Lúc Thiên Hách mở cổng bước vào, y nhìn thấy Từ Xán đang ngồi dưới đất co chân trái lên hút thuốc, Lam Dương thì đang đứng bên cạnh.
Từ Xán ra hiệu với y, “Vào đi.”
Thiên Hách bước đến trước mắt anh, nét mặt áy náy bị đè nén, “Cô ta đi tìm em phải không? Cô ta đã nói gì với em?”
Từ Xán cười nhạt, “Không có gì, em quên rồi.” Rồi quay sang nhìn Lam Dương, “Dương Dương, vào nhà làm bài tập đi.”
Thiên Hách nhìn Từ Xán, “Từ Xán, em đừng nghe những gì cô ta nói. Anh sẽ không…”
Từ Xán đưa cho y một điếu thuốc, “Được rồi, em cũng chưa nói là không tin anh.”
Thiên Hách nhìn về phía tay phải Từ Xán, “Tay em bị làm sao thế kia?”
“Không sao.” Từ Xán đứng dậy, “Vào nhà đi.”
“Không sao?!” Thiên Hách nổi giận, đau lòng lật bàn tay phải đang chảy máu của Từ Xán, “Đây mà là không sao? Em đi theo anh!” Y không nói hai lời đã lôi Từ Xán ra khỏi cổng, đến thẳng phòng khám. Đến tận khi Từ Xán bị quấn băng gạc kín tay mang theo một đống thuốc mới được y đưa về.
“Từ Xán.” Thiên Hách ôm anh giữa sân, nụ hôn dịu dàng như lông vũ lướt qua môi anh. “Từ Xán, em phải chăm sóc bản thân thật tốt. Anh sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em…”
Cửa nhà kêu két một tiếng rồi mở ra, hai người cùng lúc ngoảnh lại. Lam Dương ngơ ngác nhìn họ. Vẻ mặt kinh hãi không biết nên làm gì.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế. Điểm khác nhau duy nhất chính là Từ Xán đã đổi vai cho Lam Dương. Chẳng lẽ trước đây cậu chưa từng nhận ra? Hay là, đã nhận ra nhưng lại không muốn tin? Nhưng buồn thay, Dương Dương, đây chính là sự thật, vừa hoang đường vừa nực cười…
…
Một tiếng két vang lên, Lam Dương lùi vào trong nhà. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Vài ngày sau, mỗi khi ở bên Lam Dương, Từ Xán luôn cảm nhận được có một ánh mắt kỳ quặc đến từ phía sau.
Cho đến một lần, khi mua đồ ăn nhanh ở ngoài về, Từ Xán bị ánh mắt kỳ quặc kia giày vò đến mức không thể chịu được nữa. Anh đành đặt bát đũa xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lam Dương, “Em muốn nói gì?”
Lam Dương hoảng hốt rũ mắt xuống, lắc đầu.
Từ Xán nhìn chăm chú cậu một lúc, lại cầm đũa lên. Anh cúi đầu, trong ngực trào dâng một sự uất ức khó nói thành lời.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Xán bước tới, mở cánh cửa đang đóng kín.
Thiên Hách đứng bên ngoài cửa. Chiếc áo thể thao màu bạc của y như được những tia nắng chiều phủ một quầng sáng ấm áp.
Y đột ngột hôn anh thật sâu, ôm cổ anh. Môi lưỡi cuốn lấy nhau, vô cùng quấn quýt.
…
… Nhìn đi, y chỉ muốn để Lam Dương nhìn thấy. Y không muốn phải giấu giếm, cũng không muốn phải trốn tránh. Cũng chẳng có lý do nào, chỉ là muốn để cậu nhìn thấy. Cứ nhìn thấy như vậy…
…
… Phía sau, như đang có một ngọn lửa thiêu đốt. Trong tâm trí anh bây giờ chỉ còn lại đôi mắt trong sáng, vô tội, ngơ ngác, trống rỗng đang mở to của Lam Dương. Hôm ấy anh luống cuống hét: Không được nhìn! Không được nhìn!
Không được nhìn!
Không được nhìn!
Không được nhìn!
…
Anh bất ngờ giãy khỏi đôi môi của Thiên Hách, dùng sức ngoảnh lại.
Mọi thứ vô cùng yên tĩnh, Lam Dương đang cúi đầu ăn, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Từ đó Từ Xán càng thêm buông thả. Anh và Thiên Hách có thể làm tình ở bất cứ đâu trong phòng. Tiếng chiếc giường đong đưa, tiếng cơ thể va chạm, tiếng thở dốc nặng nề. Tất cả trở thành một tổ hợp hỗn độn. Anh không biết lúc này, ở bên ngoài Lam Dương cảm thấy thế nào.
Anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Rất nhiều đêm, anh nằm trên giường, cảm thấy hoang mang…
Dường như Lam Dương không nhìn thấy gì cả, vẫn ít nói với Từ Xán, vẫn lạnh nhạt với Thiên Hách, như trước.
Thiên Hách cười gượng, “Bốn năm nữa, Dương Dương sẽ vẫn như bây giờ. Em nhìn ánh mắt, giọng nói của em ấy xem. Quả thật, giống em như đúc.”
“Hmm.” Từ Xán nhìn chăm chú vào cửa phòng rồi lại nhìn sang điếu thuốc, vẻ mặt hờ hững, “Chẳng qua là hơi bướng bỉnh chút thôi.”
Chớp mắt đã hết tháng Tư, kỳ thi vào học viện mỹ thuật đã sắp bắt đầu. Thiên Hách nói, “Chúng ta phải thi đỗ ngôi trường này. Ở đây có khoa mỹ thuật cũng không tệ.” Y dẫn Từ Xán tham quan trường của họ. Vườn trường rất đẹp, rất nhiều cây xanh và bãi cỏ yên tĩnh. Y hạnh phúc nắm lấy tay người mình yêu. Y dẫn anh đến căn hộ của mình, hai căn phòng rất rộng rãi, điều kiện tốt nhất. Thiên Hách ôm eo anh từ phía sau, thì thầm vào tai anh, “Em đến đây đi. Anh sẽ nghĩ cách, để chúng ta sống chung…”
Từ Xán chỉ nghĩ muốn trốn chạy. Anh khao khát được rời khỏi thành phố này, càng xa càng tốt. Nhưng giờ này lại phải thật thật giả giả vướng bận cùng Thiên Hách, và Lam Dương thì lúc này cũng dùng đôi mắt đen láy dằn vặt anh. Mọi thứ như ép anh phát điên. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái, luôn có cảm giác như bản thân đang trôi nổi trong không khí…
Nhưng Từ Xán biết, ước nguyện của anh sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Lúc buổi tối làm bài tập, anh thử hỏi Lam Dương, “Dương Dương, nếu anh thi đỗ rồi dọn ra ngoài sống…”
Lam Dương đột ngột ngẩng đầu, mở to đôi mắt bất lực và kinh hãi.
“Hmm.” Từ Xán cười yếu ớt rồi gật đầu, “Anh biết rồi. Tốt thôi.” Anh vò nát ước nguyện của mình rồi ném đi. “Anh sẽ không đi đâu hết. Em cứ học đi. Anh sẽ không đi đâu cả.”
Hôm sau, anh tự nguyện điền tên của một Học viện mỹ thuật không chút danh tiếng trong thành phố.
Từ Xán muốn tìm cơ hội để nói quyết định này cho Thiên Hách. Nhưng một tuần trôi qua vẫn không thấy Thiên Hách xuất hiện. Kỳ thi vào học viện mỹ thuật cũng càng đến gần. Anh quyết định đi tìm Thiên Hách một lần.
Đi vào khuôn viên đẹp đẽ, đi dưới những bóng cây râm mát, đi đến căn hộ chung cư hai phòng sang trọng. Tầng ba, cửa phòng Thiên Hách đang khép hờ, một giọng nữ vang lên từ bên trong, “Anh rốt cuộc muốn chơi đùa đến bao giờ? Em nói cho anh biết, Dương Thiên Hách, ai cũng biết không thể chìm đắm trong chơi đùa. Việc của anh là trở thành người thừa kế! Em sẽ từ hôn, tập đoàn Hằng Thái sẽ không giúp anh nữa!”
Giọng nói lạnh nhạt của Thiên Hách mà Từ Xán chưa từng nghe thấy bao giờ vang lên, “Lê Nhã, em để ý tiểu tiết như thế từ bao giờ? Con trai với nhau chỉ có thể là chơi đùa. Chẳng qua anh thích cái đẹp mà thôi, cũng chẳng bao lâu nữa là sẽ chia tay. Nặng nhẹ thế nào anh có thể tự cân nhắc. Thế nào? Chẳng lẽ em không tin chồng tương lai của mình sao?…”
Từ Xán lạnh lùng xoay người, rời khỏi.
Tốt thôi, Thiên Hách. Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.