Trên giường, Phan Đào nhắm mắt an tĩnh nằm, Lâm Lam thì ngồi ở bên cạnh.
Sau khi trở về từ Hải Tuệ Tự, đã qua suốt ba ngày, ba ngày này, không biết vì sao, Phan Đào nguyên bản thân thể luôn luôn đều tỏ ra rất khỏe mạnh, vậy mà sau khi từ Hải Tuệ Tự trở lại, đột nhiên bất ngờ ngã bệnh.
Bị bệnh tình hung hăng lao tới của Phan Đào dọa sợ, Lâm Lam cũng lo lắng đêm không thể chợp mắt, thức khuya dậy sớm chiếu cố. Cũng liên tiếp tìm vài cái đại phu tới khám, giải thích đều phi thường nhất trí, đều là cái gì mà phong tà vào cơ thể, may mắn chỉ là ngoại phong phát tác, không phải nội phong, chỉ cần ăn mấy tễ thuốc vào, toát mồ hôi, tự nhiên sẽ hết bệnh.
Nhưng mà mấy ngày nay, mỗi ngày đều đúng hạn ba bữa sắc thuốc, đút Phan Đào uống vào, lại ngoài ý muốn là, quả thực không thấy tốt hơn được chút nào, người luôn mơ màng trầm trầm nằm ngủ ở đây, một bộ bất tỉnh nhân sự.
Lâm Lam bị Phan Đào bất ngờ yếu ớt làm nôn nóng đến mức ngoài miệng mọc thêm vài hột nhiệt, dưới mắt cũng dần dần hiện lên dấu thâm quầng, cả người, lập tức cũng ngoài ý muốn hiện lên mấy phần tiều tụy.
Phan Tư Âm, tên của bé gái sơ sinh trước đó nhặt được ở Hải Tuệ Tự, là Phan Đào lúc ấy sau khi xác định nhận nuôi, cả đêm lật tứ thư ngũ kinh, cùng Lâm Lam thảo luận với nhau rất lâu, cuối cùng mới xác định ra.
"Hùng trĩ vu phi, thượng hạ kỳ âm. Triển dĩ quân tử, thực lao ngã tâm. Chiêm bỉ nhật nguyệt, du du ngã tư. Đạo chi vân viễn, hạt vân năng lai?" Xuất từ Kinh Thi, ở trong Quốc Phong.
Bởi vì muốn tránh tai mắt người khác, vừa đúng lúc hai người cũng dự định chuẩn bị chờ sau Tết âm liền thượng kinh, còn dư lại thời gian hơn một tháng, chỉ có thể trước đem nó tạm thời nhờ nuôi ở Hải Tuệ Tự, phái Tiểu Nguyệt cùng mấy người tin được, giúp đi trước chiếu cố. May mắn, đứa nhỏ đã lớn bảy tám tháng, có thể miễn cưỡng dứt sữa, mỗi ngày dựa vào cháo gạo cùng canh trứng gà, cũng liền giảm miễn được chuyện mời bà vú, tránh bại lộ sự tồn tại của đứa nhỏ.
Chờ sau Tết âm, hai người liền dự định mang nó cùng lên kinh, người trong kinh không biết lai lịch hai vợ chồng, hơn nữa đứa nhỏ còn nhỏ, cho dù chờ sau này từ trong kinh trở lại, chỉ cần đem tuổi tác nói nhỏ một tuổi, cũng sẽ không có ai truy cứu.
Cuối cùng, cũng chỉ là trước đem chuyện nhận nuôi, báo một tiếng với nhạc phụ, cũng là nhà duy nhất biết chuyện của Phan gia, liền coi như là quyết định chuyện này.
Nguyên bản Lâm Lam bởi vì không thể đón con trở về để theo sát chiếu cố, tâm thần vẫn luôn tỏ ra vô cùng bất an, hơn nữa sát gần Tết âm, vừa nghĩ tới đứa nhỏ một người cô khổ linh đinh chờ ở nơi đó ăn tết, Lâm Lam trong lòng càng thêm gấp gáp lên. Chỉ là bởi vì Phan Đào tràng bệnh này thế tới ào ạt, mới không thể không đem toàn bộ chuyện còn lại đều ném ra sau ót.
Tiểu Nguyệt không có ở đây, trong phủ, người bản thân có thể tin tưởng, dù sao cũng toàn bộ đều bị an bài vào Hải Tuệ Tự chiếu cố Phan Tư Âm, Lâm Lam đối ngoại nói là giúp tới xử lý chuyện thôn trang, rất nhiều chuyện, giờ đây, cũng không khỏi phải để bản thân bắt đầu toàn bộ xử lý.
Phan Đào khoảng thời gian này, cơ hồ vẫn luôn thần chí không rõ ở trên giường ngủ mê man, thi thoảng sẽ còn nửa đêm làm ác mộng, nói mê sảng cái gì nghe không hiểu cùng loạn quơ hai tay khắp nơi trên không trung.
Nhìn phu quân như vậy, trong lòng Lâm Lam, cũng khó tránh khỏi thoáng cái đau nhói. Nghĩ đến khoảng thời gian này, Phan Đào ôn tập sách vở cũng đã rất lãng phí tâm thần, lại bởi vì trước kia nháo ra đủ loại chuyện lớn nhỏ, nên mới sau khi gặp trận mưa như thác đổ kia, bệnh nghiêm trọng như vậy đi?
Nghĩ tới đây, Lâm Lam ánh mắt không khống chế được ảm đạm một chút.
Dĩ vãng đều là mình dựa vào Phan Đào, để cho hắn giúp mình xử lý tất cả mọi chuyện, hiện tại Phan Đào bệnh nặng mệt mỏi không chịu nổi, bản thân cũng muốn để cho Phan Đào có thể dựa vào mình, nhanh sớm một chút khỏe lại mới được.
Liên tục ba ngày cực nhọc ngày đêm bận bịu chiếu cố, Lâm Lam từ giường đứng lên, có chút mệt nhọc đấm một cái vào bả vai hơi đau nhức của mình.
"Phu nhân mệt mỏi? Đi nghỉ trước đi, lão gia chúng ta sẽ giúp trông nom." Xuân Tú nhìn nhìn Phan Đào dường như ngủ say đối bên ngoài không biết gì cả, trong miệng không khỏi mở lời khuyên nhủ, nhưng đồng thời, con ngươi cũng không khống chế được lóe lóe.
Bởi vì trong phủ thiếu người, hơn nữa chuyện giỗ tổ cũng đã chuẩn bị xong xuôi không sai biệt lắm, cho nên Xuân Tú bọn họ cũng từ tiểu viện trở lại rồi.
Trước đó bởi vì chuyện Lâm Phúc Sinh là việc xấu trong nhà, cho nên cũng chỉ có số ít người biết chuyện này, mà trước đó Xuân Tú luôn luôn ở trong tiểu viện giúp chủ trì công việc, hiển nhiên không biết chuyện này. Tiểu Nguyệt rời khỏi, tự nhiên là có một thiếp thân tỳ nữ khác lên thế, lâu như vậy, rõ ràng là thiếp thân tỳ nữ, nhưng Xuân Tú quả thật đúng là lần đầu tiên, quang minh chính đại cách Phan Đào gần như vậy.
Còn dừng lại ở tình hình bị Lâm Phúc Sinh dao động trước đó, nguyên bản Xuân Tú vẫn nửa tin nửa ngờ, chẳng biết tại sao, sau khi trở lại, bất ngờ nhìn thấy Phan Đào hiện tại bị bệnh, bỗng dưng, bắt đầu đối với tin vịt trước đó tin tưởng thật sâu. Nguyên bản bởi vì Phan Đào ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt, nhưng bây giờ nhìn hắn yếu ớt xanh xao, hơn nữa, vừa nghĩ tới sau Tết âm, bản thân sẽ không còn được gặp lại hắn, ý tưởng vốn chôn sâu trong lòng, nhất thời lại không khỏi bắt đầu rục rịch xao động lên.
Không biết ý tưởng trong lòng Xuân Tú, vốn dĩ có chút mệt mỏi Lâm Lam định thuận thế đáp ứng, nhưng mà sau đó lại mãnh liệt ngừng lại, nhớ tới chuyện lúc trước, không khỏi phiền não xoa xoa chân mày.
Chưa có đáp Xuân Tú, mà là ở trong phòng này, tùy ngón tay chỉ một người, nói: "Ngươi đi, ta đi ra bếp nhìn xem, một hồi trở về, ngươi trước ở chỗ này chiếu cố lão gia."
Thân là nữ đầu bếp, lại bất ngờ bị phu nhân an bài chiếu cố công việc, Tiểu Mai có chút ngốc lăng chỉ chỉ mình, mặt không biết phải làm sao nhìn nhìn Lâm Lam cùng Xuân Tú. Bản thân chỉ là vừa rồi tới giúp đưa thuốc, không biết tại sao, phu nhân không lựa chọn Xuân Tú chiếu cố, mà lựa chọn để cho một nữ đầu bếp cho tới bây giờ cũng chưa từng phục vụ ai như mình tới chiếu cố.
Nhưng mà mắt thấy Lâm Lam tựa hồ không phải nói đùa, sắc mặt Xuân Tú, cũng bất ngờ trở nên hết sức khó coi, Tiểu Mai cho dù trong lòng có cảm giác kỳ quái thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng, vẫn là kiên trì đến cùng, đáp ứng.
"Xuân Tú." Lâm Lam kêu.
"Vâng, phu nhân." Trong lòng mặc dù có chút bất mãn, nhưng mà nghe Lâm Lam gọi, Xuân Tú vẫn rất nhanh xoay người lại, mặt cung kính ngẩng đầu nhìn Lâm Lam, "Phu nhân có chuyện gì?"
Lâm Lam nói: "Ta dự định đi ra sau bếp giúp phu quân làm dược thiện, ngươi tới giúp ta trợ thủ đi."
(*) dược thiện: món ăn chữa bệnh
"Ơ!?" Lời vừa nói ra, Xuân Tú cùng Tiểu Mai đều mở lớn tròng mắt, cùng nhau ngây người. Phu nhân đây là bận đến hồ đồ đi? Để cho nữ đầu bếp làm việc của thiếp thân nha hoàn, để cho thiếp thân nha hoàn làm việc của nữ đầu bếp, này, thật không có vấn đề sao?
Nhìn thần sắc của hai người, Lâm Lam không cần đoán cũng biết hai người trước mặt đang suy nghĩ gì trong lòng, không có nói nữa, mà phiền não xoa xoa mi tâm, dùng một ánh mắt mệt mỏi không chịu nổi, ở trước mặt hai người quét mắt một hai vòng, cuối cùng, hai người vẫn là không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu, dựa theo vừa rồi Lâm Lam phân phó, bắt đầu làm việc.
Phòng bếp cách vị trí nhà chính không phải rất xa, mấy ngày nay Lâm Lam tuy rằng thời gian ngủ rất ít, nhưng mà ban đêm, vẫn sẽ thoáng chợp mắt một hồi, hiện tại tuy rằng tinh thần có chút kém, nhưng vẫn luôn luôn gắng gượng tinh thần đến cùng, mang Xuân Tú một đường đến trù phòng.
Bởi vì bệnh của Phan Đào thế tới ào ạt, sau phòng bếp cũng là dáng vẻ chiến tranh loạn lạc, còn chưa kịp thu thập, nhìn một cái mặc dù có chút bừa bãi, nhưng nghĩ đến nữ đầu bếp Tiểu Mai phụ trách phòng bếp đang bận dẫn người chiếu cố Phan Đào, Lâm Lam cũng không trách cứ gì, tuy rằng Tiểu Mai không có ở đây, nhưng mà Xuân Tú ở trong bếp cũng từng phụ bếp giúp đỡ một tràng, cho nên đối với hoàn cảnh trong bếp, vẫn tương đối quen thuộc.
Xuân Tú tinh mắt nhìn thấu trong lòng Lâm Lam mơ hồ khó chịu, đã tiến lên một bước, nhanh tay lẹ chân giúp thu dọn, không bao lâu, sơ sơ bày biện một chút vị trí dụng cụ cùng nguyên liệu, lập tức, liền so với trước đó chỉnh tề rất nhiều.
Nhìn phòng bếp đột nhiên thoắt cái chỉnh tề không ít, Lâm Lam không khỏi tán thưởng đối Xuân Tú gật đầu một cái. Nói thật ra, nếu không phải bởi vì tiểu tâm tư của Xuân Tú, nàng đúng là một trợ thủ đắc lực hiếm có, nghĩ đến đây, vẻ mặt tán thưởng của Lâm Lam trên lập tức liền thu vào, không để ý đến Xuân Tú đang muốn nói cái gì, Lâm Lam đã đi tới trước lò bếp, đem từng món nguyên liệu cùng dụng cụ nấu ăn lấy ra, trong chốc lát bày đầy lò bếp.
Hết thảy chuẩn bị xong xuôi sau, Lâm Lam cầm một chậu sứ cùng một bao gạo, còn có một giỏ rau củ đưa cho Xuân Tú, chỉ chỉ lu nước, liền cũng không nói gì bắt đầu ở nơi đó lục lọi dụng cụ.
Xuân Tú lập tức im miệng, đưa tay nhận lấy đồ vật, xoay người đi lấy gạo, rửa rau.