Bên ngoài gió mưa mãnh liệt, sấm sét đan xen, tia chớp trắng thi thoảng xé rách bầu trời, từ cửa phòng mở phân nửa, đem ánh nến bên trong sương phòng đều thổi nửa sáng nửa tắt, thỉnh thoảng, trên mặt người trong phòng bị hắt lên bóng mờ xa lạ u ám.
Bên ngoài tiếng mưa gió càng lớn, bên trong sương phòng lại càng thêm yên tĩnh.
Hai người yên lặng đứng đối diện, ngoài mặt bình tĩnh, trong buổi đêm mưa như thác đổ, lại càng hiện lên dao động trong lòng hai người.
Đây vốn chỉ là một đêm mưa hết sức bình thường, nếu không phải bởi vì đang là mùa đông khô ráo thiếu mưa, chỉ sợ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà có đặc biệt ra sao đi nữa, lại cũng không bằng chấn kinh lúc Phan Đào phát hiện đứa nhỏ sau lưng Lâm Lam.
Nguyên bản Lâm Lam đứng lên, bóng dáng cũng đã mơ hồ che lại giường thấp phía sau, nếu không phải Phan Đào vừa rồi không kìm được tiến lên vài bước, chỉ sợ cũng không chú ý tới đứa trẻ đang ngủ yên ở giường. Vừa rồi thật vất vả mới tìm được người, vui sướng còn chưa kịp hạ xuống, tay Phan Đào thậm chí còn khẽ đưa lên muốn ôm Lâm Lam, nhưng mà hết thảy thứ này, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ xa lạ này, đều khẩn cấp dừng lại.
Lâm Lam chú ý tới tầm mắt của Phan Đào, có điểm chột dạ cúi đầu, nhưng mà thân thể, vẫn không tự chủ thoáng dịch qua hướng đứa nhỏ, làm như chỉ cần Phan Đào không nhìn thấy đứa bé này, là có thể đem một màn vừa rồi bỏ qua.
Nhưng mà có làm sao ngăn che cũng uổng công, Phan Đào đã đều thấy được, thậm chí còn thấy thập phần rõ ràng. Chỉ thấy đứa bé ngủ trên giường kia, ước chừng có năm sáu tháng, tóc thai cũng đã dài đến sau tai, đắp lên người một cái đệm nhỏ khả ái, bộ dáng trắng trắng mập mạp, giống như em bé trên tranh tết, thật là thảo hỉ.
Có lẽ cảm thấy không khí hiện tại trong sương phòng ngưng kết tạo thành cảm giác đè nén, hoặc bởi vì vừa rồi Phan Đào tiến vào, còn chưa đóng lại cửa phòng, phóng đại tiếng mưa gió bên ngoài. Đứa nhỏ vừa rồi còn ngủ an ổn, mơ hồ nhíu nhíu, tay nhỏ chân nhỏ thi thoảng quơ một chút trên không trung, cứ như muốn chụp thứ gì.
Nguyên bản tấm thảm đắp tử tế trên người, bất tri bất giác, bị cử động nhỏ của nó, mơ hồ lật ngược một nửa. Lâm Lam đưa lưng về phía đó, vẫn còn đang chột dạ cúi đầu, cũng không chú ý tới động tĩnh phía sau, ngược lại Phan Đào phía đối diện, vừa vặn nhìn chính diện.
Không chút nghĩ ngợi, không tiếp tục ngây ngô đứng ở nơi đó như ban nãy nữa, Phan Đào tự động tiến sải bước về phía trước. Lâm Lam bị Phan Đào đột nhiên xuất hiện động tác, lập tức sợ hết hồn, thấy hắn thẳng hướng đến chỗ đứa nhỏ nằm, liền không nhịn được xoay đầu, vừa muốn mở miệng nói gì, đã thấy Phan Đào nhẹ nhàng giúp đứa nhỏ, khẽ đậy lại chăn vừa rồi bị đá lộn mèo.
Nhìn Phan Đào thuận theo động tác đắp chăn, trên mặt không biết từ lúc nào, cũng nổi lên một tầng nhu quang, chăm chú nhìn đứa nhỏ còn trong giấc ngủ, bất tri bất giác, trong mắt liền tràn đầy từ ái. Nhìn hắn đáp xong chăn, bản thân tựa hồ còn không có chú ý tới biến hóa trên mặt mình, Lâm Lam nhỏ giọng mở miệng nói: "Phu quân, mưa lớn như vậy, chàng sao cũng đi theo ra?"
Phan Đào không trả lời, chỉ là hướng về Lâm Lam làm một động tác chớ có lên tiếng, vừa cẩn thận nhìn nhìn giường, vừa kéo tay Lâm Lam, mang nàng tới một góc phòng khác, cách giường xa xa, lúc này mới nhỏ giọng mở miệng trả lời: "Mưa lớn như vậy, vừa nghĩ tới nàng không thể về nhà, ta sao có thể yên tâm?"
Dứt lời, hơi hơi ngừng lại một chút, lần nữa trộm nhìn nhìn đứa nhỏ, sau đó mới hỏi: "Trước không nói những thứ kia, ta hỏi nàng, đứa bé này, rốt cuộc là từ nơi nào tới?"
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lam hơi tối sầm lại, có chút mất tự nhiên nói: "Dĩ nhiên là nhặt được, nếu không, chàng cho là, nó còn có thể từ đâu tới?"
"Lam Lam, ta biết nàng gần đây tâm tình không tốt." Phan Đào hơi thở dài một cái."Nhưng mà đứa nhỏ này nếu như nhặt được, vậy thì cha mẹ nó hẳn sốt ruột biết bao a, bằng không chúng ta, tìm một cơ hội, đem nó đưa trở về đi?"
Vừa nghe nói Phan Đào nghĩ muốn đem nó đưa trở về, Lâm Lam nóng nảy.
"Đưa trở về? Tại sao? Chàng nghĩ muốn đem nó đưa đi nơi nào, chàng có thể đem nó đưa về nơi nào?"
"Lam Lam, bình tĩnh một chút. Ta không phải ý kia, ta biết nàng thích con nít, cũng thập phần hy vọng có thể có một đứa bé, nhưng mà đứa bé này, nếu như là vô tình đánh mất, vậy thì cha mẹ nó hẳn rất gấp a." Phan Đào tận tình khuyên bảo.
"Nàng nghĩ xem, mang thai mười tháng khổ cực như vậy, thật vất vả sinh ra đứa nhỏ, kết quả tự dưng mất tích, cho dù là ai, cũng đều sẽ nóng nảy a."
Nghe Phan Đào nói, Lâm Lam trầm mặc trong chớp mắt, nói: "Nhưng mà cõi đời này, chính là có người, khổ cực mang thai sau, lại có thể không chút lưu luyến liền đem con vứt bỏ a."
"Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Phan Đào kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bé gái sơ sinh này không có tên, là ở gần nửa tháng trước, phát hiện trước cửa Hải Tuệ Tự. Lúc bị phát hiện, trên người đứa nhỏ y phục tuy cũ rách, nhưng cũng xem như ngăn nắp sạch sẽ, đang đắp một chăn nhỏ màu lam vải thô, ngoan ngoãn nằm trong giỏ, cứ như vậy an ổn ngủ yên ở cửa chùa.
Tờ mờ sớm, trời còn chưa có sáng, tăng nhân phụ trách quét dọn ở cửa phát hiện giỏ này có chứa đứa nhỏ, không biết đã lẳng lặng nằm chỗ này bao lâu. Tăng nhân ôm giỏ, ở phụ cận xung quanh kỹ lưỡng tìm một vòng, nhìn không thấy bóng dáng ai, bất đắc dĩ, thấy đứa nhỏ bị đông lạnh gò má đã hơi đỏ lên. Tăng nhân vẫn là ôm cái giỏ này, đi vào trong chùa, cùng chủ trì khai báo chuyện đứa nhỏ.
Dựa theo nguyên tắc trời cao có đức hiếu sinh, chủ trì cho người đi các thôn lân cận hỏi thăm một chút, nhưng mà không ai nói từng thấy đứa bé này. Biết đứa bé này hẳn là bị vứt bỏ, tăng nhân ở Hải Tuệ Tự trong lòng cũng không dễ chịu, cuối cùng, dự định đem đứa bé này lưu lại.
Chỉ là sau đó, đang dọn dẹp, mới phát hiện đứa bé này, là nữ oa oa, lần này, chủ trì cũng có chút chần chờ. Hải Tuệ Tự là tăng viện, không phải am ni cô, con nít vẫn có thể giữ lại ở chỗ này, nuôi thêm mấy năm, nhưng mà lại qua mấy năm nữa, chờ đứa bé này hiểu chuyện, nếu tiếp tục lưu lại chùa toàn nam nhân này, chưa nói đến việc trong chùa phải tuân thủ thanh quy giới luật, chính là đối một cô nương mà nói trọng yếu nhất là thân thế thanh bạch, chỉ sợ việc này cũng không phải một chuyện thích hợp a.
Nhưng mà hỏi các thôn phụ cận, mọi người đều không phải thập phần giàu có, ai cũng không nguyện ý nuôi thêm một nữ oa không phải của nhà mình. Cho dù tăng nhân trong chùa đi liên lạc, nói nguyện ý để chùa xuất lương thực, chỉ cần nhờ nuôi nhà bọn họ, cũng không có ai đồng ý.
Vì vậy cuối cùng, chủ trì vẫn là quyết định, trước cứ nuôi như vậy đi, nếu quả thực không được, đến khi đứa nhỏ lớn lên, dựa theo ý nàng, lại suy nghĩ đường ra sau. Nếu thực không được, cuối cùng đành lại nhờ người đưa đến am ni cô.
Lúc Lâm Lam đến Hải Tuệ Tự tham bái, bởi vì chùa không lớn, cách thật xa, là có thể nghe được tiếng con nít khóc, nhất thời tò mò, nghĩ đi đến phía trước xem một chút, kết quả không nghĩ tới chủ trì đang ở trong phòng, phát hiện mọi người đang tay chân luống cuống chiếu cố đứa bé này.
Vừa nhìn thấy, Lâm Lam liền thích đứa bé này.
Nói cũng kỳ quái, đứa nhỏ vừa rồi còn khóc không ngừng, bị Lâm Lam ôm vào trong ngực sau, không hiểu sao liền ngừng khóc, lộ ra mặt cười khả ái, trong nháy mắt liền hòa tan Lâm Lam. Vốn dĩ nguyên nhân chính bởi vì đứa nhỏ, mới đi lên con đường lễ phật, Lâm Lam tin chắc, đứa bé này, chính là Phật tổ chỉ thị cho mình, là ban thưởng cho mình.
Tuy rằng động lòng muốn nhận nuôi, nhưng mà dẫu sao chuyện lớn như vậy, Lâm Lam một người cũng không thể tự mình làm chủ, trong lòng sốt ruột, nhưng lại một mực do dự không dám hướng Phan Đào đề cập. Tuy rằng biết Phan Đào không nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà không biết sao, mỗi lần lời đến khóe miệng, lại đều luôn không cách nào nói ra.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, chỉ đành cùng người trong chùa thương lượng, hiện tại tạm thời cứ an trí như vậy, sau đó bản thân lại chạy hai bên chiếu cố, mà mỗi lần tới, Lâm Lam đều sẽ giúp đứa nhỏ mang đến không ít thứ, thời gian ngồi ở chùa, có nó bầu bạn, không tự chủ được cũng trở nên càng ngày càng lâu.
Nếu không phải bởi vì hôm nay thời tiết quái dị, chỉ sợ Lâm Lam sẽ còn giấu diếm rất lâu, kéo cho đến khi cuối cùng kéo không nổi nữa.
Vì vậy, hôm nay đến khi Phan Đào tìm tới, mới bất ngờ nhìn thấy một màn như vậy.