Một Cây Hoa Đào

Chương 6: Thành người




Một khi xác định được đường tiếp theo phải đi, chuyện phải làm cũng liền minh xác lên.

Đầu tiên, Phan Đào cần phải có hộ tịch của riêng mình, còn có nơi cư ngụ cùng nghề nghiệp, thậm chí, còn cần một hai người quen.

Để làm được mấy điểm này, Phan Đào ủy thác hết mấy yêu tinh giúp đỡ. Cá chép tinh ở bên trong huyện nha của huyện Hộ, luôn luôn được nuôi trong ao nước huyện nha, cho dù đổi qua nhiều huyện lệnh như vậy, nó vẫn luôn ở nơi đó, suốt một trăm năm mươi năm. Để có thể trộm được hộ tịch tốt nhất, Phan Đào không thể không nhờ Tiểu Hỉ, vào lúc ban ngày, bay đến huyện nha tìm nó thương lượng.

Cá chép tinh động tác rất nhanh, bất quá là ngắn ngủi một đêm, đã giúp Phan Đào làm xong hộ tịch ở trong huyện.

Là một hộ dân thuộc huyện Hộ, Phan thị, một nhánh họ tộc suy tàn, vốn dĩ một tháng trước sau khi Phan lão gia tử qua đời, nhánh này coi như không người. Cá chép tinh trộm giúp tăng thêm một cái tên ở phía sau, vì vậy Phan Đào liền thành cháu trai của Phan lão gia tử đã chết. Lần này, hộ tịch, quê quán, thêm hai mẫu ruộng cằn cỗi, ngoài ra còn một bộ phòng trệt nông gia, liền đều có.

Nếu có người hỏi tới, còn có thể nói là đi ra ngoài cầu học trở về chịu tang, một chút cũng sẽ không để người sinh nghi.

Phan Đào cầm hộ tịch cùng giấy thông hành mới vừa ra lò, cứ như vậy quẹo tới quẹo lui đi tới nơi Phan lão gia tử ở. Phan lão gia tử thân thể cường tráng, sống đến tám mươi bảy, vẫn luôn một mình cư trú ở trấn Thanh Viễn, phụ cận quen biết hàng xóm láng giềng không ít, ngay cả tang sự đều là do láng giềng xung quanh thay mặt xử lý.

Giờ đột nhiên lại nghe nói, cháu trai của lão gia tử đi ra ngoài cầu học trở lại chịu tang rồi, người chung quanh đây đều nửa tin nửa ngờ a, dẫu sao lão gia tử này cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua mình còn có cháu trai ở bên ngoài cầu học.

Vì vậy chờ đến khi Phan Đào đi vào tiểu viện nông gia sạch sẽ này, liền thấy bảy tám người đứng ở trong viện, kỹ lưỡng quan sát nàng.

Phan Đào có chút khẩn trương, nàng hôm nay hóa nam thân, để phù hợp bố trí của cá chép tinh, mấy ngày trước còn đặc biệt thừa dịp đêm đen ở hàng thợ may đặt làm bốn năm xiêm áo thư sinh màu xanh màu lam. Hôm nay lại làm bộ dáng phong trần mệt mỏi chạy tới, nhưng cho dù cảm giác mình đã làm mười phần mười chuẩn bị, đột nhiên thấy nhiều đôi mắt như vậy nhìn mình, Phan Đào vẫn có chút kinh sợ, rất sợ bản thân lộ ra sơ hở gì.

Chưa nói đến Phan Đào đứng ở nơi đó lo lắng bất an không dám nhúc nhích, ngay cả người đứng ở trong viện thăm dò nàng đều bị Phan Đào tiến vào cấp chấn kinh đến rồi. Ngây ngốc đứng ở nơi đó, bảy tám cặp mắt chòng chọc nhìn Phan Đào, trong lòng nghĩ bụng nói 'Cháu trai này của Lão Phan đầu, dáng dấp thật giống như từ trong bức họa đi ra, thật tuấn tú nà.'

Tình cảnh nhất thời an tĩnh lại, Phan Đào mất tự nhiên sờ mũi một cái, đang định mở miệng, đối diện một vị thím béo liền chủ động lên tiếng: "Ai u ôi trời ạ, ngươi chính là cháu trai lão Phan đầu a? Chúng ta ở nơi này đợi mấy ngày, ngươi đây có thể coi như trở lại rồi. "

Phan Đào giờ mới có chút thanh tĩnh lại, cười gật đầu một cái, trả lời: "Ta tên Phan Đào, nhận được báo tang liền đuổi về, chạy một đường nhưng vẫn hơi chậm một chút. Không biết vị thím này xưng hô như thế nào?"

Vốn dĩ mọi người đã hơi bị bộ dáng Phan Đào chấn động, thấy nụ cười này của Phan Đào, bộ dáng thư sinh tuấn tú môi đỏ răng trắng, vẫn lại một lần nữa bị khiếp sợ.

Chốc lát, vị thím béo mới mở miệng kia mới có chút hốt hoảng trả lời: "Ta họ Vương, bọn họ cũng gọi ta Bàn thẩm (thím béo), ngươi kêu ta Vương thẩm cũng được. " Vương thẩm quay đầu, lại kế bên chỉ chỉ vào những người khác ở ngay đó "Đây là lão Lý nhà ở bên trái lão Phan cùng cháu trai hắn Lý Minh, ngươi cứ kêu hắn Lý thúc. Vị này là bà thím của Dương gia trụ ở bên phải cùng hai con trai Dương Viêm cùng Dương Hàn. Cái cô nương đứng ở phía sau cùng kia, là con gái ta, chúng ta trụ ở đối diện. "

Sau một phen trao đổi tên họ, người trong sân mới bắt đầu quen thuộc, tất cả mọi người nói chuyện với nhau xử lý công việc chạy tang cho lão Phan đầu như thế nào, chỉ là mấy người vẫn sẽ thi thoảng liếc mắt Phan Đào một cái.

Phan Đào đối việc này đã là thấy nhưng đành chịu rồi.

Thương lượng xong công việc lúc sau, sắc trời cũng không còn sớm, mấy láng giềng cũng định cáo từ, Phan Đào một bên cảm ơn này mấy người đối Phan lão gia tử chiếu cố những năm vừa rồi, một bên cẩn thận cầm lên một ít tạ lễ sáng sớm chuẩn bị, đưa mọi người ra ngoài cửa. Sau khi ở cửa lại lẫn nhau nhún nhường một phen, mấy người kia mới nhận lấy tạ lễ, lưu luyến không thôi rời khỏi tiểu viện.

Phan Đào đóng lại cửa sân, lúc này mới thở dài một hơi, buông xuống gánh nặng trong lòng. Lúc này mới được rãnh rỗi, cẩn thận quan sát chỗ tiểu viện mà bản thân về sau phải vào ở.

Nhà ở không lớn, một tứ hợp viện nho nhỏ, chính diện ba gian phòng gạch ngói xanh, là đại sảnh tiếp khách cùng hai gian phòng sinh hoạt. Dựa vào bên phải giếng nước chính là phòng bếp nhỏ hơi cũ kỹ một chút, trên khối đất trống nhỏ bên cạnh còn chất đống mấy đống củi đốt. Bên trái tựa hồ là một nhà kho, chồng chất đồ vật có chút tạp nham, nhưng toàn thể vẫn tương đối sạch sẽ.

Phan Đào lúc này mới từ từ chầm chậm đi tới trong viện, đứng dưới dàn nho một hồi, nhìn một chút bầu trời sao tựa hồ cũng không có gì khác biệt so với trong thư viện, coi như là kỷ niệm ngày thứ nhất bản thân làm người đi.

Cho đến lúc đêm khuya đường tối, Phan Đào mới đi vào đại sảnh, hướng về phía công đường để bài vị, sau khi cung cung kính kính quỳ lạy ba cái tỏ vẻ cáo tội, liền đem nhang hương trên tay kính đi lên. Làm xong hết thảy những việc này, Phan Đào mới đi vào phòng sinh hoạt bên phải, để nguyên quần áo ngủ. . Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRÙ MTRUYỆN. c om }

Một đêm vô mộng, sáng sớm trời bất quá vừa mới tờ mờ sáng, Phan Đào đã tỉnh rồi.

Làm yêu tinh, kỳ thực không cần thức ăn cũng không cần ngủ, nhưng mà vì nhập gia tùy tục, trước khi đi, sơn thần vẫn là cho Phan Đào một khối hình chiếu do bản thân hóa thân. Phan Đào từ trên giường nhỏ đứng dậy, đem túi thơm nhỏ có chứa khối đá cuội màu xám xanh kỹ lưỡng treo tùy thân xong, mới đi tới trong sân.

Mặc dù Phan Đào làm thụ yêu, nhưng mấy trăm năm qua đều là thanh tu, cũng không hại người, cho nên yêu khí trên người kỳ thực nhạt đến cơ hồ không nhìn thấy. Nhưng mà sơn thần vẫn sợ chuyện có ngộ nhỡ, liền cho một khối nhỏ hóa thân của bản thân, để cho Phan đào mang theo, dùng tiên khí của địa tiên che giấu yêu khí.

Phan Đào vừa rồi dùng nước kéo lên từ giếng, sau khi thoáng rửa mặt một chút, cửa tiểu viện liền bị người gõ. Buông xuống khăn lau cầm trên tay, Phan Đào đi tới mở ra cửa tiểu viện.

Đứng ở cửa chính là, một thiếu nữ mặt lộ vẻ xấu hổ, tay xách một cái giỏ, sau khi thấy Phan Đào mở cửa, liền thẹn thùng ngẩng đầu lên. Phan Đào có chút kỳ quái, nhớ lại một chút, hình như là con gái Vương thẩm ngày hôm qua, vì vậy liền nhỏ giọng dò hỏi: "Thế nào rồi? Có chuyện gì sao?"

Vương Lệ Nương có chút ngại ngùng gật đầu một cái, lại len lén nhanh chóng giương mắt nhìn Phan Đào lúc sau, mới đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ ta hôm qua thu tạ lễ của ngươi, trong lòng áy náy. Còn nói một mình ngươi trụ, sợ là phương diện sinh hoạt sẽ có rất nhiều bất tiện. Ta cầm trên tay chính là bánh ngô sáng sớm mới nướng chín, mẹ ta để ta đưa tới cho ngươi nếm thử một chút. "