Một Cây Hoa Đào

Chương 142: Xuất đầu




Thiên tử giận dữ, thây chết trăm vạn, máu chảy thành dòng.

Tuy rằng tình huống không đến mức làm người ta sợ hãi như vậy, nhưng cũng không phải tai nạn nhỏ tùy tùy tiện tiện là có thể đè xuống. Tào Vĩ cùng Chu Xuân Phương cũng đã bị đình chức tạm quan sát, mặc dù không ở trong đại lao ăn khổ gì, nhưng quả thật là bị giam suốt gần nửa tháng.

Trong gần nửa tháng này, Tào gia cùng Ngụy quốc công phủ vì chuyện này, không biết ngoài sáng trong tối thu xếp bao nhiêu, đại thần giao hảo trong triều cũng rối rít giúp nói chuyện, nhưng mà không biết vì sao, thiên tử lần này quả thực cắn chặt, không chịu xử lý nhẹ tay. Vì thế, hôn kỳ đã định của Tào Vĩ cùng Vương Đình, cũng không khỏi vì vậy dời lại hơn nửa năm, mà nhóm Hàn lâm học sĩ bên trong Hàn lâm viện, Thị độc học sĩ, Thị giảng học sĩ cũng không có được chỗ tốt nào, phạt lương phạt bổng, cấm chân cấm túc.

Lần này, lực chú ý của mọi người toàn bộ đều ở trên người Tào Vĩ, nguyên bản tấu chương vạch tội hủy bỏ tuyển tú đại điển, ngược lại lập tức ít đi không ít. Thiên tử có vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm hay không, Phan Đào không biết, ngược lại hắn, đúng là tạm thời được giải thoát khỏi đống lục sách cùng hồ sơ mà đoạn thời gian trước đè ép.

Nhưng mà giải phóng như vậy, tin tưởng cũng sẽ không kéo dài quá lâu.

Chuyện này, vốn phải giao cho Đại lý tự xét xử, nhưng bởi vì quan hệ của Tào Vĩ, trong lúc nhất thời, lại không tìm được một người thích hợp tới tra hỏi chuyện này. Xảy ra chuyện này, thiên tử mới hậu tri hậu giác phát hiện, Ngụy quốc công phủ cùng Vương thủ phụ hai nhà sau khi liên hiệp cùng một chỗ, rốt cuộc có bao nhiêu to lớn.

Bên trong văn thần, người có thể sử dụng chỉ lác đác, không phải lý lịch không hợp thì chính là quan cấp không đủ, bên trong võ tướng liền càng không cần phải nói. Ý thức được điểm này, sắc mặt thiên tử dị thường khó coi, đối với chuyện này, còn có hôn sự về sau của Tào Vĩ cùng Vương Đình, cũng mơ hồ động mấy phần tâm tư.

Trong trận hỗn loạn này, đoán chừng Dương Tu là phẫn nộ nhất, bởi vì hắn là người đầu tiên chú ý tới Chu Xuân Phương dị thường, ngay cả Phan Đào, cũng là sau khi chuyện này nháo ra, mới từ trong miệng người khác biết được. Trước đó khi kính nhờ Hùng đại nhân lại không thấy chút nào khởi sắc, Dương Tu vốn dĩ muốn huyên náo lớn hơn một chút, nhưng mà Chu Xuân Phương ngăn hắn lại, lời trong lời ngoài đều hy vọng Dương Tu không được dính nhiều vào chuyện này, Dương Tu tính khí vốn cũng không phải rất tốt, thấy Chu Xuân Phương bộ dáng ngậm bồ hòn làm ngọt kia, trong lòng không cam đồng thời vẫn phải âm thầm đè nén xuống.

Bởi vì chuyện này không phải cái loại chuyện dễ dàng đối ngoại nói ra miệng, Dương Tu cũng không nói với Phan Đào, mỗi lần lời đến khóe miệng, nhìn Phan Đào vẻ mặt ôn hòa như vậy, vẫn chỉ có thể yên lặng phun ra một câu, "Cách Tào Vĩ xa một chút." thành thật khuyên.

Lời mặc dù không thể nói ra, nhưng mà từ đó về sau, đối với Tào Vĩ, Dương Tu vẫn luôn chọn lựa thái độ không ngó ngàng, may mà bởi vì không cùng chức vị công tác, cơ hội thường ngày chạm mặt không quá nhiều, Tào Vĩ cũng đều không chú ý tới thái độ của Dương Tu, nếu không, hai người sớm đã vì vậy mà bộc phát ra miệng cũng không chừng.

Chuyện cứ như vậy treo không trên không dưới, vốn cho là còn phải kéo dài một đoạn thời gian thật lâu, chuyện này mới kết thúc, nhưng không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy.

Bên trong Hàn lâm viện ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên là toàn thể chịu phạt, Phan Đào cũng đã rất nhiều ngày không đi làm, đợi ở nhà tin tức cũng không quá nhạy thông. Đến khi tin tức từ bên ngoài truyền tới, kết cục đã là ván đã đóng thuyền. Tra hỏi Tào Vĩ là do thiên tử tự mình phụ trách, mặc dù không biết rốt cuộc tra hỏi làm sao, cũng không biết lần này người đi cùng tra hỏi có ai. Nhưng mà chỉ bất quá ngắn ngủi ba ngày, Tào Vĩ cùng Chu Xuân Phương toàn bộ đều bị cách chức trao quyền cho cấp dưới, ngược lại Dương Tu, nghe nói là làm bào chữa cùng nhân chứng cho Chu Xuân Phương, tuy rằng vì vậy đắc tội Ngụy quốc công phủ, nhưng cuối cùng lại nhân họa đắc phúc, bởi vì chuyện này ngoài ý muốn thăng hai cấp.

Khi tin tức này truyền ra, Lâm Lam mặt kinh ngạc nhìn nhìn phu quân bên cạnh đang dạy mình vẽ, sắc mặt ngoài ý muốn có chút dao động. Dương công tử dính vào vào chuyện tra hỏi này, bản thân không biết, hơn nữa nhìn phu quân lúc nghe được tin tức, cũng nhất thời không khống chế được hơi lui về sau nửa bước, có thể tưởng tượng được, phu quân đối với Dương công tử bất ngờ ra làm chứng, cũng không biết sự tình. . Truyện Cổ Đại

Tuy nói chuyện này có chút phức tạp nặng nề, nhưng mà từ đầu tới đuôi, bất luận là chuyện trước đó Tào Vĩ chèn ép Chu Xuân Phương, hay là chuyện tra hỏi làm chứng, hoặc là chuyện cuối cùng lựa chọn đối lập với Ngụy quốc công phủ, Dương công tử, hình như cũng không cùng phu quân mình đề cập tới. Lâm Lam có chút mất hồn nghĩ ngợi, tay xách bút lông cũng không khỏi ở giữa không trung dừng một chút, 'phịch' một cái, bức họa nguyên bản đã sắp xong, trong nháy mắt rơi xuống một cái điểm mực màu đen vô cùng to.

Phan Đào nhìn thấy mực điểm ngoài ý muốn này, phá hủy nguyên bức họa, tựa hồ cũng biết tâm trạng của Lâm Lam tựa hồ không quá bình tĩnh, nhưng cũng không lựa chọn nói trách cứ, ngược lại yên lặng đưa bút, phía trên điểm mực tiến hành một bước chế biến. Nhìn Phan Đào sắc mặt như thường ở trên bức họa tiếp tục viết viết vẽ vẽ, ngoài ý muốn không nhìn ra tâm tình phu quân mình, Lâm Lam không nhịn được hơi phình quai hàm, trong lòng có mấy phần ủy khuất.

Đột nhiên xuất hiện tin tức bất ngờ này, quả thật cho mình một chấn động rất lớn. Cũng không phải nói nhất định mọi chuyện đều phải cùng phu quân nhà mình thương lượng, nhưng mà Dương công tử một người một mình gánh chịu như vậy, mặc dù có lẽ cũng có ý tứ không muốn liên lụy, nhưng mà cũng ngoài ý muốn, vi diệu để lộ ra quan hệ hai nhà, kỳ thực không thân mật không khoảng cách như trước đó mình thấy.

Phu quân là vượt qua trăm ngàn người thông qua thi Đình mới thi đậu làm lục phẩm Hàn lâm viện tu soạn, Dương công tử, tuy rằng học vấn cùng đức hạnh đều không kém, cùng phu quân quan hệ cũng rất tốt... Bất quá, chính bởi vì quan hệ không tệ, cho nên phu quân, có thể vì vậy sinh ra cảm giác mất mát hay không?

Dẫu sao, chỉ mới lên chức bất quá ngắn ngủi mấy tháng, Dương công tử thành tích thi Đình không bằng phu quân, nhưng đã là thăng liền hai cấp, cũng không biết trong lòng phu quân, đối với chuyện này, rốt cuộc là cái dạng quan điểm gì. Mặc dù biết phu quân mình, không phải là người không nhìn được người khác tốt, nhưng mà dẫu sao... Loại chuyện này, cũng không phải dễ nói a.

Cứ mỗi lúc như thế này, Lâm Lam đối với vẻ mặt ôn hòa hàng năm không nhìn ra vui giận kia của Phan Đào rất là khổ não, tuy rằng thường ngày nhìn không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà muốn trực tiếp có thể nhìn ra phu quân tâm sự, vẫn có hơi quá mức khó khăn.

Không biết Lâm Lam bên kia đang lo lắng thông cảm tâm tình của mình, Phan Đào ngược lại đối việc này, trừ bất ngờ ban đầu ra, liền không nghĩ gì quá nhiều.

Tính cách của Dương Tu, Phan Đào ở thư viện Thanh Viễn đã sớm biết, thông minh kiêu ngạo, còn có chút sở thích bênh vực bất bình, cho dù tâm lý có một chút điểm thích ghen tị người khác, đây cũng là tại sao ban đầu bởi vì thành tích của mình tốt hơn hắn, lại vì vậy âm thầm nháo ra không ít sóng gió. Nhưng nói tóm lại, Dương Tu với tư cách bằng hữu, người đúng là rất tốt, bất quá, nói thật, tính cách của hắn ngược lại cùng Tào Vĩ có chút giống nhau, nhưng mà không nghiêm trọng như Tào Vĩ.

Tuy rằng thành tích của mình vẫn luôn tốt hơn hắn, nhưng mà hắn lại vì có thể đuổi kịp mình, rõ ràng là con trai một đại địa chủ, trừ học tập cùng học vấn ra, lại có thể gạt bỏ toàn bộ tạp niệm khác, từ thi Hương trước đó đến tận thi Đình, một bước một dấu chân, thành tích càng ngày càng tốt lên, cũng biết hắn là một người cố chấp lại không chịu thua. Ngược lại là Từ Tử An, rõ ràng khi đó, khởi điểm cùng thiên tư so với Dương Tu đều tốt hơn một chút, nếu là có được một nửa cố gắng của hắn thì... Aiz.

Về phần, đối với việc Dương Tu làm ra sự lựa chọn này, trong lòng Phan Đào, ngược lại không có gì ngoài ý muốn. Hoặc là nói, bởi vì chuyện này dính đến quan hệ giữa thiên tử cùng Ngụy quốc công phủ, cho nên nguy hiểm vốn rất lớn, Phan Đào cho dù biết trước, chỉ sợ cũng không dám dốc toàn lực đi đánh cuộc giống như hắn. Cho nên đối với kết quả như vậy, Phan Đào cũng không có cái gì không phục hoặc là không cam tâm trong lòng, chỉ có thể nói, Dương Tu là một người dám đánh cuộc, hơn nữa, hắn đánh cuộc đúng.

Hoặc là ngược lại không bằng nói, dựa theo tính cách của Dương Tu, trong số bọn họ, vốn là người dễ dàng xuất đầu nhất.