Một Cây Hoa Đào

Chương 123: Lo lắng




Thi có hạn chế thời gian, nếu câu cuối cùng còn không biết nên viết như thế nào, vậy trước tiên để dành thời gian từ từ suy tính sau, ngược lại là câu trước vẫn phải mau chóng sớm giải quyết nó.

Phan Đào không biến sắc quét mắt một vòng chung quanh, không thấy rõ mọi người đang viết gì, nhưng mà mỗi một người đều đang 'xoẹt xoẹt xoẹt' viết thoăn thoắt, có lẽ bởi vì chung quanh có không ít đại thần, còn có thiên tử ở trên vừa phê duyệt tấu chương, vừa sẽ thi thoảng nhìn xuống một cái, cho nên mọi người mới lập tức đem toàn bộ bản lãnh sở trường đều xuất ra.

Nghĩ đến đây, Phan Đào lặng yên không tiếng động từ từ thở dài một cái.

Phan Đào sáng sớm đã ăn sáng, nhưng lúc đó bất quá mới canh tư, đến bây giờ, cũng không sai biệt lắm đã qua xấp xỉ hai canh giờ. Tuy rằng bụng mình còn chưa phải rất đói, nhưng mà đoán chừng vài cống sĩ tới đây dự thi, hẳn là còn chưa dùng qua bữa sáng, trước đó mặc dù có nói cung cấp bữa ăn sáng, nhưng mà cũng không thông báo là lúc nào.

Ý niệm trong lòng chuyển một vòng, lại ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy nội thị cung nữ không biết từ lúc nào, tay bưng mâm dựa theo thứ tự vị trí, bắt đầu từ chỗ chót nhất theo thứ tự phân phát bữa sáng. Trừ thiên tử ngồi ở trên có khoảng ba mâm đồ ăn, còn lại nhóm cống sĩ tới dự thi, còn có những đại thần đang ở một bên dò xét kia đều được mang lên một phần bữa sáng giống nhau như đúc.

Nhìn mâm cơm được cung nữ đặt ở bên cạnh, Phan Đào ngược lại có mấy phần ngoài ý muốn, nên nói không hổ là bữa sáng cung đình sao? Tuy rằng xem ra lượng đồ ăn mỗi phần đều không phải thật nhiều, nhưng mà cả cái mâm lớn lớn nhỏ nhỏ, lại có đến mười mấy món, bày biện không quy luật nhưng lại rất có mỹ cảm ở trên mâm gỗ lê.

Vốn dĩ muốn bắt đầu soạn viết bản nháp trước, nhưng mà mùi thơm bên cạnh, quả thật rất mê người. Phan Đào lắc đầu một cái, mới vừa muốn bắt đầu đặt bút, liền nghe được bụng mình mơ hồ truyền tới mấy tiếng rên, trên mặt bỗng dưng hiện lên mấy phần đỏ ửng, nắm tay đặt ở trước miệng ho nhẹ một tiếng, đem đồ vật trên bàn thu thập sơ qua một chút, liền đem mâm bên cạnh cầm sang.

Cẩn thận quan sát một chút, trên mâm có mười loại thức ăn, bốn món chính, hai món cháo. Món ăn là dùng gà, vịt, ngỗng, cá, thịt còn có rau cải hoặc chưng hoặc nấu hoặc hầm làm thành từng chén nhỏ, thậm chí còn có một tí sơn trân hải sản cùng kỳ dưa dị quả. Cơm thì là bốn loại gạo vàng, trắng, đỏ, tím làm thành thức ăn chính, còn có hai chén bạch ngọc chứa canh đậu hũ ngọt cùng cháo gan heo cẩu kỷ rau chân vịt. Mỗi món ăn đều không quá nhiều, đoán chừng ăn hết tất cả, cũng mới chỉ tám phần no.

Làm đẹp mắt như vậy, mà lượng lại ít, Phan Đào trong lòng nghĩ bụng một câu, bưng lên một chén cháo trong đó, bất quá mới vừa dùng cái muỗng thử một ngụm mà thôi, Phan Đào thiếu chút nữa thì không cầm chặt được chén.

Trời ạ?! Đây thật là bữa sáng trong cung sao?

Phan Đào có chút nghi ngờ mùi vị vừa rồi nếm được trên đầu lưỡi, lại nhìn người chung quanh một chút, mọi người trên mặt đều là biểu tình ăn thật ngon a, chẳng lẽ, là vị giác của mình đột nhiên mất linh?

Chính đang tự hoài nghi mình, Phan Đào tự nhiên cũng liền bỏ lỡ nụ cười khóe miệng ở trên cao của An Khánh Đế đang len lén chăm chú nhìn mình.

Thử ăn vài món còn lại, rõ ràng từng món, đều rất tinh xảo, đao công thậm chí là mùi hương đều thượng thượng đẳng, nhưng mà mùi vị ăn vào miệng, làm sao sẽ kỳ quái như vậy đây? Không phải mặn thì chính là nhạt, nhưng khi nhìn những người khác, thức ăn giống vậy đều là ăn ngon lành, chẳng lẽ, phần thức ăn này của mình, còn có thể không giống bọn họ sao?

Sơ ý một chút liền đoán trúng đáp án nhưng lại không tự biết, Phan Đào chỉ có thể mất hết hứng thú đem mâm cơm nhìn mà không ăn được bỏ qua một bên. Yên lặng từ rổ nhỏ bên cạnh cầm ra hai cái bánh bao, đờ đẫn nhai nhai, bản thân hẳn nên cảm ơn bánh bao ở đây vẫn như bình thường sao, bên trong hình như còn có chút vị ngọt, không đến mức để cho mình khó nuốt, miễn cưỡng lấp bụng cũng được.

Qua loa nuốt hai cái bánh bao xuống bụng, cảm giác bụng tựa hồ không còn đói như ban đầu, Phan Đào lúc này mới từ từ thở dài một cái, xoa xoa vụn bánh trên tay, chỉnh sửa bàn một chút.

Giương mắt nhìn nhìn đồng hồ cát treo ở đầu điện, bất tri bất giác đã qua gần nửa giờ, nghĩ tới, cũng không còn thời gian để có thể tiếp tục trì hoãn như vậy, Phan Đào từ một bên lấy ra mấy tờ giấy nháp dự phòng, thấm thấm mực xong liền bắt đầu viết câu trả lời lên bản nháp. Nhưng, cho dù là bản nháp, Phan Đào cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, dẫu sao thi Đình, trừ bài thi ra, tương đối trọng yếu, còn có thư pháp.

Đều nói chữ cũng như người, có thể từ bên trong chữ, nhìn ra tính cách của một người, đây cũng là một tiêu chuẩn lựa chọn lớn của thi Đình. Đầu bài kết bài còn có ở đoạn giữa đều có cách thức nhất định cùng số lượng từ hạn chế, thậm chí ở một trình độ nào đó, còn đặc biệt nhấn mạnh kiểu chữ viết, nhất định phải dùng chính thể, cũng chính là cái gọi là cái gì "Viện thể ", "Thai các thể ", nếu như chữ không phải như vậy, thì chữ mà thí sinh viết ra cũng phải ngay ngắn, tròn trịa, đen sẫm, to rõ. Cho nên mới có một cách nói như thế này, xem từ góc độ nào đó, thư pháp trong thi Đình thường thường so với văn chương quan trọng hơn, điều này thậm chí là một phương diện để cộng điểm.

Phan Đào trước đó sau khi nghe Lâm viên ngoại cố ý nhắc qua, liền luôn luôn khổ tâm luyện tập thư pháp. Trước đó kiểu chữ của Phan Đào, sáng rõ có thừa, nhưng lại không đặc sắc, cũng không có tinh thần. Lúc sau khổ luyện đã lâu, cho dù đã phỏng theo bảng chữ mẫu của rất nhiều vị đại gia thư pháp, thậm chí còn thăm hỏi không ít đại gia thư pháp đương thời, nhưng thư pháp của Phan Đào không biết sao, vẫn luôn đều không có khởi sắc quá lớn. Cuối cùng, Lâm viên ngoại nhìn thư pháp của Phan Đào, cũng đành chịu thở dài một hơi, chỉ ra một con đường sáng, nếu thư pháp đã thật sự khổ luyện không được, vậy ngược lại không bằng, chú tâm với thai các thể được rồi.

Thai các thể yêu cầu không quá lớn, tuy rằng nhấn mạnh nét chữ phải đen đậm, ngay ngắn, sáng rõ, còn có những yêu cầu phức tạp như kích thước chữ viết, kiểu chữ, độ mịn, nhưng mà Thai các thể được xem như kiểu chữ chính quy đương triều, chỉ yêu cầu đoan chính cung kính, ngang dọc thẳng hàng, ngay ngắn nắn nót là được, không cần cái gì cá tính, cũng không cần cái gì tinh thần, chỉ cần cứng rắn là đủ rồi.

Chính vừa vặn, ở một mức độ nào đó mà nói, là kiểu chữ thích hợp Phan Đào nhất. Phan Đào theo đề nghị của Lâm viên ngoại, từ khi vào kinh tới nay, cũng khổ luyện đã lâu, đến bây giờ, đã có thể một tay viết thuần thục chữ Thai các thể đúng tiêu chuẩn.

Dưới điện lặng lẽ không tiếng động, trừ tiếng 'xào xạc' của bút lông rơi vào trên giấy Tuyên Thành, cũng chỉ có thể đủ để nghe tiếng cát chảy từng giọt từng giọt nhỏ xuống bên trong đồng hồ cát. Mọi người đều rất chú tâm ra sức, tự nhiên cũng không ai phát hiện, thiên tử ngồi ở vị trí không người dám nhìn thẳng, mượn tấu chương trên tay mình, vẫn luôn dùng khóe mắt dư quang, cẩn thận quan sát Phan Đào ngồi ở bàn đầu tiên bên tay phải, khóe miệng cũng cùng với nhất cử nhất động của Phan Đào bên dưới, như ẩn như hiện treo một độ cong vui thích.

Tuy rằng thi Đình chỉ có một ngày, nhưng mà từ sau khi tiễn Phan Đào ra khỏi nhà, Lâm Lam vẫn luôn không thể an tâm ngồi, không phải đi qua đi lại bất an ở trong nhà, thì chính là đứng ngồi không yên hướng ngoài cửa ngắm nhìn bốn phía. Luôn luôn đi theo sau lưng Lâm Lam, nhìn Lâm Lam tới tới lui lui hành hạ bản thân như vậy, Tiểu Nguyệt cũng không nhịn được mở miệng khuyên: "Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một hồi đi, đều đã mấy ngày, nhìn xem vành mắt phía dưới của ngài... Cô gia không phải đã nói rồi sao, thi Đình chỉ là sắp xếp lại thứ hạng một chút, sẽ không có không đậu, ngài cần gì phải lo lắng như vậy đây?"

Lâm Lam nghe vậy, cũng chỉ lặng lẽ thở dài một cái, không nói gì, nhận lấy trà sâm bên cạnh Tiểu Nguyệt đưa tới, hớp một ngụm, mở miệng nói: "Ngươi nói ta tự nhiên không phải không hiểu. Chỉ là, dẫu sao, đây là lần đầu tiên phu quân gặp vua, ta không yên lòng, tự nhiên cũng là bình thường."

"Tiểu thư..." Tiểu Nguyệt mở miệng, nhưng lại không biết nên tiếp tục nói thế nào, cuối cùng, cũng chỉ thu dọn khay cầm trên tay, liền yên lặng lui xuống.

Chỉ lưu lại một mình Lâm Lam ngồi ở đại sảnh, yên lặng nhìn sắc trời bên song cửa sổ, tự mình mất hồn.