Một Cây Hoa Đào

Chương 103: TIệc coi mắt trá hình




Vương Đình rất không kiên nhẫn phất phất tay về phía các quản sự xông tới, sau khi đem bọn họ đuổi đi, mới tiếp tục hứng thú hỏi Phan Đào: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta. Ngươi cũng tới tham gia thưởng xuân yến cha ta tổ chức, vậy tức là, cha cũng nhận biết ngươi? Nhưng mà, ta sao trước nay đều không nghe cha nói qua, hắn có nhận biết người như ngươi chứ?"

Phan Đào đang muốn nói xin lỗi vì vừa rồi thất lễ, nhưng mà nghe được những lời này của Vương Đình, suy nghĩ lại chuyển, không khỏi ngạc nhiên nói: "Người như ta? Thứ cho tại hạ thất lễ, dám hỏi Vương gia tiểu thư, người trong miệng ngài, rốt cuộc là người như thế nào, hoặc là nói, ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?"

Nghe vậy, Vương Đình nhất thời cứng họng, ngẩng đầu nhìn Phan Đào tựa hồ có chút tức giận, không biết tại sao, nguyên bản luôn luôn đều là tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất lập tức lại bỗng dưng yếu thế xuống, nhìn chằm chằm mặt Phan Đào, lại bỗng dưng khẩn trương lên, ngập ngừng nửa ngày, vậy mà không nói ra được cái gì.

Mắt thấy Vương gia tiểu thư trước mặt tựa hồ từ nghèo, Phan Đào vốn cũng không nghĩ lại tiếp tục cùng nàng dây dưa, căn cứ nguyên tắc tới nhà làm khách thì không nên hùng hổ dọa người, tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, nhưng mà nể mặt Vương gia, vẫn là hướng Vương Đình chào một cái, sau đó liền vội vàng rời khỏi.

Đợi hắn đi sau, xa xa nhìn bóng lưng Phan Đào, Vương Đình mới nhỏ giọng giống như lầm bầm lầu bầu nói: "Ta nói người như ngươi, dĩ nhiên là... người đẹp giống như ngươi a."

Mặc dù không theo sát Vương Đình, nhưng cho dù cách xa xa, cũng có thể rõ ràng nhìn vừa rồi hai người trò chuyện, tiểu thư nhà mình tựa hồ bỗng dưng ở vào thế hạ phong. Quản sự mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng mắt thấy Vương Đình vẫn sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng người kia đến đờ đẫn, chuyển mắt một cái, vẫn là gấp rút tiến lên trước, lấy lòng nói: "Tiểu thư đừng tức giận, người vừa rồi là khách mời lão gia mới thêm vào danh sách sau này, cũng không biết là người từ cái địa phương nhỏ nào tới, không biết cân nhắc cũng là khó tránh khỏi."

Vốn cho là nói như vậy, tâm tình tiểu thư nhà mình sẽ trở nên khá hơn một chút, nhưng mà ai biết, nguyên bản tiểu thư vẫn chỉ là hơi mất mát, nghe vậy, không chỉ tâm tình không chuyển biến tốt, ngược lại thật nhanh nghiêng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn mình một cái, cũng không nói gì liền thẳng tiến vào. Chỉ lưu lại quản sự ở cửa, không nghĩ ra, chỉ có tổng quản dẫn đầu nhìn nhóm người quản sự còn chưa mở mang đầu óc này, âm thầm lắc đầu than thở không nhắc đến nữa.

Hôm nay là mười chín tháng ba, thời tiết kinh thành còn chưa ấm trở lại, nhưng cũng đã lục tục nở ra mấy cành hoa nghênh xuân, nói là thưởng xuân yến, ngược lại cũng không giống. Cái ý nghĩ này sau khi Phan Đào nhận được thiệp mời của Vương phủ đã nghĩ đến rồi, nhưng mà không ngờ, vào trong Vương phủ, sau khi theo những người hầu dẫn đường đến nơi tổ chức yến hội, Phan Đào bỗng dưng lòng sinh mấy phần bất an.

Tràng tiệc rượu này nói là gia yến trong nhà Vương thủ phụ, địa điểm cũng là tổ chức ở Hồi Xuân Các của Vương phủ, nhưng mà dòng người qua lại lui tới, quả thực nằm ngoài định nghĩa của Phan Đào đối với hai chữ 'gia yến'. Trong lòng mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn như cũ thầm nghĩ, nguyên nhân có lẽ là bản thân kiến thức không đủ, không chừng gia yến trong kinh thành, chính là có nhiều khách mời như vậy. Trong lòng vừa an ủi bản thân như vậy, vừa đi theo người dẫn đường trước mặt, ngồi xuống ở một vị trí gần như cuối cùng.

Người dẫn đường đi rồi, Phan Đào ngồi quy củ tại chỗ, cũng không tùy ý ló đầu ra nhìn, chỉ là đập vào mắt, tuy không có cái gì không đúng, nhưng mà trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có chút không cân đối, không giống như một gia yến đơn giản.

Trong lòng ôm tâm sự, hơi cúi đầu, vốn cũng không phải vị trí quá bắt mắt, Phan Đào cũng liền nhân cơ hội, dùng khóe mắt dư quang, bắt đầu lặng lẽ quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Cảnh sắc bên trong Hồi Xuân Các rất đẹp, các loại hoa cỏ mùa xuân cũng đều bày biện đầy ắp, nở bung nghênh gió rét, có lẽ là trước đó dưỡng ở phòng ấm, hôm nay mới cố ý lấy ra, cho có không khí mùa xuân. Khách mời lui lui tới tới còn chưa đông đủ, nhưng mà tiếng nhạc đàn sáo hòa âm đã tấu vang lên, âm thanh ngược lại che đi không ít tiếng huyên náo, hiện ra tao nhã.

Hết thảy đều có vẻ rất bình thường, Phan Đào có chút không rõ nguyên do sờ sờ ngực, nhưng mà vì sao, một loại lãnh ý, từ trong đáy lòng, tự dưng càng khuếch trương càng lớn?

Cố nén nội tâm lo lắng, quy củ ngồi chờ tại chỗ, không sai biệt lắm xấp xỉ gần nửa giờ sau, khách mời mới tính là tới đông đủ, yến hội lúc này, cũng coi như chính thức bắt đầu. Vốn chỉ là đội ngũ tùy ý tấu nhạc, đã đổi thành khúc nhạc chính thức, Vương thủ phụ mà Phan Đào từng có duyên gặp qua một lần, mang theo Vương phu nhân, cùng con gái sau lưng, cùng nhau lên tràng ngồi xuống.

Ghế ngồi ở tiệc rượu dựa theo lấy nam vi tôn, bàn tiệc an bài dựa theo các loại chức vị lớn nhỏ quan hệ thân sơ. Bởi vì Vương thủ phụ là nhất phẩm quan viên, ở thưởng xuân yến này, nhỏ nhất đều là ngũ phẩm quan viên, một người đến bây giờ còn chưa ra làm quan, chỉ có chức cử nhân như Phan Đào, tự nhiên là ngồi ở đuôi chót nhất không chút nào bắt mắt.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, bởi vì trang phục Lâm Lam dày công chế tạo cùng tướng mạo tuấn lãng mặt như quan ngọc sau khi cạo râu của Phan Đào, ở trong một đám quan viên tuổi tác không nhỏ, tỏ ra hết sức bắt mắt. Cho dù là Vương phu nhân, ngồi ở chủ vị đảo mắt nhìn, cũng không khỏi hướng Phan Đào chú ý nhìn mấy lần, liền càng không cần phải nói đến Vương Đình đi theo sau lưng Vương phu nhân, nhìn thấy Phan Đào, chính là mặt đầy tươi cười.

Chủ nhân ở chủ tọa quan sát người bên dưới, Phan Đào cũng nhân cơ hội, hảo hảo nhìn quanh bốn phía một lượt. Đi theo Vương thủ phụ cùng sau lưng Vương phu nhân, phân biệt có ba nam một nữ, hẳn là công tử và tiểu thư trong Vương phủ. Vương Đình vừa rồi ở cửa đã chạm mặt, nhìn tuổi, nghĩ hẳn là nhỏ nhất trong bốn người này. . ngôn tình tổng tài

Vị công tử mặt trắng không râu xem ra lớn tuổi nhất kia, tựa hồ đã đến tuổi tự lập, bộ dáng nhìn rất hòa khí, mỗi lúc đưa tay nhấc chân, đều là một loại khí chất phú quý sống trong nhung lụa.

Theo sát sau lưng đại công tử, là một người dáng dấp lưng hùm vai gấu, một chút cũng không giống quan văn, ngược lại giống như một võ tướng, thanh niên nam tử chừng hai mươi, một đôi tròng mắt tản ra ánh sáng sắc bén, sắc mặt lãnh đạm lại cao ngạo, nhìn qua chỉ cảm thấy bộ dáng rất bướng bỉnh bất tuân.

Công tử đang cùng Vương Đình cười nháo, thoạt nhìn là Tam công tử của Vương phủ, tuổi chừng mười bảy mười tám, nhìn vẫn còn mấy phần hoạt bát, cũng có thể nhìn ra hắn đang cố gắng duy trì bộ dáng chững chạc hiện tại, nhưng cơ bản mà nói, vẫn chỉ là một thiếu niên mới lớn, nhìn rất có sức sống.

Quét nhìn qua một vòng, Phan Đào lúc này mới đem sự chú ý đặt ở những người đang ngồi khác, ở chỗ quan viên, hôm nay phần lớn mặc thường phục, trừ quan bào trang nghiêm, từng người xem ra, ngược lại rất giống như chủ nhân ông đầy đủ sung túc, trừ đề tài đang bàn tán trên miệng không giống nhau ra, so với những hương thân trước kia gặp qua không có gì khác nhau quá lớn.

Nhìn một lúc nhiều người như vậy, ngược lại lập tức để cho Phan Đào phát hiện một chỗ trước đó bản thân không chú ý tới. Đó chính là người hôm nay tới tham gia thưởng xuân yến mặc dù là quan viên, nhưng mà bất ngờ là, hầu như đều mang theo người nhà, trừ phu nhân mình ra, trên tiệc rượu, nhiều nhất chính là nam tử cùng nữ tử tuổi thanh niên. Tuy nói nữ quyến toàn bộ đều phân nhánh đi theo Vương phu nhân sang một bên khác, nhưng mà ngồi cách xa như vậy, làm gì còn giống như một cái gia yến a?!

Giờ thì, Phan Đào coi như biết, trước đó mình thấy khiếp đảm là từ đâu mà ra, đây, đây rõ rành rành, chính là một bữa tiệc coi mắt mà?!

Vừa rồi ở ngoài cửa đụng phải Vương Đình, ăn mặc cũng đã rất long trọng, hiện tại lại lần nữa đổi một bộ xiêm áo cùng đồ trang sức, sau khi Phan Đào phát hiện đây là tiệc coi mắt trên danh nghĩa gia yến, lại chú trọng quan sát một chút người chung quanh, còn không phải sao?

Từng người ăn mặc đều rất chú tâm, thậm chí Phan Đào ngồi ở chót nhất, mà còn nhận lấy không ít ánh nhìn chăm chú, vốn chỉ cho là giống như trước kia nên hắn không để bụng, nhưng sau khi biết là tiệc coi mắt, lại chú ý tới những ánh mắt quan sát này, liền cảm thấy toàn thân bắt đầu không thoải mái.

Vương Đình đi theo phía sau Vương phu nhân, mặc một bộ cẩm y sen tím thêu 'xuân yến lâm rừng hạnh', nguyên bản ở cửa nhìn thấy, đầu đã đầy châu ngọc, hiện tại nhìn, những thứ trân châu ngọc bích kia, vàng ròng gì đó, lại cho thêm mấy cái, tuy rằng không thấy rối loạn, nhưng mà phối với tuổi của nàng, nhìn cứ luôn có cảm giác ngô không ra ngô khoai không ra khoai.

Sau lưng nàng vây quanh một đám con gái của các vị quan viên còn lại, cười nháo gì đó, người bị vây ở giữa, bộ dáng rất hưởng thụ được người nịnh nọt.

Mắt thấy tràng tiệc coi mắt đội lốt thưởng xuân yến đã bắt đầu, Phan Đào cho dù muốn rời chỗ ngồi cũng không khả năng, vừa âm thầm ở trong lòng oán trách hối hận, bản thân trước khi ra cửa sao lại không mang theo Lâm Lam đi cùng, hoặc là, sáng sớm không nên bởi vì Lâm Lam làm nũng, hôn mê đầu óc đồng ý cho nàng cạo sạch râu, kết quả hiện tại, muốn điệu thấp đều điệu không nổi.

Vừa hy vọng tiệc rượu nhanh một chút kết thúc, vừa hết sức cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng thường thường, hiện thực cùng mong muốn, cách nhau thật xa, Phan Đào tinh mắt vừa đủ để nhìn thấy, Vương Đình kéo kéo ống tay áo Vương phu nhân, chỉ chỉ vị trí của mình, hai người trong chớp mắt đồng thời nhìn chăm chú bản thân, liền bắt đầu cùng Vương thủ phụ bên cạnh xì xào bàn tán.