Một Cái Tiểu Hoạ Sư

Chương 27




Ý cười trên mặt Chử Hồi còn không có hoàn toàn nở rộ liền thu về, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ: "Tử Khinh..."
"Hảo a, Liễu tỷ tỷ mau trở về nghỉ ngơi đi, ta cùng Chử đại ca một đường thì tốt rồi" giọng nói khó nén vui sướng, phối hợp với gương mặt thiếu nữ dào dạt tươi cười, làm người không đành lòng cự tuyệt.
Chỉ tiếc nàng gặp được người không theo lẽ thường cư xử, Chử Hồi nhìn Liễu Tử Khinh mặt vô biểu tình, sợ chính mình hiểu hội sai, giọng nói của nàng do dự, lo sợ bất an nói: "Tử Khinh, ta cũng không thoải mái, bằng không chúng ta cùng nhau trở về đi"
Liễu Tử Khinh buồn cười gợi lên khóe môi, người ngu dốt này khi nào thì thông suốt, bất quá phản ứng như thế, thực sự làm người tâm an đâu, nàng xoay người sang chỗ khác: "Còn chờ cái gì? Không phải muốn cùng nhau trở về sao"
Chử Hồi khó có được nhãn lực bước nhanh theo sau, giống như còn không có chào Chu gia nữ nhi, thôi, mặc kệ, Tử Khinh không sinh khí liền hảo, nghĩ vậy, bước chân càng là vui sướng.
Liễu Tử Khinh nghe thanh âm phía sau, độ cung khóe miệng lặng lẽ biến đại, có lẽ cùng một người như vậy ở bên nhau cũng không tồi, tuy rằng ngây người, nhưng tâm tư đơn giản, không cần mình cố sức suy đoán, nói vậy cũng nhẹ nhàng đi.
Chu Phi Nhi trên đường cái, nhìn thân ảnh vui sướng đi xa kia, còn có cái gì không rõ đâu, nàng quay người lại nhìn mẫu thân cách đó không xa còn cùng tiểu thương cò kè mặc cả, trong lòng trào ra một trận ủy khuất, bước chân lại kiên định đi qua, không lại lưu luyến người phía sau sắp biến mất.
Bên này, Chử Hồi hai tay trống trơn, đi phía sau giai nhân, đến cuối phố lại phản thân vòng tới một con phố khác, hai người ăn ý không đề cập đến chuyện trở về vừa rồi.
Chính là tổng không thể cứ như vậy không nói lời nào, đi tới khi nào đi, Chử Hồi lập chí muốn chiếm quyền chủ động, nhịn không được mở miệng: "Tử Khinh, trong nhà còn thiếu cái gì, chúng ta mua vài thứ trở về"
Liễu Tử Khinh thả chậm bước chân, ngưng thần nghĩ nghĩ, giống như mấy ngày trước cùng mẫu thân đều mua đủ, hôm nay như vậy là vì sao, nàng không xác định nói: "Không bằng mua chút đồ ăn trở về đi"
Vì thế hai người liền hướng tới quầy bán đồ ăn, chọn lựa, mua chút rau, Chử Hồi theo bản năng thoáng nhìn phía sau, theo tầm mắt Liễu Tử Khinh xem qua, ánh vào mắt chính là....chân gà? Chẳng lẽ Tử Khinh thích ăn cái này sao?
Nàng ngẩn ngơ, nhẹ giọng hỏi: "Tử Khinh, chúng ta mua chút chân gà trở về thế nào"
Liễu Tử Khinh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn qua: "Hương vị tạm được, thực phiền toái"
Chử Hồi nhất thời liền cười, mình quả nhiên đoán đúng rồi, nàng không chút nào để ý bật thốt lên: "Không có việc gì, ta không chê phiền toái"
Liễu Tử Khinh ở phía sau, biểu tình đổi đổi lại khôi phục bộ dáng giếng cổ không gợn sóng, quả nhiên không thể đối người này ôm quá nhiều chờ mong.
Kết quả là, Chử Hồi không biết mình nơi nào lại làm sai, tiếp tục bị xử lý lạnh.
Trên đường trở về, Chử Hồi nhìn Liễu Tử Khinh toàn thân tản ra một cỗ hơi thở: ' chớ chọc ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó xem ', tức khắc cảm thấy tay ở bên ngoài phát run, trong lòng gió lạnh cũng một trận một trận thổi, về đến nhà, nàng liền trước tiên ôm tiểu hoả lô.
Thấy vậy, Liễu Tử Khinh sắc mặt lạnh hơn, dù sao cũng là đồ vật nữ nhi gia, hôm qua nhất thời mềm lòng, hôm nay lại quên mua cho bản thân, đôi tay truyền tới lạnh lẽo, nhìn người trước mặt còn không tự biết, con ngươi nàng yên lặng rũ xuống, hiện tại đổi ý còn kịp sao.
Mãi cho đến buổi tối, khi nhìn đến đồ ăn trên bàn cơm, Liễu Tử Khinh mới biết được là mình nghĩ sai rồi, trên mặt xấu hổ lại không mất ưu nhã cười: "Chử đại ca lo lắng"
"Không có việc gì, ngươi thích ăn liền hảo" Chử Hồi nhìn Liễu Tử Khinh rốt cuộc lộ ra ý cười, thầm nghĩ nữ nhân tâm tư thật khó đoán, vui, không vui đều không thể hiểu được, làm người sờ không được đầu óc.
Liễu Tử Khinh thấy bộ dáng người đối diện như lọt vào trong sương mù, nàng cầm lấy đũa, kẹp lấy một khối chân gà vừa phải, người này thật sự rất tinh tế, làm thành từng miếng vừa miệng, ăn lên vị mỹ lại tiện.
Khi còn nhỏ nàng cũng từng ăn qua chân gà, tuổi tác hơi lớn chút, nàng liền không ăn nữa, không có nguyên nhân khác, thuần túy là cảm thấy bộ dáng ăn có chút thất nghi, phiền toái.
Nguyên lai câu "Ta không chê phiền toái" là ý tứ này, tâm tư khẽ nhúc nhích, nhớ tới bộ dạng người này dọc theo đường đi thấp thỏm, ý cười trên mặt nàng lại nhiều chút: "Chử đại ca một đường vất vả, ăn nhiều chút"
Chử Hồi thụ sủng nhược kinh dừng đũa, rõ ràng là mùa đông, vì cái gì cảm giác mùa xuân đã tới, phòng vốn dĩ lạnh lẽo cũng có ấm áp, như thái dương chiếu lên trên người, dào dạt ấm áp làm người thoải mái nghĩ híp mắt.
"Không vất vả, Tử Khinh cũng ăn nhiều chút"
Người đối diện ngây ngô cười đáp lại, Liễu Tử Khinh mỉm cười, sớm đoán được sẽ là phản ứng này, thật đúng là dễ dàng thỏa mãn đâu, bất quá...... Nàng hơi cúi đầu, vì vài tia cảm giác không rõ ràng trong lòng, cũng là thỏa mãn sao?
Ngẩng đầu, Liễu Tử Khinh nhìn người đối diện trầm mê với mỹ thực, nàng tức khắc cũng bị cảm nhiễm, đem chuyện không nghĩ ra đều tạm thời vứt sau đầu, chuyên chú ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Chử Hồi bưng chén đũa đi rửa, Liễu Tử Khinh thấy thế đi theo, chuyện như vậy đã nhiều lần, Chử Hồi cũng không hề cự tuyệt, chỉ yên lặng đem thủy đun sôi, không để lạnh tay.
Đã nhiều ngày, Chử Hồi mỗi ngày đều sẽ đưa một bức vẽ đến thi họa trai, nhờ lão chưởng quầy tuyên truyền, nàng là môn sinh của Ngô thái phó đã nhiều người biết, rốt cuộc đó là đế sư, trừ bỏ đương kim thánh thượng chỉ có Chử Hồi là một cái môn sinh, có thể nói là dính phần quang này, tranh của nàng, nước lên thì thuyền lên.
Nhưng mà Chử Hồi lại không có giác ngộ, vì thế từ khi bái nhập sư môn, nàng chỉ bái kiến hai lần, thành công đưa tới Ngô thái phó bất mãn.
Ngô phủ, lão hữu lặn lội đường xa mà đến, vì thỏa mãn lão hữu tò mò, Ngô thái phó lấy khảo giáo việc học làm cớ, phân phó Ngô An đi Chử phủ tiếp người.
"Ngô lão thật là thanh nhàn a, nghe nói còn thu vị cao đồ, không biết Tống mỗ hôm nay có may mắn thấy mặt?" Cố nhân bạn tốt, Hộ Bộ Thị Lang - Tống Thần trêu ghẹo nói.
"Ngươi a, ngao cả đời vẫn là cái thị lang, hôm nay khẳng định không phải vì cái môn sinh đáng chê cười kia của ta mà tới, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi"
Ngô thái phó quá hiểu Tống Thần, năm đó nếu không phải văn võ biến cố, văn thần bọn họ cuối cùng vì đại nghĩa xả thân, hướng những cái đó võ tướng thấp đầu, mới đưa tình thế càng ngày càng nghiêm trọng bình ổn xuống.
Chỉ tiếc ở trong lốc xoáy Lễ Bộ Thượng Thư - Liễu Uẩn Khanh bị bắt vào tù, Tống Thần làm Hộ Bộ Thượng Thư cũng biếm làm Thị Lang, vốn tưởng rằng chỉ là họa nhất thời, ai biết nhoáng lên đã hai năm, chuyện kia lại không người dám đề cập, Liễu thượng thư vẫn triền miên trong tù, Tống Thần cũng vẫn không có phục chức.
"Thật không dám dấu diếm, ít ngày trước ta từng đi trong ngục thăm Liễu đại nhân, bởi vì chuyện kia người vô tội chịu khổ cũng có nhắc tới, lời ta không có trọng lượng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn phiền toái Ngô lão ngài" Tống Thần gật đầu, ở trước mặt Ngô thái phó cũng không quanh co lòng vòng, cũng không phải vì chính mình phục chức, mà là đồng liêu ngày xưa vô duyên vô cớ bị bỏ tù, người cũng nên nói.
Ngô thái phó trầm ngâm một lát: "Thánh thượng ý tứ là......"
Tống Thần vội vàng đáp: "Ngô lão yên tâm, ta lần này tới chính là thánh thượng ý tứ, trước mắt trong triều ai cũng không nên ra mặt, hiện giờ chỉ trông cậy vào ngài"
"Thôi, muốn ta như thế nào làm"
"Mấy ngày sau là đêm trừ tịch, thánh thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, đến lúc đó vài vị kia đều sẽ hồi triều, cho nên......" Lời không cần phải nói rõ, lại kéo xuống thì không biết phải chờ tới khi nào, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất.
Ngô thái phó loát loát râu, nhìn sắc trời ngoài cửa, tiểu tử kia hẳn là ở trên đường, hắn trong lòng đột nhiên vừa động: "Lão phu tuy rằng nhớ thánh ân, nhưng lão xương cốt chịu không nổi lăn lộn, để cho bất hiếu đồ đệ kia của ta đi đại lao đi"
Tống Thần nghe vậy sửng sốt, sắc mặt khó xử nói: "Ngô lão ngài tuy rằng cùng thánh thượng có nhiều năm tình cảm, nhưng lệnh đồ thân phận, thật sự khó có thể diện thánh, càng không nói đến xuất hiện ở tiệc trừ tịch, ngài chớ có khó xử ta"
Ngô thái phó không vội giải thích, ngược lại úp mở nói: "Lão phu còn không có hồ đồ để tiểu tử kia tùy tiện diện thánh, nhưng cũng thật sự khó có thể bôn ba mệt nhọc, chỉ là chuyện này đồ đệ ta thích hợp nhất"
"Tống mỗ ngu dốt, mong Ngô lão chỉ giáo"
"Lão phu nhàn rỗi ở nhà, không tâm niệm triều đình, đối thánh thượng cũng đặc biệt nhớ mong, nhưng giường bệnh quấn thân, nhấc không nổi đao kiếm, cũng lấy không xong bút lông, may mà có một lương đồ, tuy không giống lão phu năm đó võ công trác tuyệt, cũng miễn cưỡng có thể viết thay"
Dứt lời nhìn Tống thị lang vẫn nghe không hiểu, trán hắn gân xanh nổi lên, đều là gỗ mục, hắn một đời anh danh, như thế nào vào mắt toàn là như thế, nghĩ vậy, tự xưng là cơ trí Ngô thái phó tức giận nói: " Đồ đệ thiện họa"
Đúng rồi, năm đó Liễu thượng thư vì một bức họa mà tai ương, lấy họa làm chỗ đột phá, nói không chừng là ý kiến hay, chỉ là môn sinh trong lời đồn của thái phó họa công thế nào, thật sự có thể gánh vác việc này sao, Tống Thần không khỏi có chút do dự, chính là thái phó không phối hợp, cũng chỉ có thể như vậy.
Nghĩ đến có thể được Ngô thái phó coi trọng, thiếu niên kia hẳn là sẽ không làm người thất vọng đi.
Lúc này, thiếu niên Tống Thần tâm tâm niệm niệm, đang ngồi xe ngựa chạy tới Ngô phủ.
Bánh xe cán quá tuyết đọng, truyền đến thanh âm "Kẽo kẹt kẽo kẹt", thỉnh thoảng có thanh âm tiểu thương thét to lọt vào tai, Chử Hồi nhàm chán xốc lên màn xe, cũng không biết lão thái phó vì cái gì sốt ruột như vậy, trong lòng nghĩ, miệng nàng liền hỏi ra: "Ngô tiểu ca, sư phó lão nhân gia vội vã tìm ta là vì chuyện gì a"
Nàng vốn dĩ đối với đáp án không ôm hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, chưa từng nghĩ cảm kích Ngô An.
Ngô An nhớ tới dặn dò trước khi đi của lão gia, hắn đương nhiên sẽ không cô phụ lão gia kỳ vọng, vì thế, hắn thuận miệng đáp, vào tai Chử Hồi, nháy mắt chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
"Lão gia nói liền phải ăn tết, là thời điểm khảo giáo một chút chuyện học của công tử"
Bình bình đạm đạm ngữ điệu, đơn giản hai câu lời nói, đối với Chử Hồi không khác gì địa lôi tạc khởi, tâm đột nhiên hoảng sợ, có một loại cảm giác bị lão sư đột kích tác nghiệp mà hoảng loạn, mấu chốt là tác nghiệp nàng còn không có hoàn thành, làm sao bây giờ?
Nhìn Ngô phủ gần trong gang tấc, Chử Hồi bất lực bắt lấy cửa sổ xe ngựa, hiện tại nhảy xuống còn kịp sao.
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm ấp áp nhắc nhở của Ngô An: "Công tử, tới rồi"
Giống như....không — kịp —.
===========
Hôm nay lại một lần nữa thấy có bạn vote sao cho bộ thanh bình nhạc, thực sự phải nói đó là một trong những bộ tiêu biểu tạo cảm xúc nhất của nhược hoa từ thụ
Từ ngày đầu tiên edit thanh bình nhạc đã hơn hai năm, lần nào đọc lại cũng như vậy, xúc động, thậm chí là sợ, sợ vì biết trước thâm tình không được đáp lại, sợ vì nàng lúc đầu dịu dàng như thế, cuối cùng lại là nhẫn tâm.