Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh, Bạch Nhật Mộng
Mùa đông ở thành phố này vẫn hay đến sớm. Vào đầu tháng mười một, trận tuyết đầu tiên đã rơi.
Trận tuyết này khiến Đường Văn Minh có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng đến một thành thị phương Bắc thì có thể nhìn thấy bầu trời trắng xoá, mọi cảnh vật đều khoát lên mình màu tuyết trắng. Vậy mà rốt cuộc chỉ là cơn mưa tuyết lất phất rơi. Cảnh tuyết không có, cảnh bùn thì có. Đường Văn Minh nhìn xuống dưới lầu chỉ thấy mỗi mặt đất đầy bùn do cơn mưa tuyết và bụi bẩn đồng sản xuất, thật không muốn ra khỏi nhà.
Đang lúc phiền chán, cánh cửa đột nhiên bị đạp ra từ bên ngoài với một lực rất lớn. Đường Văn Minh nhìn chằm chằm vào dấu giày dính bùn rất bắt mắt trên cánh cửa nhạt màu, không khỏi chau mày lại.
“Nguyên ngày ở trong kí túc, anh không sợ bị mốc meo luôn à?” Mạc Mặc vỗ vai Đường Văn Minh: “Đi thôi, để tôi dắt anh ra ngoài chơi!”
Hôm nay trời vừa sáng, Duẫn Húc đã nhấc mông chạy ra khỏi cửa. Thật ra thì từ rất lâu trước kia anh ta đã bắt đầu có triệu chứng tưng tửng rồi, chỉ là hôm nay trình độ lên cơn đã đạt đến mức trước nay chưa từng có. Thực ra cũng rất đơn giản, hôm nay là sinh nhật Tần Xuyên. Thế nên Đường Văn Minh cũng đoán được Mạc Mặc đến tìm hắn là vì chuyện gì.
“Cậu muốn mượn hoa kính phật à?” Đường Văn Minh cười.
Mạc Mặc lè lưỡi: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Xuyên, chị ấy nói người đông thì càng vui, nên bảo tôi gọi thêm người nhà cùng đi. Thế là tôi liền nghĩ đến anh!”
“Hình như tôi có phải là gia quyến của cậu đâu?”
Mạc Mặc vò vò đầu, lúng túng giải thích: “Họ không biết quan hệ giữa tôi và anh Tiểu Viễn. Việc này nếu truyền ra ngoài đối với anh Tiểu Viễn chẳng có gì tốt cả, anh ấy còn muốn ở lại trường làm giáo viên. Vả lại chuyện của tôi với mấy đứa bạn ở ngoài, anh ấy cũng không rõ cho lắm. Thật ra chỉ có đám Tiểu Xuyên và anh biết quan hệ giữa tôi với anh ấy mà thôi.” Cậu nôn nóng nhìn Đường Văn Minh: “Vậy rốt cuộc là anh có đi hay không?”
Đường Văn Minh cười cười: “Thì đi.”
Ngoài trời hãy còn hơi lạnh, gió tạt vào mặt cảm giác lành lạnh, ran rát.
Mạc Mặc hơi rụt người lại, e dè hỏi Đường Văn Minh xem nếu như họ cùng nhau mua chung món quà tặng Tiểu Xuyên thì có được không.
Đường Văn Minh chau mày nghĩ thầm: “Hóa ra đến tìm tôi là vì muốn tôi bỏ tiền ra à.”
Mạc Mặc vội vàng giải thích, bảo rằng cậu chọn được một món muốn tặng Tiểu Xuyên, nhưng giá đắt hơn dự tính nên mới muốn mua chung với hắn.
Đợi đến khi Đường Văn Minh thấy món quà đó, trên mặt không khỏi hơi co giật. Nhưng Mạc Mặc vẫn khăng khăng đòi mua, còn vỗ ngực bảo đảm Tiểu Xuyên nhất định sẽ thích. Cuối cùng, hắn chỉ còn cách cắn răng đi mua cái thứ mà theo Mạc Mặc là món quà lý tưởng ấy.
Lúc đi ngang qua một tiệm khác, hắn tự móc hầu bao mua một đôi găng tay và chiếc khăn choàng, vẻ mặt bực bội ném cho Mạc Mặc: “Tay chân gì cứ rụt cả lại, nhìn là thấy khó chịu!”
Mạc Mặc bĩu môi, vừa choàng khăn vừa lẩm bẩm: “Sao lại là màu kem? Tôi thích màu lam hơn.”
Kết quả không ngoài dự đoán lãnh trọn tia lườm của Đường Văn Minh.
Phòng nhà Tiểu Xuyên tương đối lớn. Nhưng tụ tập hết mười mấy đầu người cũng trở nên có chút chật hẹp.
Bạn của Tiểu Xuyên bất luận nam nữ, ăn diện cũng gần như cô, trong mắt Đường Văn Minh chỉ là một bọn lố lăng. Không chỉ có thị giác, bộ loa trong phòng, ti vi, vi tính, nhạc cụ, tất cả những thứ có thể phát ra tiếng đều đang khiêu chiến tối đa thính giác của hắn.
Mạc Mặc dường như đã quen với những hoàn cảnh như thế này, với mọi người xung quanh vẫn nói chuyện vui vẻ. Đường Văn Minh hiếu kì, ốn như vậy, họ có thật nói được gì không? Nghi vấn của hắn rất nhanh liền có lời giải đáp.
Khi một tên lưỡng tính phấn son đầy mặt tựa vào tai hắn dùng một giọng khàn khàn mời hắn ra nhảy một bản, giọng nói rõ rành rọt bên tai khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Còn chưa đợi Đường Văn Minh cự tuyệt, Mạc Mặc đã nhảy xổ đến như cảnh khuyển.
“Lâm Gia! Anh đừng có phát tình bừa bãi, hắn không có hứng thú với anh.”
Cái tên Lâm Gia đỏm dáng cười mỉm quyến rũ bảo: “Người của em đấy à?”
Bị anh ta nói như thế, cộng thêm tiếng hò hét của những người xung quanh, trên mặt Mạc Mặc khó khăn lắm mới có tí ửng hồng. Liên lụy Đường Văn Minh cũng cảm thấy trên mặt nóng ran.
Sau khi Mạc Mặc giải thích nhiều lần, tên đỏm dáng ấy mới phẩy phẩy tay rồi bỏ lại câu: “Không cần nói nữa, hiểu mà.” Khiến Mạc Mặc và Đường Văn Minh đều cảm thấy buồn bực.
Đường Văn Minh cũng coi như mở mang kiến thức. Hắn luôn nghĩ Mạc Mặc cũng gọi là tương đối phô trương rồi. Không ngờ hôm nay gặp một người còn khoa trương hơn! Cái tên Lâm Gia đó cả đêm có chuyện không chuyện cũng nhìn hắn liếc mắt đưa tình, khiến hắn nguyên buổi cứ nổi da gà.
Duẫn Húc vẫn đang bận xoay như chong chóng bên cạnh Tiểu Xuyên, tận tâm tận lực giúp đỡ người ta.
Mạc Mặc thì thầm vào tai Đường Văn Minh: “Anh bảo Tiểu Xuyên có giống Từ Hy không? Lúc đó Duẫn Húc chính là Lý Liên Anh!”
Chỉ một câu nói đã khiến Đường Văn Minh nhịn cười đến nội thương.
Sau đó lúc mở quà, hắn mới biết rằng nội y mà họ cùng mua tặng thật không đáng nhắc đến, quà của những người khác càng lố lăng hơn. Trong khi đó, món quà bình thường ngược lại nhìn vào lại thấy có chút kì quái. Điển hình như món quà của Duẫn Húc – một con terapanda đen trắng rất lớn.
Dù không tính việc Tiểu Xuyên đã qua cái tuổi ôm loại đồ chơi này thì với tính cách của cô cũng rất không thích hợp. Đường Văn Minh đang suy nghĩ thì kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh Tiểu Xuyên chủ động hôn Duẫn Húc!
Một nụ hôn ấy làm mọi người xung quanh lại hét ầm lên.
Không biết bị ai xô phải, môi của Đường Văn Minh chạm vào một vật thể mềm mại ấm áp. Nhìn kĩ phía trước thì thấy đôi mắt mở đến không còn lớn thêm được nữa của Mạc Mặc.