Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 16




Người dịch: Thy Thy

Beta: Thanh

Cửa bị đẩy mạnh ra, thân thể Liêu Bác Viễn sựng lại, ngẩng đầu nhìn, bày ra tư thế giáo viên.

“bạn Đường còn có chuyện gì sao?”

“Người ngay không nói chuyện mờ ám, hôm nay chúng ta đem lời nói hết ra.” Đường Văn Minh đứng trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn anh ta.

Liêu Bác Viễn đẩy đẩy mắt kính: “Cậu có gì muốn nói?”

Đường Văn Minh cố gắng ổn định lại tâm trạng, “Thầy Liêu, vị vừa nãy là bạn gái anh chăng.”

Liêu Bác Viễn khựng lại, khẽ gật đầu: “Đó là phụ đạo viên Trịnh của khoa khoa học máy tính.”

“Vậy còn Mạc Mặc? Anh xem cậu ta là gì của anh?”

“Tiểu Mặc chỉ là em hàng xóm thôi, cậu ta vẫn luôn xem tôi là anh trai. Nhưng mà đứa trẻ đó thích bám người, có phải là anh hiểu lầm gì rồi?”

“Hiểu lầm?” Đường Văn Minh hừ một tiếng, “Giáo viên Liêu, thái cực của anh đánh quả không tệ a. Hai ba chiêu đã đẩy hết sạch.”

Sắc mặt Liêu Bác Viễn sầm lại: “Bạn Đường, nếu anh không có việc gì khác, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”

Rõ ràng là muốn đuổi khách, Đường Văn Minh tuy tức xanh mặt, tức đến ngứa rang cũng không đến nổi tự tìm phiền phức.

“Giáo viên Liêu, làm người phải biết dừng đúng lúc, đừng nên quá đáng. Mong rằng sau này anh đừng đến làm phiền Mạc Mặc.” Hắn vừa nói vừa chuẩn bị đóng cửa.

“Anh yên tâm, tôi không có hứng thú với cậu ta. Nếu anh có thích, cứ việc lấy xài.” Liêu Bác Viễn cười một cách mơ hồ, “Có điều, lần sau chú ý chút. Kiếm nhà trọ cũng kiếm xa tí, đừng ở ngay trước trường, ảnh hưởng… …”

Lời chưa dứt, anh ta đã hức một tiếng rớt mạnh xuống đất.

Đường Văn Minh nhìn nhìn nắm đấm hừng hực lửa của mình, quả nhiên vẫn không nhịn được.

Giáo viên Trịnh nghe tiếng động chạy lại thảm kêu, vừa đỡ người trên đất dậy vừa chỉ Đường Văn Minh nói: “Cậu ở lớp nào? Lại cả gan động tay đánh giáo viên!”

Liêu Bác Viễn ấn ngón tay cô xuống: “Kệ đi, hiểu lầm cả thôi. Bạn Đường cũng không phải cố ý.”

“Tiểu Liêu, chính tại anh đối với học sinh tốt bụng quá, nên dung túng bọn họ vô pháp vô thiên rồi!” Giáo viên Trịnh phẫn nộ cằn nhằn.

Tốt bụng? Đường Văn Minh cười lạnh, đầu cũng không quay lại xông cửa đi ra, cũng không màng nữ giáo viên ngoài sau kêu rống. Hắn sợ nếu còn không đi, sẽ không chịu nỗi giáng thêm một quyền vào cái tên khốn nạn đó!

Hôm đó khi Mạc Mặc bước vào kí túc xá của bọn Đường Văn Minh, hết cả hồn. Tia sáng trong phòng rất tối, còn có khói thuốc làm người nghẹt thở. Đường Văn Minh ngồi trong bóng tối, ánh lửa thuốc lá giữa ngón tay, một minh một ám.

Mạc Mặc cảm thấy bầu không khí có phần kì lạ, cậu cười khan hỏi: “Sao không mở đèn a?”

“Cậu với Liêu Bác Viễn rốt cuộc có chuyện gì?” Đường Văn Minh dập tắt đầu thuốc.

“Hả?Không có việc gì a?” Mạc Mặc cười khan như cũ.

“Cậu biết anh ta có bạn gái rồi chứ.”

“Biết.” Mạc Mặc nghiên đầu sang bên, “Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Nghỉ đông.”

Đường Văn Minh không nói, Mạc Mặc vỗ vai hắn cười: “Anh sao rồi a? Yên tâm, tôi không yếu đuối đến thế. Lại nói, với tướng mạo đẹp trai này của tôi, người đỉnh hơn hoa, còn sợ không tìm được người đàn ông tốt hơn? Thật ra người theo đuổi tôi đó là… …”

Lời còn chưa nói hết, Mạc Mặc đã bị một cái ôm ấm áp phảng phất mùi thuốc lá bao quanh.

“Nếu cậu muốn khóc cứ khóc thoải mái.” Đường Văn Minh vò đầu cậu, “Tôi không nói với ai.”

“Bệnh thần kinh.” Mạc Mặc đẩy hắn, đẩy không ra. Ý thức được một lúc không thoát ra, cũng không động đậy.

Không biết qua bao lâu, Mạc Mặc đột nhiên từ trong tĩnh lặng ngẩn đầu: “Tôi đói rồi, mời tôi ăn cơm!”

“Được.” Đường Văn Minh thu hồi cánh tay có chút tê cứng.

“Tôi muốn ăn Pizza Hut.”

“Được.”

“Ăn cơm xong đi ăn Haagen-Dazs.”

“Không được.”

Mạc Mặc bĩu môi, bắt đầu cằn nhằn: “Anh nói bệnh anh chưa khỏi, hút nhiều thuốc như vậy làm gì?” Tiếp đó cười như chú khỉ con, “Haiz, nhìn không ra anh cũng đa sầu đa cảm dữ a?”

Đường Văn Minh cười cười, không lên tiếng. Đa sầu đa cảm cũng phải xem việc gặp ai. Nhưng mà lời này hắn không nói.

Ngày thứ hai, Đường Văn Minh bị mời đến phòng giáo vụ của khoa. Sau đó cả trường đầu biết có một học sinh năm nhất động thủ đánh phụ đạo viên.

Duẫn Húc nghĩ không thông, lão đại bình thường nhìn khá trầm tĩnh, lần này sao lại nhất thời xúc động rước lấy cái chuyện phiền phức này?

Sau đó may mà hữu kinh vô hiểm, nộp một bộ kiểm tra, cho người bị hại một lời xin lỗi hết chuyện.

Kiểm tra là Mạnh Kha viết. Duẫn Húc coi rồi, viết cũng không đến nỗi tệ. Vừa xem chính là phản tỉnh sâu sắc, điệu có ý hối cãi.

Xin lỗi là bản thân tôi tự tay ra sức, chỉ có điều là bị Mạc Mặc áp giải đi thôi.