Nghe vậy, Bạch Diệc Phi không khỏi nhíu mày: “Sao nhanh vậy?”
“Nhanh một chút không tốt sao?”, Vân Anh cười hỏi.
Mày Bạch Diệc Phi càng cau chặt hơn, trầm mặc một hồi rồi nói: “Tôi biết rồi”.
Nói xong anh không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng về phòng.
...
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Bạch Diệc Phi trực tiếp đi đến tập đoàn Phi Tuyết.
Hầu hết những việc làm với các công ty ta quốc gia đều do Vương Lâu xử lý, nhưng khi ra quyết định cuối cùng vẫn phải để ông chủ thật sự Bạch Diệc Phi ra mặt mới thể hiện được thành ý.
Phòng họp rộng lớn hào hoa đã chật kín các vị lãnh đạo của hai bên.
Mà Lưu Quốc Trung là người phụ trách hợp tác giữa công ty và tập đoàn Phi Tuyết lần này.
Bạch Diệc Phi vừa vào, tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng dậy.
Lưu Quốc Trung hơi nhíu mày khi nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng vẻ mặt đó rất nhanh đã biến mất, ông ta bước tới tự nhiên vươn tay ra: “Chủ tịch Bạch!”
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng đưa tay ra, cười với Lưu Quốc Trung nói: “Giám đốc Lưu”.
Dù sao thì đây cũng là nơi làm việc, Bạch Diệc Phi cũng không cố ý làm thân với người ta vì mối quan hệ với Lưu Hiểu Anh.
Sau khi Lưu Quốc Trung buông tay, Bạch Diệc Phi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Tiếp sau đó, Lưu Quốc Trung đẩy một văn kiện đến trước mặt Bạch Diệc Phi: “Chủ tịch Bạch, đây là thỏa thuận hợp tác lần này, mời anh xem”.
Bạch Diệc Phi nhận lấy, sau đó nhìn về phía Vương Lâu: “Cậu xem qua chưa?”
“Xem qua rồi”, Vương Lâu gật đầu nói: “Không có vấn đề gì cả, chỉ là bên kia muốn tự cậu quyết định”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó Bạch Diệc Phi giả vờ nhìn một chút, thật ra không chú ý chút nào.
Xem đến cuối cùng, Bạch Diệc Phi kí tên, sau đó đưa lại cho Vương Lâu nói: “Cứ làm theo thỏa thuận là được”.
Vương Lâu gật đầu đồng ý.
Trong thời gian 1 tiếng tiếp theo, bọn họ thảo luận về một số vấn đề chi tiết trước khi kết thúc cuộc họp.
Sau khi tan họp, Bạch Diệc Phi cũng rời đi.
Tuy nhiên, khi đi đến đầu cầu thang, anh bất ngờ bị ai đó gọi lại, và người này hóa ra là Phan Bộ Đình.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nhìn hắn ta.
Phan Bộ Đình nở nụ cười, tự đắc nói: “Bạch Diệc Phi, tôi có một việc rất vui muốn nói với anh”.
“Liên quan mẹ gì đến tôi”, Bạch Diệc Phi cảm thấy rất buồn cười, hắn ta vui thì liên quan quái gì đến anh cơ chứ.
Có điều nghĩ lại thì, nếu có liên quan đến Lưu Hiểu Anh thì đúng là có liên quan đến anh thật.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhíu mày, anh rất ghét Phan Bộ Đình.
Nếu không phải trước đây hắn ta tự mình điều tra, sau đó thêm mắm dặm muối rồi nói với bố mẹ Lưu Hiểu Anh, anh và Lưu Hiểu Anh cũng không đến nỗi phải như ngày hôm nay.
Ít nhất anh có thể tự mình giải thích rõ ràng với bố mẹ cô ta.
Nhưng tất cả đều bị Phan Bộ Đình phá rối, thế nên Bạch Diệc Phi không thích hắn ta, vì vậy anh cũng cho người đi điều tra về Phan Bộ Đình.
Cuộc điều tra này đã cho Bạch Diệc Phi biết được Phan Bộ Đình là kẻ cặn bã như thế nào.
Về mặt nhân phẩm, Phan Bộ Đình không hề có một chút đạo đức nào.
Hồi còn là du học sinh, hắn ta dám tuồn một số căn vật của quốc gia ra nước ngoài, thế nên có quan hệ với một vài ông lớn, vả lại còn nhận mấy người đó là bố nuôi, mà con trai người đó chỉ lớn hơn hắn ta có 3 tuổi.
Được ông lớn kia làm hậu thuẫn, hắn ta lăn lộn khá thuận lợi ở nước ngoài, bắt đầu càn rỡ.
Trong thời gian đó, hắn ta đã chơi bời với vô số phụ nữ, thậm chí để không phải chịu với những người phụ nữ có thai với mình, hắn còn để cho bố nuôi của mình trực tiếp giết chết những người đó.
Đây chính là một tên cặn bã chính hãng, một người như vậy sao có thể xứng với Lưu Hiểu Anh chứ?
Phan Bộ Đình cũng không để ý tới vẻ mặt của Bạch Diệc Phi, mà đắc thắng nói: “Tôi nói cho anh biết, tối qua tôi đã cầu hôn với Lưu Hiểu Anh, cô ấy đồng ý rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười nhạo nói: “Không phải đã quyết định luôn ngày tổ chức hôn lễ rồi sao? Còn cần thiết phải cầu hôn nữa à?”
Phan Bộ Đình sửng sốt, sau đó vội vã nói: “Trước đây là do cô chú quyết định, nhưng hôm qua Lưu Hiểu Anh đã tự mình đồng ý, hai việc này mang tính chất khác nhau”.
Bạch Diệc Phi khinh thường hừ lạnh, sau đó quay người rời đi.
Nhưng Phan Bộ Đình vẫn chưa thấy đủ, thấy Bạch Diệc Phi muốn đi thì lại lập tức nói: “Ầy, anh có phải lên chúc phúc cho chúng tôi rồi không?”
“Ôi, có phải tôi đã nói gì đó không nên nói?”
“Hiện tại anh có phải rất khó chịu không? Nhưng làm thế nào đây, tôi thì lại rất vui”.
“Đợi đến khi tôi và Lưu Hiểu Anh động phòng, tôi sẽ càng vui hơn ấy!”
Bạch Diệc Phi vốn dĩ đã quay người đi rồi, nhưng khi nghe thấy những lời này thì lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào Phan Bộ Đình, ánh mắt anh lạnh lùng đầy sát ý.
“Còn nói thêm một câu, có tin tôi giết anh không!”
Sát khí trong mắt Bạch Diệc Phi như thật, làm Phan Bộ Đình lập tức sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố tình nói: “Có bản lĩnh thì... anh giết tôi tại đây đi!”
Bạch Diệc Phi híp mắt, tựa hồ thật sự muốn giết chết hắn ta.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Quốc Trung vừa lúc đi tới, đầu tiên là liếc mắt nhìn Phan Bộ Đình, sau đó nhàn nhạt nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, công tư phân minh, tôi hi vong cậu có thể phân biệt rõ ràng!”
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lưu Quốc Trung, sát khí trong mắt đã thu lại, anh bình tĩnh gật đầu không nói gì thêm.
Lưu Quốc Trung thấy vậy cũng không nói nữa, quay người đi về phía thang máy.
Bạch Diệc Phi cũng phải đi xuống nhưng không cần đi thang máy, đám người Lưu Quốc Trung muốn rời khỏi tập đoàn Phi Tuyết thế nên phải đi thang máy.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Quốc Trung đột nhiên vang lên.
“Bà nói gì?”
“Hiểu Anh tự sát?”
Câu nói của Lưu Quốc Trung lập tức thu hút sự chú ý của Phan Bộ Đình và Bạch Diệc Phi.
Hai người cũng bị sock.
...
Một đám người vội vã chạy đến bệnh viện.
Khi bọn họ tới nơi, Lưu Hiểu Anh đang được cấp cứu trong phòng.
Ngô Vân đứng trong phòng cấp cứu lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Lưu Quốc Trung đi tới, không khỏi trầm giọng khóc lên.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi, phải làm sao đây? Hiểu Anh sao lại dại dột như vậy chứ? Nếu nó xảy ra chuyện thì làm sao mà tôi sống tiếp được?”, Ngô Vân cúi đầu, dựa vào Lưu Quốc Trung vừa nói vừa khóc.
Lưu Quốc Trung nắm lấy bả vai Ngô Vân, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, bình tĩnh đã, bây giờ tình hình thế nào?”
Ngô Vân vẫn khóc và nói: “Đều tại chúng ta không tốt, nếu không phải chúng ta ép nó thì nó cũng không phải tự tử, đều trách chúng ta...”
“Sáng sớm nay, Hiểu Anh nói với tôi rằng nó không muốn kết hôn... nhưng tôi chưa đợi nó nói xong thì đã mắng nó, sau đó nó lặng lẽ trở về phòng”.
“Tôi còn tưởng nó bị tôi mắng nên không vui, cũng không để ý lắm, ai ngờ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì...”
“Kết quả... kết quả là khi tôi vào phòng, Hiểu Anh nó... nó đã uống thuốc độc rồi...”
Nói đến đây, Ngô Vân càng khóc to hơn: “Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi...”
Phan Bộ Đình nghe vậy cũng sững sờ.
Bạch Diệc Phi muốn đẩy mọi người ra, xông vào phòng cấp cứu.
Nhưng đã bị Lưu Quốc Trung nắm tay kéo lại, ông ta trừng mắt nhìn anh: “Cậu muốn làm gì? Cậu còn có mặt mũi vào đó à? Tất cả đều tại cậu hết!”
Lúc này, Bạch Diệc Phi như chết lặng tại chỗ.
Cửa phòng cấp cứu không đóng, bọn họ vẫn còn có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Đúng lúc này, Lưu Hiểu Anh đang cấp cứu trên giường bệnh đột nhiên duỗi tay ra: “Bố... không phải lỗi của anh ấy...”
Nghe thấy tiếng nói, tất cả mọi người đều nhìn vào trong phòng, cũng không tranh chấp thêm nữa.
Lưu Quốc Trungq bước đến bên giường, nắm chặt tay Lưu Hiểu Anh, nói: “Hiểu Anh, con phối hợp điều trị trước, yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Sắc mặt Lưu Hiểu Anh tái nhợt, thậm chí đôi môi trắng bệch, thân thể lại xanh mét, nhìn có chút đáng sợ.
Tuy nhiên, cô ta vẫn yếu ớt nói: “Bố, mẹ... con thật sự... chỉ muốn gả cho... Bạch Diệc Phi”.