Bạch Diệc Phi nghe xong thì đột nhiên có linh cảm không lành.
“Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy”, anh nói nghiêm túc với Trương Hoa Bân.
Hứa Y Y không biết phải làm thế nào mà nhìn Trương Hoa Bân.
Trương Hoa Bân thấy vậy thì thở dài: “Đi theo tôi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi theo anh ta đến một căn phòng khác.
Đây là phòng của Lưu Hiểu Anh.
Nhưng trong phòng không có ai.
Trương Hoa Bân đi đến bên bàn, đưa một tờ giấy cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức mở tờ giấy ra xem, bên trong là vài dòng chữ nhỏ nhắn.
“Xin lỗi, tôi lại muốn tùy hứng thêm một lần nữa”.
“Nhưng tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng”.
“Trong căn phòng bí mật, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện vì thế tôi muốn ra ngoài giải khuây, không cần đi tìm tôi, xong xuôi tôi sẽ quay lại”.
Bạch Diệc Phi đọc xong thì ngây ra: “Cô ấy chỉ đi giải khuây?”
Trương Hoa Bân nhìn biểu cảm của anh, cảm thấy có gì đó không bình thường: “Đừng nói là anh cho rằng cô ấy bị Hồng Quân đá chết rồi đấy?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, ánh mắt né tránh mà nói: “Không, tôi… Được rồi, đúng là tôi nghĩ vậy”.
Trương Hoa Bân bật cười, vỗ vai anh: “Lúc Hồng Quân phát hiện cô ấy xông đến thì đã thu lại ám kình rồi, cú đá chỉ khiến cô ấy hộc máu thôi, không bị thương đến nội tạng”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Trương Hoa Bân lại tò mò nhìn anh: “Lúc đó anh đã ngất rồi, sao Hồng Quân không giết anh?”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi khựng lại.
Đúng vậy, sao Hồng Quân lại không giết anh?
Bạch Diệc Phi không hiểu nổi, cho dù hắn ta không còn sức giết anh thì vẫn còn Lục Tây cơ mà?
Nghĩ đến Lục Tây, Bạch Diệc Phi hỏi: “Lục Tây đâu?”
“Chết rồi”, Trương Hoa Bân trầm giọng nói.
Bạch Diệc Phi trợn mắt: “Chết rồi?”
“Chuyện là thế nào?”
…
Thành phố Triều Dương.
Ngoại thành mới được xây, khu nghĩa địa lại không có mấy người, rất hoang vắng.
Lúc Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều đến thì thấy Lục Miêu Miêu và Lục Dương đang quỳ trước mộ của Lục Tây và bố mẹ họ, vừa đốt vàng mã vừa nức nở.
Bạch Diệc Phi và Trần Ngạo Kiều không lập tức đi đến mà lặng lẽ đứng sau lưng nhìn hai người họ.
Hai người khóc thút thít, thỉnh thoảng còn nói vài câu nhưng phần lớn là về chuyện sau này họ phải làm thế nào.
Cho dù Lục Tây còn sống, cô ta có lẽ cũng sẽ nói vậy huống chi là Lục Miêu Miêu và Lục Dương?
Sau khi họ đốt xong, Bạch Diệc Phi mới đi đến, khẽ nói: “Ông Lục, ông yên tâm, con trai và con gái ông cứ để tôi lo, tôi sẽ không để bọn họ phải chết bên đường. Mặc dù bọn họ hận tôi nhưng tôi sẽ không để tâm đến chuyện đó.”
“Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi vẫn phải nỗ lực sống, chăm sóc họ, chăm sóc cho những người cần tôi”.
Lục Miêu Miêu và Lục Dương bị Bạch Diệc Phi làm cho giật mình. Lúc quay đầu, khuôn mặt họ đều lộ vẻ kinh hãi, người co rúm lại, sợ sệt mà nhìn anh.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn Lục Miêu Miêu và Lục Dương, nói: “Cho dù hai người có hiểu hay không, có muốn tìm tôi báo thù hay không nhưng trước khi hai người có thể tự lập thì phải nghe lời tôi, nếu không cứ đợi mà ăn đòn đi”.
Ăn đòn…
Trần Ngạo Kiều nghe xong thì không hiểu sao lại muốn cười.
Mà Lục Miêu Miêu và Lục Dương lại khẽ run lên.
Thật ra không chỉ Hồng Quân cho rằng Bạch Diệc Phi giết Lục Tây mà ngay cả hai chị em họ cũng nghĩ vậy. Họ cho rằng Bạch Diệc Phi báo thù việc Lục Tây hạ độc anh.
Vì thế, sau khi nghe anh nói vậy thì bọn họ càng thêm sợ hãi, cũng rất hận anh.
Bạch Diệc Phi không muốn giải thích với họ.
Hiện tại, anh cũng coi như đã chết một lần rồi, rất nhiều chuyện đã thông suốt, không có gì quan trọng hơn mạng sống, vì thế cặp chị em này hận anh cũng chẳng sao, chỉ cần bọn họ còn sống là được.
Lúc này, Trần Ngạo Kiều đột nhiên nói: “Ông Sa nói người phụ nữ liên quan đến chữ thảo hẳn là Lục Tây chứ không phải Lưu Hiểu Anh”.
Tên của Lục Tây cũng có bộ thảo ở trên đầu, vì thế cũng nằm trong diện này. Hơn nữa Trần Ngạo Kiều còn cho người đi điều tra, Lục Tây quả thực thuộc ngũ hành hệ mộc.
Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu nhưng vẫn còn thắc mắc.
“Cô ta không phải người phụ nữ bên cạnh tôi”, anh lạnh lùng nói.
Trần Ngạo Kiều lại cười: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh, lần này tiến vào trạng thái cuồng hóa mà lại không mất đi ký ức”.
Bạch Diệc Phi biết anh ta đang đổi chủ đề nhưng đây quả thực cũng là một điểm nghi vấn. Lần này, anh quả thực vẫn nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Anh biết rõ lúc đó đã nhìn thấy Hồng Quân biến thành một con quái vật xấu xí đáng sợ, mà bản thân anh cũng ngập tràn ý nghĩ giết chóc, muốn giết sạch tất cả mọi người.
Bạch Diệc Phi cảm thấy khó hiểu: “Rốt cuộc là bệnh gì?”
Trần Ngạo Kiều lắc đầu: “Có lẽ không phải là bệnh. Lúc anh rơi vào trạng thái cuồng hóa thì lại có thể ép độc trong người ra, đây là chuyện trước nay chưa từng có”.
Hai người họ nói chuyện hoàn toàn không né tránh hai chị em kia, vì thế sau khi nghe thấy, chị em họ càng thêm sợ hãi Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng cho rằng anh là một tên quái vật.
…
Bạch Diệc Phi đưa Lục Miêu Miêu và Lục Dương đến chỗ ở mới.
Bởi vì thân phận của họ đặc biệt nên anh để Trường Tiễu đưa bọn họ đến khu nhà cấp cao của nhà họ Hồng mà nơi đó hiện tại cũng được coi là tòa nhà chính phủ của thành phố Triều Dương.
Vấn đề tiêu dùng và ăn ở hàng ngày của chị em họ cũng do chính phủ thành phố Triều Dương phụ trách.
Xử lý mọi chuyện xong, Bạch Diệc Phi trở về phòng mình, vừa mở cửa ra thì đã thấy Hứa Y Y.
Bạch Diệc Phi sững lại, nghĩ cũng đến lúc phải sắp xếp mọi chuyện của Hứa Y Y rồi.
Bạch Diệc Phi đang định nói gì đó thì lại thấy Hứa Y Y đang ôm một đống quần áo cũ, ánh mắt né tránh, biểu tình hoảng hốt, dường như đang định đi ra ngoài. Cô ta còn nói: “Tôi đi giặt quần áo cho anh”.
Bạch Diệc Phi còn chưa nói gì cô ta đã vội vã chạy ra như là đang trốn tránh anh.
Anh cau mày, quay người nhìn Hứa Y Y, sau đó phát hiện trong đống quần áo cũ kỹ mà cô ta đang ôm, đột nhiên có một chiếc quai túi lộ ra.
Nhìn chiếc quai túi đó, Bạch Diệc Phi hoảng hốt, trong lòng đột nhiên có linh cảm không lành.
Anh không nghĩ nhiều nữa mà lập tức đi theo.
Anh lặng lẽ theo sau Hứa Y Y, không để cô ta phát hiện ra.
Hứa Y Y đến phòng giặt đồ còn Bạch Diệc Phi thì nấp sau cửa.
Trên cánh cửa phòng giặt có một cái cửa sổ thủy tinh, vừa hay có thể nhìn thấy Hứa Y Y trong phòng.
Lúc này Hứa Y Y đang thu dọn quần áo bẩn nhưng đồng thời cô ta còn lấy ra một chiếc túi, biểu tình hoảng hốt mà nhét nó vào khe hở sau máy giặt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ngây người.
Sau khi làm xong, Hứa Y Y đi ra, Bạch Diệc Phi tránh vào trong góc, dựa vào tường, cúi đầu.
Anh thầm nhủ: “Hy vọng bọn họ không lừa mình”.
Đến khi Hứa Y Y đã rời đi, Bạch Diệc Phi mới đi vào phòng giặt, lôi chiếc túi từ trong khe hở sau máy giặt ra.
Nhìn thấy chiếc túi khiến Bạch Diệc Phi ngơ ngẩn.
Chiếc túi này không giống loại túi xách mà con gái hay dùng.
Anh hoảng hốt mà kéo khóa chiếc túi ra, bên trong có rất nhiều các loại thuốc cùng châm bạc.
Hai tay Bạch Diệc Phi vô thức run rẩy.
Anh chợt nhớ ra, anh từng thấy Lưu Hiểu Anh viết chữ. Chữ của cô ta không đẹp như trong tờ giấy kia mà là loại viết ngoáy đặc trưng của bác sĩ khiến người khác không thể đọc nổi.
Trái tim Bạch Diệc Phi đột nhiên thắt lại, đồng thời có cảm giác như nghẹt thở.
Tình cảm của Bạch Diệc Phi với Lưu Hiểu Anh là gì?
- ------------------