Sau đó tiếng roi đánh lên da thịt liên tiếp vang lên.
“Chát chát chát…”.
Chẳng mấy chốc quần áo trên người Bạch Diệc Phi đã bị đánh cho rách nát hết, máu thấm đầy lên trên mặt vải, thê thảm đến mức khiến cho người ta không dám nhìn vào.
Mà Bạch Diệc Phi dù cảm nhận được cơn đau xuyên thấu cả tâm can nhưng vẫn không hề rên lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi trước đó rất sợ đau, nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều lần bị thương, anh đã quen với việc chịu đau từ lâu rồi cho nên bây giờ anh đã không còn sợ hãi nữa, cũng sẽ không rên lên nữa.
Anh muốn để đối phương biết được thái độ của anh, cho dù có đánh chết anh, chỉ cần không nhìn thấy Lý Tuyết được an toàn thì anh sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Truyền Võ cuối cùng cũng ném cây roi trong tay xuống rồi thở hồng hộc, nhìn có vẻ là đánh mệt rồi.
Người của Chu Truyền Võ rất lo lắng, bèn khuyên Bạch Diệc Phi: “Tôi nói anh hà tất gì phải thế, mau nói đi, còn đánh nữa thì anh sẽ bị đánh chết đó”.
Nhưng lại có người đề nghị: “Gia chủ, nếu anh ta đã không nói thì chúng ta chơi nặng đô hơn nữa đi, muối thì sao?”
Chu Truyền Võ nghe thấy lời đề nghị này thì lập tức hớn hở: “Mang muối lên đây!”
Cho nên có người nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền mang đến một túi muối.
Lúc này hơi thở của Chu Truyền Võ cũng đã ổn định lại, cười lạnh nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay là không?”
Cả người Bạch Diệc Phi đều chẳng còn chỗ nào lành lặn cả, máu lẫn cả vào quần áo còn cả mồ hôi lạnh chảy ra do nhịn đau, nhưng anh vẫn không hề nói một câu nào.
Có thể tưởng tượng được, Bạch Diệc Phi đang phải chịu đựng cơn đau đớn thế nào, như vậy mà còn xát muối lên nữa, chỉ sợ loại đau đớn đó sẽ dày vò người ta đến phát điên mất.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi đã nhợt nhạt đi rất nhiều nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Không gặp được vợ tao, con mẹ nó tao sẽ không nói gì cả, có bản lĩnh thì cứ việc làm đi!”
Chu Truyền Võ nghe vậy thì tức phát khùng, nếu đã như vậy: “Được, hôm nay ông cũng muốn xem xem, con mẹ mày định mạnh mồm đến lúc nào!”
Cho nên ông ta tự tay cầm túi muối kia đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, lại nắm một vốc muối rắc lên chỗ vết thương dày đặc của anh, thậm chí còn chà lên trên lưng của anh.
Đau!
Đau đớn hơn gấp trăm lần lúc nãy.
Bạch Diệc Phi nghiến chặt răng, hai mắt trợn lên, đầu nổi gân xanh.
Cuối cùng, anh thực sự không chịu nổi nữa rên nhẹ một tiếng.
Chu Truyền Võ nhìn Bạch Diệc Phi như vậy, đắc ý cười, nói: “Còn mạnh miệng nữa không? Con mẹ mày có thích không?”
Giây tiếp theo, đầu của Bạch Diệc Phi rũ xuống, anh đã ngất vì quá đau.
Chu Truyền Võ lập tức nói: “Dội nước cho nó tỉnh!”
“Rào!”
Bạch Diệc Phi lại bị dội nước lạnh cho tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, vết thương trên người đau đến mức khiến anh muốn ngửa cổ lên trời hét lớn, thậm chí còn muốn dùng tay đấm mạnh xuống đất.
Bạch Diệc Phi thở hổn hển, nghiến chặt hai hàm răng, đợi đến khi cơ thể thích nghi với cơn đau này, anh mới uể oải nói: “Chu Truyền Võ, hôm nay những gì mày làm với tao, ông đây ghi nhớ hết rồi, nếu ông vẫn còn sống, con mẹ nó, ông chắc chắn sẽ đập chết mày!”
“Tao nhổ vào! Lại còn dám uy hiếp tao?”, Chu Truyền Võ nhổ một bãi nước bọt, sau đó lại bốc thêm một vốc muối ném lên vết thương của Bạch Diệc Phi.
“Hừ…”.
Bạch Diệc Phi đau đớn run rẩy, gân xanh nổi đầy trên trán.
Chẳng qua lần nay anh không ngất xỉu nữa.
Không những vậy, hai mắt anh bắt đầu đỏ lên.
Chu Truyền Võ nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Con mẹ mày có nói hay không?”
Hai mắt Bạch Diệc Phi đã đỏ như máu, bây giờ Chu Truyền Võ trong mắt anh đã thay đổi rồi, trở nên mờ mờ ảo ảo, thậm chí còn không ra hình người, mà trong đầu anh chỉ còn lại duy nhất một giọng nói, bảo anh đánh chết ông ta! Đánh chết Chu Truyền Võ!
Trong mắt anh dường như có hai ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, mà những vết thương trên người đang bắt đầu chảy máu, giống như đổ nước vậy, máu đang chảy ra như muốn rửa sạch hết những vết máu lúc nãy.
Chu Truyền Võ lại bốc lấy một vốc muối khác, đang định ném lên người Bạch Diệc Phi thì sửng sốt: “Con mẹ nó, mày còn mạnh miệng nữa không, rốt cuộc là mày có nói hay không, nếu như mày không nói thì tao… mẹ kiếp, thế này là sao?”
Chu Truyền Võ sững sờ.
Đám người của ông ta cũng choáng váng.
Bạch Diệc Phi đang có dấu hiện phồng lên, thực sự là phồng lên, cơ thể đột nhiên biến thành kiểu đầy cơ bắp, từng múi cơ to nổi lên khắp người.
Mà đôi mắt của Bạch Diệc Phi lại đỏ như máu.
“Tao phải giết mày!
“Giết chết mày!”
“Aaa!”
Bạch Diệc Phi hét lên một tiếng, sau đó sợi dây buộc trên người anh bắt đầu căng lên, tiếp sau đó nữa.
“Phựt”
Sợi dây đứt lìa.
Trông thấy cảnh này, Chu Truyền Võ bị doạ cho sợ khiếp vía, hoang mang ra lệnh: “Mau bắt đấy nó!”
Đám người của Chu Truyền Võ thấy vậy lập tức xông lên muốn giữ Bạch Diệc Phi lại lần nữa.
Nhưng người xông lên đầu tiên đã bị Bạch Diệc Phi vung một đấm trúng vào cổ, sau đó cổ của người nọ liền gãy nát, hai mắt trợn trừng lên, ngã vật ra đất, chết không nhắm mắt.
Những người khác thấy thế đều ngây dại, còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Diệc Phi đã vung tay đấm về phía bọn chúng.
“Rầm!”
Người thứ hai ngã vật ra đất, tắt thở.
Đám người còn lại thấy vậy cũng không dám xông lên nữa mà xoay người bỏ chạy thục mạng.
Nhưng tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, tóm lấy gáy áo của một trong số đó quăng mạnh về một bên.
“Rầm!”
Người nọ đập mạnh vào bức tường của khoang thuyền rồi rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi bước tới, giẫm mạnh một cái, đầu của người đó giống như bị vỡ ra, máu văng tung toé.
Sau đó, Bạch Diệc Phi đuổi theo hai người còn lại, hai người này kinh hãi chạy về phía trước.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, chạy lên một bước phi thân đạp bay một người, sau đó lại nện thêm một cú đấm lên người cuối cùng.
Người đã tắt thở.
Tất cả đều chết hết.
Chỉ còn lại một mình Chu Truyền Võ.
Lúc đầu Chu Truyền Võ rất sợ, nhưng sau đó ông ta đã bình tĩnh lại.
Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là cao thủ hạng ba cấp trung, ông ta lại là cao thủ hạng ba cấp cao, cảnh giới cao hơn của Bạch Diệc Phi nên không cần phải sợ.
Cho nên, Chu Truyền Võ đứng yên tại chỗ không chạy đi mà còn ngăn Bạch Diệc Phi lại, lạnh lùng nói: “Có thể gồng đứt được dây thừng thì đã sao? Có tao ở đây, hôm nay mày đừng mong trốn thoát được ra ngoài!”
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ như máu tươi nhìn vào Chu Truyền Võ, nở một nụ cười u ám: “Con mẹ nó, tao nói là muốn trốn lúc nào?”
Chu Truyền Võ nhìn thấy đôi mắt của Bạch Diệc Phi thì trái tim đập loạn cả lên, đôi mắt này quá đáng sợ, nó giống như đôi mắt của ác ma vậy, khiến người ta sợ hãi theo bản năng.
Chu Truyền Võ không muốn thừa nhận rằng mình đang rất sợ hãi, nên cố lớn tiếng tỏ vẻ hung hãn, nói: “Con mẹ nó, mày đang doạ ai đấy?”
Trong lòng Chu Truyền Võ thầm nghĩ: Bạch Diệc Phi chắc chắn là đang làm bộ làm tịch thôi, cho dù anh ta có là một cao thủ thì cũng bị hành hạ đến mức này, hiện giờ chắc chắn đã suy yếu rồi, lại thêm Bạch Diệc Phi cũng chỉ là cao thủ hạng ba cấp trung mà thôi.
Cho nên Chu Truyền Võ lại cầm roi lên quất về phía Bạch Diệc Phi.
“Chát!”
Cây roi nhanh chóng quất mạnh vào người Bạch Diệc Phi.
Chu Truyền Võ bỗng đắc ý hơn: quả nhiên là yếu đi rồi, cảnh giới cũng thấp hơn mình, đến roi cũng không tránh được.
Giây tiếp theo, Chu Truyền Võ liền ngây dại cả người.
Bởi vì Bạch Diệc Phi không hề né tránh, mà rõ ràng là chẳng có ý định tránh đi.
Cây roi đánh lên người Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng không lui về phía sau mà ngược lại còn đi thẳng về phía người Chu Truyền Võ.
Trong lòng Chu Truyền Võ hoảng sợ, lập tức quất thêm một roi nữa.
“Chát!”
Roi vẫn rơi trên người Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng có chút phản ứng nào, cứ như là đang đánh lên người khác chứ không phải mình.
Chỉ mấy giây trôi qua, Bạch Diệc Phi đã đi đến trước mặt Chu Truyền Võ.