“Đánh cái mẹ gì!”, Thạch Nhiễm tức giận gào lên: “Mẹ nó một thằng yếu như sên mà cũng đánh với tao? Chúng mày coi thường tao đấy à?”
Bạch Diệc Phi cười nhạt: “Không đánh mẹ mày, đánh mày”.
Sau đó, anh nghiêm túc nói: “Muốn đánh thì mau đánh đi, không thì nhận thua”.
“Thua con mẹ mày!”, Thạch Nhiễm nói xong câu này thì cũng xông về phía Bạch Diệc Phi.
Đối phương dù sao cũng là cao thủ hạng 2, tốc độ và sức mạnh khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi. Bạch Diệc Phi còn chưa hoàn hồn thì đã bị đạp trúng ngực.
“A!”
Anh phun ra một ngụm máu, bay thẳng ra ngoài, kéo lê 7-8m mới dừng lại.
Bên Đạo Trưởng thấy vậy thì vỗ tay hoan hô, bên Bạch Diệc Phi thì ai nấy đều lo lắng không thôi.
Thạch Nhiễm thấy Bạch Diệc Phi còn không chịu nổi một đạp thì coi thường, lạnh lùng nói: “Mẹ, yếu như sên mà cũng dám coi thường tao, ông đây đạp chết mày!”
Nhóm người Bạch Vân Bằng định chạy đến chỗ Bạch Diệc Phi, một cước của cao thủ hạng 2 đủ để lấy mạng một người bình thường.
Nhưng vừa hay Bạch Diệc Phi đã quen bị đánh ngã, cũng rất quen bị đạp.
Anh giơ một tay lên, ngăn cản nhóm người Bạch Vân Bằng lại, sau đó bò dậy, xoa xoa ngực, nghiến răng ghiến lợi: “Lại lần nữa!”
Thạch Nhiễm thấy Bạch Diệc Phi đứng dậy thì hơi bất ngờ.
Người phía Đạo Trưởng cũng kinh ngạc.
Một cước của cao thủ hạng 2 như Thạch Nhiễm cho dù không khiến Bạch Diệc Phi mất mạng nhưng cũng có thể khiến anh bị thương nặng, vậy mà Bạch Diệc Phi lại đứng lên được.
Khả năng chịu đánh, chịu đạp của Bạch Diệc Phi có lẽ khó ai sánh bằng.
Lúc ban đầu ở trong núi một tháng, mỗi ngày anh đều bị đạp, bị đánh, vì thế một cước này của Thạch Nhiễm vẫn chưa thấm vào đâu vì dù sao người đánh anh khi đó là Lương Ngọc và Tử Y.
Cho nên có thể thấy khả năng chịu đòn của anh mạnh đến mức nào.
Thạch Nhiễm sau khi hết ngạc nhiên thì nổi giận. Gã cảm thấy không thể đạp một tên yếu ớt như Bạch Diệc Phi bị thương nặng là một sự xúc phạm tới thực lực của gã, vì thế gã lại hùng hổ xông lên.
Vì đã có kinh nghiệm nên lần này Bạch Diệc Phi kịp chuẩn bị, mặc dù tốc độ của anh chậm hơn đối phương nhưng anh có thể đoán được cách tấn công của gã.
Vì thế khi Thạch Nhiễm lại đá vào ngực anh, Bạch Diệc Phi đã đưa hai tay ra đỡ.
“Rầm!”
Anh đoán đúng chiêu thức của đối phương, dùng hai tay ngăn cản được cú đá của Thạch Nhiễm nhưng vẫn không chịu được sức mạnh từ nó, lại lần nữa bị đạp bay.
Người Bạch Diệc Phi đập mạnh vào tường rồi lăn ra đất.
Thạch Nhiễm cười lạnh: “Không ai có thể chống được hai cú đá của tao, kể cả là cao thủ hạng 2 bị tao đá trúng thì cho dù không chết cũng bị thương nặng, mẹ nó, một thằng yếu nhớt hạng ba như mày mà cũng muốn bò dậy?”
Đám người bên Đạo Trưởng lại vỗ tay khen hay.
Người bên Bạch Diệc Phi lại càng thêm lo lắng.
Nhưng vào lúc này, Bạch Diệc Phi lại đứng lên.
Tất cả mọi người thấy vậy thì đều sững sờ.
Đúng như Thạch Nhiễm nói, cho dù là cao thủ cấp 2 đi chăng nữa, một khi đã trúng hai phát đạp của gã thì không chết cũng bị thương nặng, hoàn toàn không đứng lên được, có thể thấy cú đạp của gã mạnh đến mức nào.
Nhưng Bạch Diệc Phi thực sự đã đứng lên.
Thạch Nhiễm ngây ra một lúc, thậm chí nghi ngờ mà nhìn chân mình, gã đột nhiên cảm thấy quá mất mặt.
Một cao thủ hạng 2 như gã đạp liền 2 cước cũng không đạp chết được một tên yếu ớt hạng 3 thì sau này làm sao lăn lộn ở liên minh doanh nghiệp được nữa?
Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên nói: “Nhận thua đi”.
“Hai người cách nhau những một hạng, anh hoàn toàn không thắng được, chịu đánh vô ích làm gì”.
“Để tôi đánh trận 3 luôn đi”.
Bạch Diệc Phi lại không để tâm mà lau vết máu bên khóe miệng, sau đó cười nói: “Tôi muốn thử”.
Tiếp đó, anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân rồi lần nữa đi đến, thậm chí còn khiêu khích: “Cao thủ hạng 2 cũng chỉ có thế thôi à?”
Nghe vậy, Thạch Nhiễm tức đến nổ phổi: “Đệt mẹ mày…”
Mẹ kiếp, ông đây không đập chết mày thì theo họ mày luôn!
Ánh mắt Thạch Nhiễm trở lên hung ác. Gã lại xông lên lần nữa.
Tốc độ của gã vẫn rất nhanh, nhoáng cái đã xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Diệc Phi. Gã không đổi sang chiêu thức dư thừa nào khác mà vẫn vung chân lên đạp ngực Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đã bị đạp liền 2 phát, đương nhiên sẽ không ngu mà đứng im chịu trận.
Anh mau chóng nằm ra đất khiến cú đạp không trúng đích. Những người khác thấy vậy thì ngây ra.
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi ôm chặt lấy chân Thạch Nhiễm, lăn một vòng trên đất, mượn sức mà kéo gã.
Thạch Nhiễm hoàn toàn không kịp phản ứng, bị Bạch Diệc Phi ôm lấy một chân, cơ thể gã nghiêng về phía trước, sắp ngã xuống.
Sau đó, Bạch Diệc Phi mau chóng đứng dậy, hai chân cuốn chặt lưng Thạch Nhiễm, ghì gã xuống.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Thạch Nhiễm cũng hoảng hốt.
Đây là một đòn khóa.
Thực lực của một người tùy theo thời gian và kinh nghiệm sẽ dần dần tăng lên.
Bạch Diệc Phi giỏi nhất là dùng những đòn khóa, trước đây Trường Tiễu có thể giãy ra được nhưng hiện tại cho dù là cao thủ cấp hai như Thạch Nhiễm cũng khó mà thoát được.
Những đòn khóa của anh đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, Thạch Nhiễm bị ghì chặt, không thể giãy giụa thoát khỏi.
Gã lại ngạc nhiên.
Gã cho rằng, cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì gã cũng mạnh hơn Bạch Diệc Phi nhiều, cho nên gã hoàn toàn không dùng những chiêu thức phức tạp nào, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một chiêu đấy.
Gã tự cho rằng cứ thế đạp bay đối phương, đến khi đối phương không bò dậy nổi nữa thì gã cũng lấy lại được thể diện cho mình.
Nhưng gã hoàn toàn không ngờ rằng Bạch Diệc Phi biết dùng những đòn khóa.
Tất cả mọi người ở đây cũng đều kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cho rằng Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ thua bởi dù sao thực lực chênh lệch cũng quá lớn, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không phải như vậy.
Ngay cả Kỳ Kỳ cũng ngạc nhiên.
Nếu cô ta đánh với Thạch Nhiễm thì cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ Thạch Nhiễm lại bị Bạch Diệc Phi khống chế.
Chỉ là bọn họ bất ngờ thừa thãi rồi.
Chênh lệch thực lực giữa Thạch Nhiễm và Bạch Diệc Phi quá lớn, vì thế lúc này dùng đòn khóa thì không thể thắng được.
Đang lúc Bạch Diệc Phi định dùng sức bẻ gãy chân Thạch Nhiễm thì đột nhiên tay gã chống xuống đất, cả người dựng lên.
Sau đó, gã cứ thế nâng cả Bạch Diệc Phi lên, cuối cùng ném văng anh.
Cơ thể anh theo quán tính mà buông lỏng Thạch Nhiễm, nhưng ngay lúc đó, gã đạp một phát lại trúng ngay ngực anh.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi bị đạp bay ra.
Đồng thời, trên chân gã có một mảnh dao gãy, gã dùng một chân khác đạp mảnh dao đó khiến nó bay thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi còn đang lơ lửng trong không trung, không thể tránh được.
Thấy vậy, Bạch Vân Bằng hoảng hốt đến mức trợn trừng hai mắt.
“Cẩn thận!”
Bọn họ gần như kêu lên cùng lúc nhưng bọn họ đều biết, với quán tính này, cho dù bọn họ có nhắc nhở Bạch Diệc Phi thì cũng vô dụng, anh hoàn toàn không tránh được.
Mảnh dao sáng loáng bay thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
“Phập!”
Âm thanh lưỡi dao đâm vào cơ thể một người.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi ngã lăn ra đất.
Nhưng cơn đau mà anh tưởng tưởng lại không đến, lúc này anh mới nhận ra mình không bị đâm trúng.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy người chắn dao cho anh. Là Ngưu Vọng.