Những khí giới này dùng để vận chuyển đồ vật, mở núi.
Lúc đầu Bạch Diệc Phi không quá để ý nhưng lúc anh đang định đi tiếp thì lại đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Vì thế anh gọi Trần Hạo đến, tìm một lát thì quả đúng thấy được thùng dầu. Do được đóng gói tốt nên dầu bên trong chưa bị bốc hơi.
Tiếp đó, bọn họ dùng các thùng dầu nhỏ rót dầu ở hai thùng to sang.
Khi bọn họ ra đến cửa thì nhìn thấy một sơn động tràn ngập các loại cỏ dại, ra đến ngoài đã thấy được trời xanh mây trắng.
Nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất khó hiểu, một sơn động lớn thế này, tại sao không có ai phát hiện ra?
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái, anh đã ngây người.
Thứ anh nhìn thấy không phải là hang núi mà là một vách núi mọc đầy cỏ dại.
Trần Hạo kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”
Kỳ Kỳ lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có gì phải kinh ngạc? Thuật che mắt cấp cao trong phong thủy, sư phụ của tôi cũng làm được”.
Bạch Diệc Phi lại ngây ra, không phải vì thuật che mắt cấp cao mà là vì phong thủy.
Anh nhớ ra mình đã từng nghe đến Sa Phi Dương ở đâu.
Anh còn nhớ lần đầu tiên Ngô Quế Hương tìm anh đã nói: bà đưa anh đi là vì ông Sa từng phán rằng trong hai đứa con, nhất định có một đứa phải chết non!
Vì thế Bạch Diệc Phi lúc đó rất tức giận, vì sao chỉ căn cứ vào lời nói của một thầy phong thủy đã đưa anh đi?
Nhưng bây giờ xem ra, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó mà anh không biết.
Dù sao phiên bản hiện thực của phong thủy đang bày ra trước mắt anh.
Bạch Diệc Phi im lặng nhớ kỹ cái tên Sa Phi Dương này, khi trở về nhất định phải điều tra.
“Chuột nhắt, để ký hiệu lại”, Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo.
Trần Hạo gật đầu, tìm một gốc cây rồi lưu ký hiệu.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra, thấy có sóng thì gọi điện cho Trương Hoa Bân.
“Anh Trương, bây giờ anh đang ở đâu?”
Bạch Diệc Phi rất sợ Trương Hoa Bân bị bắt đi, vì thế vội vàng hỏi.
Trương Hoa Bân từ tốn nói: “Để tôi gửi định vị”.
Điện thoại của bọn họ đều có hệ thống định vị thông qua vệ tinh, vì thế cho dù không có bản đồ Lam Đảo thì dùng điện thoại vẫn có thể tra ra được.
Mà hệ thống này là do Trương Hoa Bân cài vào, có thể thấy anh ta quan trọng đến nhường nào.
Bạch Diệc Phi theo vị trí Trương Hoa Bân gửi mà tìm được anh ta.
Hai nhóm hợp lại. Bạch Diệc Phi thấy người Trương Hoa Bân ướt sũng nhưng không bị thương thì cũng an tâm hơn nhiều.
Trương Hoa Bân kể cho anh nghe chuyện sau khi bọn họ tách ra.
Lúc đó, bọn họ nhìn thấy có người đuổi theo thì lập tức lái thuyền rời đi. Sau đó, anh ta nhân cơ hội nhảy vào trong biển còn tàu đánh cá thì đi tiếp.
“Lúc trở về thì tra xem thuyền cá thế nào, nếu bọn họ gặp chuyện thì bồi thường tiền cho người nhà”, Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói.
Trương Hoa Bân gật đầu rồi hỏi: “Chúng ta trở về thế nào đây?”
Thuyền đánh cá đi rồi thì bọn họ không còn gì cả.
Bạch Diệc Phi lại mỉm cười, theo trí nhớ đưa bọn họ đến chiếc du thuyền gần bờ biển.
Bọn họ đẩy chiếc du thuyền ra sát biển, sau đó dùng dầu mà họ đem theo đổ đầy cho chiếc thuyền.
Bọn họ đặt các miếng vàng lên thuyền, sau đó quay lại vài lần lấy dầu thô nặng cho đến khi vượt quá sức chứa mới rời đi.
Một ngày hai đêm, bọn họ cuối cùng cũng về đến thành phố Thiên Bắc.
Vấn đề là tải trọng của du thuyền, số vàng mà họ mang về cũng phải lên đến vài trăm triệu.
Đương nhiên có kinh nghiệm một lần thì lần sau cũng dễ dàng hơn.
Buổi tối, trên một bờ biển hoang vắng của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi lấy điện thoại liên lạc với Từ Lãng và Bạch Hổ, bảo bọn họ lái chiếc xe tải cỡ lớn đến nơi mà anh nói, sau đó chuyển tất cả đồ lên xe.
Bạch Hổ và Từ Lãng nhìn thấy số vàng thì kinh ngạc đến há hốc mồm.
Trương Hoa Bân nói: “Đã có kinh nghiệm rồi thì lần sau chúng ta không cần thuê tàu đánh cá nữa, cứ dùng thuyền máy to chút là được, có đủ nguyên liệu, tốc độ nhanh cũng an toàn hơn, cho dù bị phát hiện cũng không dễ bị bắt lại”.
Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trương Hoa Bân.
Nhưng anh phải đích thân làm chuyện này, dù sao anh cũng không thể để quá nhiều người biết bí mật.
Lúc này, Từ Lãng chỉ vào Kỳ Kỳ mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Xử lý cô ta thế nào? Hay là…”
Nghe đến đây, Bạch Diệc Phi giật thót, lắc đầu lia lịa, mặt không đổi sắc mà nói: “Đưa cô ta về”.
Kỳ Kỳ độc địa nhìn chằm chằm Từ Lãng.
Từ Lãng cũng nhìn cô ta, uy hiếp: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cô đấy”.
Kỳ Kỳ nghiến răng. Từ Lãng từng là bại tướng dưới tay cô ta, nhưng bây giờ cô ta không còn sức, còn bị Từ Lãng uy hiếp, quả thực là tức điên lên được.
Trong lòng Bạch Diệc Phi lại lo lắng. Hai anh em nhà này nếu biết thân phận của đối phương thì không biết sẽ có phản ứng gì?
Bạch Hổ lái xe, Từ Lãng ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ vô cùng phiền muộn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi: “Anh Lãng làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Từ Lãng khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không sao, không sao”.
Bạch Hổ cười lạnh: “Có phụ nữ, có con rồi thì đầu óc toàn thứ vớ vẩn chứ gì nữa!”
“Cút!”, Từ Lãng bực mình gào lên.
Bạch Diệc Phi nhìn Từ Lãng, anh ta quả thực có chuyện.
Anh không khỏi suy đoán, Từ Lãng chẳng lẽ đã biết Kỳ Kỳ là em gái anh ta?
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không khỏi bắt đầu bất an.
Sau khi đến bệnh viện Ngọa Long, Bạch Diệc Phi để tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình Từ Lãng.
Hai người cất vàng vào nhà xác. Sau khi đi ra, Bạch Diệc Phi rút điếu thuốc đưa cho Từ Lãng, bản thân mình cũng hút một điếu.
Từ Lãng cắn đầu thuốc, hít vào một hơi, biểu tình ảm đạm.
Bạch Diệc Phi dựa vào xe tải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Từ Lãng nghe vậy cười khổ: “Tôi hình như tìm được em gái rồi”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, toát mồ hôi hột.
Nhưng anh suy nghĩ một lát, cho dù thế nào thì Kỳ Kỳ cũng là em gái Từ Lãng, biết thì đã sao, không bằng cứ nói luôn.
Đúng lúc này Từ Lãng lại lên tiếng: “Dương Xảo là em gái tôi”.
“Gì?”, Bạch Diệc Phi sặc nước bọt, ngây ra một lát mới hỏi: “Anh chắc chứ?”
Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều chuyện. Dương Xảo là em gái Từ Lãng, vậy thì Kỳ Kỳ là ai?
Nhưng nếu Kỳ Kỳ không phải em gái Từ Lãng thì anh yên tâm rồi, thậm chí anh còn đã nghĩ đến việc xử lý cô ta như thế nào.
Từ Lãng buồn rầu: “Tôi nhìn thấy hai nốt ruồi trên bàn chân cô ấy, chỉ là vị trí không giống lắm, có lẽ là tôi nhớ nhầm. Hơn nữa tôi đã hỏi rồi, cô ấy cũng không phải là con ruột của bố mẹ mình”.
“Với lại, tuổi tác cũng không khớp lắm”.
Bạch Diệc Phi nghe xong, trái tim lại căng thẳng.
Dương Xảo chỉ là có hai nốt ruồi ở bàn chân, vị trí còn không đúng, tuổi tác cũng không khớp, vậy thì khả năng Kỳ Kỳ là em gái Từ Lãng lại càng lớn.
Nếu Dương Xảo thật sự là em gái Từ Lãng, vậy thì hai người…
Bạch Diệc Phi cười cười, ra vẻ không quan tâm mà hỏi: “Tuổi chưa chắc đã là thật, hơn nữa, như thế chẳng phải anh đã tìm được em gái mình rồi à? Sao lại không vui thế này?”
Từ Lãng thở dài, hút điếu thuốc một hơi thật dài.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Đệt! Chẳng lẽ anh… Yêu Kỳ Kỳ rồi?”
“Hả?”, Từ Lãng khó hiểu nhìn anh.
Bạch Diệc Phi hốt hoảng, lập tức sửa miệng: “Chẳng lẽ anh yêu Dương Xảo rồi?”
Từ Lãng cười khổ không nói gì.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức hiểu ra. Từ Lãng không thích nói chuyện, cũng không để tâm đến phụ nữ. Nhưng hiện tại vẻ mặt anh ta tràn đầy sầu muộn, xem ra đã thật sự rung động rồi.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai Từ Lãng nói: “Anh không cần phải xoắn xuýt như vậy”.
Từ Lãng vẫn không nói gì.