Giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Cô nói đi”.
Chung Ngọc Đình lập tức nói: "Sư phụ, anh có thể ở lại nhà hàng của chúng tôi làm bếp trưởng hay không? Anh yên tâm, tiền không phải là vấn đề, tôi sẽ trả anh tiền lương gấp đôi, cũng có thể chia lợi nhuận của nhà hàng cho anh, anh thấy thế nào?”
Bạch Diệc Phi: "...".
Nhóm ba người Bạch Diệc Phi người nọ nhìn người kia.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ, bọn họ đến đây để tặng tiền cho Chung Ngọc Đình, thế nào mà bây giờ còn phải tặng luôn cả người thế này?
Chung Ngọc Đình nhìn bộ dáng của bọn họ, cho rằng mình đã ra giá thấp, bèn nói thêm: “Hai mươi phần trăm lợi nhuận”.
Lúc này, nhân viên phục vụ bước vào trong bếp hét gọi: “Bà chủ, lại có khách rồi”.
Chung Ngọc Đình thấy vậy thì hoảng hốt không thôi, lập tức nói bằng giọng nhờ vả: “Sư phụ, ba mươi phần trăm! Có được không?”
Nói dứt, không cho Bạch Diệc Phi kịp có cơ hội từ chối, cô ta lập tức nói: “Đưa thực đơn cho tôi”.
Sau đó Chung Ngọc Đình đi ra khỏi bếp.
Trong phòng bếp, chỉ còn Bạch Diệc Phi ba người quay ra nhìn lẫn nhau.
Sau đó Lý Tuyết không nhìn được bật cười "Phụt" một tiếng. Bạch Diệc Phi hờ hững liếc mắt qua nhìn, Lý Tuyết mới cố gằng kiềm chế lại, sau đó trêu chọc nói: “Hay là, chúng ta ở lại đây đi?”
Bạch Diệc Phi không khỏi dở khóc dở cười: "Vợ...".
Lý Tuyết cười nói: “Thật ra lúc anh nấu ăn, rất đẹp trai”.
Bạch Diệc Phi không khỏi mỉm cười, nhưng mà anh lại như nhớ tới cái gì đó, thở dài nói: “Anh ở nhà nấu cho em ăn hai năm, sao không thấy em từng khen anh đẹp trai vậy?”
Lý Tuyết hơi khựng lại, cũng nhớ tới hai năm đó, không khỏi cảm thấy ray rứt.
Bởi vì hai năm đó, cô không thích Bạch Diệc Phi, thậm chí còn ghét anh, cho nên cô mới cố ý bỏ qua những ưu điểm của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảm xúc của Lý Tuyết không đúng, lập tức cười nói: “Anh nói chơi thôi, không phải sau này năm nào em cũng sẽ được nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh hay sao?”
Lý Tuyết nghe vậy thì lườm Bạch Diệc Phi một cái.
Từ Lãng giả vờ ho khan: "Tôi nói, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
...
Lần này, Chung Ngọc Đình đích thân mang tờ order vào.
Bạch Diệc Phi cũng không từ chối, tạm thời nhận công việc của bếp trưởng, sau đó anh bận liên tục cho đến tận mười giờ đêm, cuối cùng cũng xong việc.
Chung Ngọc Đình vui khôn xiết, tất cả khách hàng tối nay, không có một ai là không khen ngợi món ăn hôm nay.
Đợi món ăn cuối cùng được nấu xong, Lý Tuyết lập tức bước đến lau mồ hôi cho anh.
Bạch Diệc Phi cười cười, sau đó cởi tạp dề ra, một mình đi ra khỏi nhà hàng, đến chỗ cửa sổ phòng bếp.
Đám đầu bếp vẫn đứng ngẩn tò te bên ngoài cửa sổ, Bạch Diệc Phi tỏ vẻ khó chịu nói: “Còn chưa chịu đi?”
Đám đầu bếp này ngay từ lúc đầu thấy anh nấu ăn thì cứ nhìn như vậy đến tận bây giờ.
Từ sự kinh hãi ban đầu đến bây giờ là khâm phục và tiếc rẻ.
Bất kể là làm việc ở lĩnh vực nào, mọi người đều sẽ luôn cảm thấy khâm phục những người giỏi giang, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi trổ tài, ai cũng mong có thể được nhìn lâu thêm chút nữa.
Gã đầu bếp béo cũng xem đến không nỡ rời đi, nhưng bây giờ trông thấy Bạch Diệc Phi xuất hiện liền lập tức bày ra vẻ hung ác, nói với những đầu bếp khác: "Chúng ta đi thôi!"
Tuy nhiên, sau khi đầu bếp béo đi được hai bước, những đầu bếp khác đều quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Phi.
"Sư phụ, thầy nhận chúng tôi làm đồ đệ đi, sư phụ”.
Ba tiếng đồng hồ này, đủ để khiến bọn họ nhìn ra được trình độ của Bạch Diệc Phi cao hơn so với gã đầu bếp béo không chỉ một hai bậc, nếu muốn tìm thầy dạy, đương nhiên phải tìm thầy giỏi.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Gã đầu bếp béo thấy vậy cũng ngây cả người, tiếp đó trợn ngược mắt lên quát tháo bọn họ: “Một đám khốn nạn ăn cây táo rào cây sung, tao mới là sư phụ của chúng mày đấy!”
Sau khi nói xong, một người có lá gan tương đối lớn mở miệng nói: “Trình độ của anh quá thấp, thôi đừng ở đây tự làm mất mặt mình nữa”.
Có người đầu tiên nói ra, ắt sẽ có người thứ hai: “Đúng đó, trình độ của anh ra sao anh không tự biết à?”
"Lúc trước tôi từng thấy anh lấy một nửa số thịt bò của nhà hàng mang về nhà, tôi chỉ mới nói một câu là thịt bò không còn nhiều nữa, hay là lấy ít thôi được không thì anh lại đi trừ nửa tháng lương của tôi. Riêng cái loại nhân phẩm như anh, thì tôi đã chẳng muốn theo anh học nghề từ lâu rồi”.
Gã đầu bếp béo tức đến run rẩy cả người, giơ ngón tay run run lên chỉ về phía đám đầu bếp: “Chúng mày! Chúng mày! Đợi đó cho tao!”
Nói xong, gã đầu bếp béo xoay người rời đi.
Hành vi của gã đã khiến cho mọi người thấy chướng mắt từ lâu, để đến mức xảy ra như ngày hôm nay cũng là điều có thể hiểu được, không hề bất ngờ.
Bạch Diệc Phi không thèm nhìn đến gã đầu bếp béo mà cúi đầu nhìn vào đám đầu bếp này, cất giọng nhàn nhạt: “Mọi người đứng dậy đi, cho dù bây giờ mọi người đã giác ngộ, nhưng dù sao cũng từng đã phạm lỗi”.
"Nếu như mọi người còn muốn ở lại, tôi có thể cho mọi người thêm một cơ hội, tôi sẽ đi xin bà chủ quán tha thứ cho mọi người, nhưng mà mọi người bắt buộc phải bị trừ một tháng tiền lương.
"Còn việc tìm thầy học nghề, không cần tìm tôi, tôi sẽ không ở lại chỗ này, nhưng tôi sẽ phái một bếp trưởng thực sự đến đây, đến lúc đó thì mọi người có thể đi theo anh ấy học nghề”.
"Mọi người yên tâm, sư phụ mà tôi tìm giỏi hơn cái gã kia nhiều!”
Nghe đến đây, đám đầu bếp kia vừa rối rít cảm ơn lại vừa cảm kích.
...
Mười rưỡi, nhà hàng đóng cửa, bên trong khu bếp của nhà hàng, Bạch Diệc Phi không hề nuốt lời, anh đã đi xin tha thứ cho đám đầu bếp kia.
Chung Ngọc Đình nghe xong mỉm cười nói: "Bạch sư phụ nói gì thì đều theo ý anh, việc trong bếp đều sẽ nghe theo anh hết”.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi xấu hổ: "E rằng không được, tôi sẽ không ở lại đây".
Chung Ngọc Đình nghe xong đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng hốt nói: "Tại sao? Có phải tôi ra giá thấp không? Hay là tôi lại thêm 5% nữa cho Bạch sư phụ nhé??
Bạch Diệc Phi: "...".
Từ Lãng thấy vậy lập tức lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa nó cho Chung Ngọc Đình.
Chung Ngọc Đình nghi hoặc nhìn bọn họ.
Từ Lãng nói: "Tiền, cho cô".
Chung Ngọc Đình lại càng thêm nghi hoặc: “Sao lại thế được, mọi người hôm nay đến đây giúp đỡ cho tôi, tôi là người nên đưa tiền cho mọi người mới đúng”.
"Hơn nữa, tôi cũng không thiếu tiền, mọi người không cần đưa tiền cho tôi, tôi có tiền”.
Từ Lãng nhìn sang Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười nói: "Trong này tổng cộng có năm mươi triệu".
Chung Ngọc Đình đột nhiên mở to hai mắt, suýt nữa sặc nước miếng: "Cái gì?"
Từ Lãng thấy vậy nhắc lại: "Trong đó có năm mươi triệu".
Năm mươi triệu không phải là một con số nhỏ, nhất là đối với những người bình thường mà nói.
Hầu hết những người bình thường có khi phải vật lộn phấn đấu cả đời mới có được một ngôi nhà và một chiếc xe, hai thứ này cộng lại cũng mới khoảng ba triệu tệ, cho nên năm mươi triệu tệ đối với người bình thường mà nói, quả thực là quá nhiều.
Chung Ngọc Đình chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Từ Lãng liếc mắt nhìn Chung Ngọc Đình đang ngây ngẩn, cất giọng nhàn nhạt: "Anh ấy, là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thuỷ Tinh, anh ấy sẽ không ở lại đây để làm bếp trưởng cho cô”.
"Còn cô ấy, là chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.
Lời nói của Từ Lãng khiến Chung Ngọc Đình kinh hãi đến mức quên cả phản ứng, miệng hơi há ra nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Giờ này phút này, Chung Ngọc Đình mới phát giác ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.
Người ta một người là chủ tịch tập đoàn, một người là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, nhà hàng của mình đối với bọn họ mà nói chẳng đáng là gì, vậy mà cô ta còn mở miệng yêu cầu người ta ở lại làm bếp trưởng cho mình!
Quả thực là…
Kỳ thực, Chung Ngọc Đình chính là con gái của vị thuyền trưởng đã gặp nạn kia.
Từ Lãng vẫn luôn day dứt trong lòng, nhất là những lời mà vị thuyền trưởng kia nói với anh ta, khiến anh ta dường như đã tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống, nhưng mà những điều này, dường như không có tác dụng trên người con gái của ông ta.
Chung Ngọc Đình dặn nhân viên mang trà lên cho mấy người Bạch Diệc Phi rồi mới từ từ kể lại những khó khăn của mình.
"Đây là một vị trí đắc địa nằm trên khu vực trung tâm, giá thuê mỗi năm rất cao, bất kể tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, việc làm ăn có tốt bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng kiếm được nhiều tiền”.
"Hơn nữa, chồng cũ của tôi thường đến tìm tôi đòi tiền, nhà hàng này hầu như chẳng kiếm được là bao, thậm chí còn bị lỗ”.
"Trước đây bố tôi vẫn luôn khuyên tôi nên bán nhà hàng này đi, nhưng mà, tôi không cam tâm”.
"Nhà hàng này là của ông nội tôi để lại, tôi không muốn bán đi cho người khác, tôi muốn tiếp tục kinh doanh nó”.
"Bây giờ bố tôi không còn nữa, nếu như em trai tôi đến đây, chỉ e là sẽ càng khó để chèo chống, cho nên tôi mới…”.