Triệu Thiên kêu lên thảm thiết.
Người trên trực thăng kinh hoảng.
“Dừng tay!”
“Không được động vào cậu chủ của bọn tao!”
“Câm mồm”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng.
“Mẹ nó, bớt đe dọa nhau đi, có giỏi thì chúng mày nổ tàu đi!”
“Thả nó thì sẽ tha cho bọn tao? Đệt mẹ mày!”
“Bọn mày ngu thì cho rằng bọn tao cũng đần à?”
“Không có thành ý lại còn dám uy hiếp tao, cút hết cho tao!”
Người trên trực thăng sững sờ.
Triệu Thiên đang nằm trong tay Bạch Diệc Phi, bọn chúng không dám làm gì, cuối cùng chỉ đành đứng im nhìn anh rời khỏi Lam đảo.
Chiếc trực thăng đi sau con thuyền nhưng không dám đến gần, cũng không dám cách quá xa, bọn chúng sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay với Triệu Thiên.
Cuối cùng cũng rời khỏi Lam đảo, Bạch Diệc Phi không khỏi thờ dài.
Đột nhiên, anh phát hiện rất lâu rồi mà vẫn không thấy Lý Tuyết đâu nên hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì lập tức trả lời: “Chị dâu mệt rồi, đang nghỉ ngơi ở trong phòng”.
Những người khác đều giữ im lặng.
Bạch Diệc Phi không để ý, cũng không nghĩ nhiều.
Đảo Lam cách đất liền rất xa, trên thuyền có nguyên liệu tích trữ nên không vấn đề gì nhưng trực thăng thì khác. Vì thế, sau khi đi theo một lát thì chiếc trực thăng buộc phải quay về.
Nhưng không lâu sau, phía xa xa lại có rất nhiều chiếc thuyền máy xuất hiện.
Triệu Thiên lúc này đã đau đến chết đi sống lại, kêu rên: “Thả tôi ra, cầu xin các người thả tôi ra, các người muốn gì cũng được, tôi có thể cho các người rất nhiều tiền”.
Mọi người nghe vậy thì đều không thèm quan tâm.
Bạch Diệc Phi nhìn đám thuyền máy rồi hỏi Triệu Thiên: “Nói thử xem mày đã giết bao nhiêu người rồi?”
“Không, tôi chưa từng tận tay giết ai cả”, Triệu Thiên vội lắc đầu.
Bạch Diệc Phi lạnh giọng: “Chỉ cần mày ra lệnh thì đều tính”.
Triệu Thiên nghe vậy thì khựng lại, không dám nói dối, chỉ đành nói: “Không… Không nhớ…”.
Trên đảo Lam, bọn gã là hoàng đế, không nhớ giết bao nhiêu người cũng là hợp lý.
Bạch Diệc Phi đột nhiên túm chặt tóc Triệu Thiên, sau đó kéo gã đến boong tàu đối diện với mấy chiếc thuyền.
“Quỳ xuống!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Không cần anh phải nói nhiều Triệu Thiên đã lập tức quỳ xuống. Gã đã bị anh dọa sợ đến nhũn chân.
Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Chung Liên nói: “Cho tôi mượn đao của cô”.
Đao của Chung Liên khác với những thanh đao bình thường. Nó rất nặng, vì thế cho dù là Bạch Diệc Phi thì khi cầm vẫn cảm thấy hơi khó khăn.
Anh cầm thanh đao, đi đến trước mặt Triệu Thiên.
Triệu Thiên nhìn thấy thanh đao thì run lẩy bẩy, tè cả ra quần.
“Đừng, đừng giết tôi… Xin anh, đừng giết tôi…”.
Bạch Diệc Phi mặt không cảm xúc: “Những người mày giết cũng cầu xin mày thế này, sao mày không tha cho bọn họ?”
“Không, tôi không giết người, tôi không giết người…”, Triệu Thiên lắc đầu lia lịa.
Những chiếc thuyền máy đã đến gần, có người cầm loa hét lên với Bạch Diệc Phi: “Người trên thuyền nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, biết điều mau thả cậu chủ của bọn tao ra!”
Bạch Diệc Phi khinh thường: “Nghe thấy rồi. Chúng nó vẫn không rõ tình thế nhỉ, ở trên Lam đảo quen rồi thì thật cho rằng mình to bằng trời à?”
“Đến lúc này rồi mà chúng nó còn cho rằng quyền chủ động còn nằm trong tay mình, còn ra vẻ vênh váo với tao, cho rằng người trên đời này đều phải nghe theo nó, đúng là buồn cười!”
“Cho chúng mày biết, tao lại sợ quá cơ!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi hét lên: “Giỏi thì xông lên, tao mời chúng mày xem trò hay!”
Người trên thuyền máy sững sờ.
“Hắn định làm gì?”
“Không phải định chém… cậu chủ đấy chứ?”
“Không thể nào! Ở thành phố Lam, đứa nào dám động vào người nhà họ Triệu chúng ta. Hắn không có gan làm gì cậu chủ!”
“Nhưng nơi này không phải thành phố Lam”.
“Vậy cũng không thể nào! Ở ngoài không thể tùy tiện giết người!”
“Tiếp tục hét, tao không tin hắn dám giết cậu chủ. Mày lại uy hiếp hắn, nói gì đó độc ác vào, nếu không ông chủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
Dứt lời, người trên thuyền máy lại gào lên: “Bọn mày nghe đây, nếu chúng mày dám động đến một cọng tóc của cậu chủ thì hôm nay chúng mày đừng hòng rời khỏi đây, tốt nhất là mau chóng thả cậu chủ của chúng tao ra!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi híp mắt.
Hai ngày chạy trốn, trên người bị thương rất nhiều khiến anh rất mệt mỏi, hiện tại cảm thấy có hơi lảo đảo.
Nhưng anh vẫn giơ đao lên.
“Buồn cười thật đấy!”
“Không để bọn tao rời khỏi đây?”
“Vậy thì tao muốn xem xem, tao có rời đi được không!”
Bạch Diệc Phi đã giơ đao lên, tên vừa hét không dám lên tiếng.
Anh lạnh lùng nói: “Chúng mày còn dám uy hiếp tao? Thấy vui không?”
“Nếu đã vậy, tao sẽ cho chúng mày thấy kết cục của việc uy hiếp tao!”
Triệu Thiên đã vô cùng khiếp sợ, vội kêu lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, lũ ngu chúng mày khiêu khích hắn làm gì, câm mồm cho tao, bọn mày…”.
“Xoẹt!”
Triệu Thiên còn chưa dứt lời thì thanh đao đã hạ xuống, lướt qua cổ gã tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Nhất thời máu phun ra như suối, rơi lên lan can, boong tàu cùng biển.
Mà đầu của Triệu Thiên rơi xuống biển như một quả bóng, cơ thể gã cũng đổ ập xuống.
“Tõm!”
Âm thanh cái đầu rơi xuống biển vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều im bặt.
Đám người trên thuyền máy ngây ra tại chỗ.
Ngay cả người đứng sau Bạch Diệc Phi cũng đờ ra.
Phần lớn trong số bọn họ đều đã từng giết người nhưng chưa từng dùng phương thức như hành hình thời cổ đại thế này, đao vung lên, đầu rơi xuống.
Hình ảnh ấy vô cùng rúng động.
Sắc mặt tất cả mọi người đều hơi trắng.
Dương Xảo sợ đến mức kêu lên che mắt mình, quay đầu lại thì tình cờ đâm thẳng vào lồng ngực Từ Lãng.
Từ Lãng xem đến vô cùng phấn khích, vốn còn định rút dao rạch vài nhát nhưng đột nhiên lại bị một cô gái lao vào lòng khiến cả người đều đơ ra, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Lúc này, đám người ở đối diện cuối cùng cũng hoàn hồn, lũ lượt rút súng nhắm vào Bạch Diệc Phi.
“Mày dám giết cậu chủ!”
“Giết! Giết chúng nó!”
“Mau nằm xuống!”
Bạch Hổ gào lên, tất cả mọi người cùng nằm xuống.
Từ Lãng nhoài ra sàn, thuận thế ấn luôn Dương Xảo trong lòng mình xuống.
Lúc nằm úp sấp xuống đất, Từ Lãng đột nhiên nhớ đến em gái mình, mặc dù lúc đó gã chỉ có 10 tuổi, em gái 7 tuổi.
Không biết tại sao lúc này Từ Lãng lại đột nhiên muốn bảo vệ cô gái trong lòng mình.
Vì thế Từ Lãng ôm chặt lấy Dương Xảo, dùng cơ thể mình che chắn cho cô ta.