Gã cao to thấy vậy liền đập bàn: “Chủ quán đâu, cút ra đây cho tao!”
Nghe thấy tiếng rống, Dương Xảo từ trong bếp run rẩy đi ra, nhìn đống đồ ăn trên đất, cẩn thận hỏi: "Anh Triệu, có chuyện gì vậy?"
“Làm sao?”, gã cao to đập bàn: “Con mẹ mày nấu cái gì đấy? Khó ăn như thế này mà cũng dám mang lên cho cậu chủ tao ăn à?”
Triệu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Món đặc biệt của nhà hàng này nấu như cám lợn, thế mà cô cũng dám mang ra cho khách ăn à?”
Dương Xảo toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, giờ tôi đi nấu lại một đĩa khác cho anh ngay”.
Triệu Thiên khoanh hai tay trước ngực lạnh giọng nói: “Không vội, đồ cô nấu khó ăn như vậy, cô cũng không tự nếm thử à?”
"Tôi...", Dương Xảo ngẩn ra.
Triệu Thiên nói tiếp: "Nào, ăn hết đống thịt trên đất đi, nếm thử món ăn mình nấu xem sao”.
Sắc mặt Dương Xảo tái nhợt.
Dương Lâm nghe vậy liền siết chặt nắm đấm.
Từ bé đến lớn, cậu ta chứng kiến chị gái vì để nuôi lớn mình mà đã vô số lần khom lưng quỳ gối chịu nhục trước người khác.
Nhưng sự sỉ nhục trần trụi như thế này là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến.
Cậu ta muốn xông lên chửi bới, thậm chí muốn đập cho đám người này một trận.
Tuy nhiên, cậu ta không thể.
Cậu ta không dám đắc tội với Triệu Thiên, một khi đắc tội với gã thì chắc chắn cậu ta và chị gái mình đều sẽ chẳng được sống yên, thậm chí còn có thể bị Triệu Thiên giết chết.
Dương Lâm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt dán chặt nhìn vào đĩa thịt rơi trên đất.
Suy nghĩ của Dương Lâm cũng giống như của Dương Xảo, ở trước mặt cậu chủ họ Triệu này, bọn họ tuyệt đối không thể làm mất lòng gã, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Dương Lâm sau đó từ từ ngồi xổm xuống.
"Tôi ăn, giờ tôi ăn ngay đây".
Dứt lời, cô ta nhặt miếng thịt trên đất lên nhét vào miệng.
Triệu Thiên và gã cao to đều vô cùng hài lòng.
Lại nhìn xuống tư thế ngồi xổm của Dương Xảo, gã liền sờ cằm nói: "Dáng người cũng được đấy, chẳng qua là mặt hơi xấu chút thôi”.
Gã cao to thấy vậy liền nói: “Buổi tối tắt đèn đi rồi thì cũng chả nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ rất sung sướng”.
“Cũng đúng”, Triệu Thiên và gã cao to bật cười ha hả.
Trước mặt một người phụ nữ mà nói những lời như vậy khác nào sỉ nhục.
Dương Lâm hít sâu một hơi, cậu ta không chịu được nữa.
Vì vậy cậu ta xông đến, cũng ngồi xổm xuống: “Chị, để em ăn!”
Vừa nói, tay Dương lâm vừa bốc một nắm thịt trên đất nhét đầy vào miệng mình, đến nỗi miệng mồm đều dính đầy những mỡ.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, không hề cảm thấy ngon miệng, ngược lại, anh cảm thấy thứ mà cậu ta đang nhét vào mồm chính là những bất lực và phẫn nộ của bọn họ.
Dương Xảo nhìn thấy Dương Lâm như vậy thì sửng sốt, hai mắt bỗng đỏ hoe.
Bình thường Dương Xảo luôn hy vọng cậu ta có thể tranh đồ ăn như vậy với mình, nhưng bây giờ, cô ta không hề muốn như vậy.
"Để đó đi, để chị".
Triệu Thiên và gã cao to cũng ngẩn ra, tiếp đến liền cảm thấy thú vị.
"Ôi chà, cậu chủ nhìn này, có giống hai con chó đang tranh ăn không?”
“Cũng giống ra phết!”, Triệu Thiên gật đầu.
Bọn họ vừa nói vừa cười, tìm niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Bạch Diệc Phi không thể nhịn được nữa.
Hơn nữa, anh đã ăn mỳ của bọn họ mà còn chưa có trả tiền.
Cho nên Bạch Diệc Phi mở miệng nói: "Anh Triệu đúng không?"
“Con mẹ nó, mày là ai hả”, gã cao to trợn mắt nhìn vào Bạch Diệc Phi giống như đang nhìn một đống rác.
Gương mặt Bạch Diệc Phi chẳng có chút cảm xúc bước đến trước mặt hai chị em bọn họ, nói: “Anh Triệu, anh chẳng qua là muốn ăn bữa cơm, không nhất thiết phải làm khó bà chủ quán đây chứ, phải không?”
Triệu Thiên cảm thấy hứng thú nhìn Bạch Diệc Phi: "Thế thì sao?"
Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Tôi có thể nấu được món ăn sẽ làm vừa lòng anh Triệu đây”.
Triệu Thiên nghe vậy mắt liền sáng lên, càng thêm hứng thú: "Ồ? Vậy được! Mau đi nấu đi!”
“Tôi cần hai người giúp đỡ”, Bạch Diệc Phi lại nói.
Triệu Thiên chẳng để tâm xua tay: “Đi đi đi, đừng có lề mề nữa”.
Có món ngon để ăn, Triệu Thiên cũng lười so đo với cặp chị em này.
Bạch Diệc Phi lập tức kéo cặp chị em Dương Xảo đi xuống bếp.
Vừa bước vào bếp, sắc mặt Dương Xảo trắng bệch ngồi xuống ghế dựa: “Xong rồi xong rồi… hết thật rồi…”.
“Chị, Triệu Thiên chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”, Dương Lâm cũng lo lắng không thôi, cuối cùng cắn răng nói: “Chị, hay là… chúng ta trốn đi? Triệu Thiên đã từng ăn ở nhiều nhà hàng cao cấp rồi, khẩu vị chắc chắn rất kén chọn, món ăn chị làm ra không hợp với yêu cầu của gã”.
Dương Xảo nghe vậy thì như bừng tỉnh gật đầu: “Đúng, mau trốn thôi! Lâm Tử, em mau lên, từ cửa sau trốn đi, để chị đi kéo dài thời gian”.
Dương Lâm không chịu: "Chị, nếu trốn thì cùng nhau trốn!"
"Lâm Tử!", Dương Xảo cũng sốt ruột: "Em nghe lời chị! Em chính là người đàn ông duy nhất của nhà họ Dương chúng ta, em phải trốn đi, nhớ đừng…”.
Lời nói dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng “Xèo”, bọn họ quay đầu qua nhìn, đã thấy Bạch Diệc Phi đang nấu ăn.
Hai chị em ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi rất thành thạo đun nóng dầu ăn, lại lấy một miếng gừng, “cạch cạch” mấy tiếng đã thái miếng gừng thành sợi, sau đó bốc lên thả vào trong chảo.
Dương Lâm nhìn động tác thành thạo của anh mà không khỏi ngạc nhiên, chạy tới nhìn anh: "Bạch Diệc Phi, anh biết nấu ăn à?"
Dương Xảo nhìn anh bất đắc dĩ nói: “Anh này, hay là anh bỏ cuộc đi, Triệu Thiên đã từng ăn ở rất nhiều nhà hàng lớn, chỗ của chúng ta không thể nấu ra được khẩu vị như vậy đâu”.
"Hơn nữa, Triệu Thiên rõ ràng là cố ý đến đây gây sự, bất kể là anh nấu có ngon hay không thì gã đều sẽ không khen ngon đâu, trừ khi thực sự nấu được giống như ở nhà hàng cao cấp…”.
Nhưng điều đó là không thể.
Bạch Diệc Phi ngược lại không hề tỏ ra lo lắng, cười nói: "Vậy nếu như món ăn tôi làm còn ngon hơn những món ăn mà trước đây họ được ăn thì sao?”
"Cái này...", Dương Xảo và Dương Lâm nhìn nhau một cái, hiển nhiên là bọn họ không tin.
Dương Xảo thở dài lắc đầu: "Thôi bỏ đi, những đầu bếp ở nhà hàng cao cấp kia đều có kinh nghiệm mười mấy năm, anh còn trẻ như vậy, làm sao mà so được với nhóm đầu bếp giàu kinh nghiệm đó”.
Bạch Diệc Phi chẳng để tâm: "Có vài thứ, không thể dùng tuổi tác để làm thước đo được”.
"Bởi vì, trên thế giới này còn có một thứ, gọi là tài năng thiên bẩm".
Nói xong, Bạch Diệc Phi bỏ thịt thái con chì vào nồi, “Xèo” một tiếng, sau đó dùng muôi nấu đảo đều, cuối cùng lấy muôi nấu múc thêm chút gia vị nêm nếm rồi mới cho thêm rau củ vào tiếp tục xào.
Dương Lâm và Dương Xảo nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người.
Bạch Diệc Phi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mà Từ Lãng và Bạch Hổ thử sức với nhau, Từ Lãng đã thua Bạch Hổ.
Từ Lãng là người luyện võ đã hơn mười năm, mà Bạch Hổ mới chỉ tập võ có năm sáu năm.
Lúc đó Bạch Hổ cũng nói như vậy: “Trên đời còn có một thứ, gọi là tài năng thiên bẩm”.
Đối mặt với tài năng thiên bẩm, thì không thể dùng thời gian để đi đo lường sự mạnh yếu.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi rắc thêm một chút bột gia vị thì là Ai Cập, mùi thơm của loại gia vị này kết hợp với mùi dầu toả ra một loại hương vị cực kỳ hấp dẫn vị giác.
Dương Lâm và Dương Xảo ngửi thấy mùi này, hai mắt trợn tròn cả lên.
Lúc này, gã cao to bước vào trong bếp: “Làm gì mà vẫn còn chưa xong? Cậu chủ đang sốt ruột rồi, mày…”.
Mới nói được một nửa, hít phải mùi thơm nức mũi kia khiến gã cao to lập tức im bặt.
Bạch Diệc Phi lắc nhẹ cái muôi nấu, đổ món thịt nạc rắc bột thì là được bày lên đĩa.
Gã đàn ông to con lập tức bê đĩa đồ ăn đi ra.
Bạch Diệc Phi lúc này mới cười nói với Dương Xảo: “Thực ngại quá, trên người tôi không có tiền, món ăn này coi như là tiền cơm hôm nay của tôi đi!”
Dương Xảo mỉm cười, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói như vậy.
Dương Lâm nhìn ra được sự căng thẳng và hồi hộp của Dương Xảo, cậu ta cũng như vậy, miệng thì nói: “Hy vọng vậy đi…”.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi dửng dưng.
Đảo Lam mặc dù có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, nhưng những nguyên liệu nấu ăn thì không thể bằng được bên ngoài, cho nên anh mới có tự tin như vậy, chắc chắn món ăn của anh nấu sẽ ngon hơn nhóm đầu bếp ở mấy nhà hàng cao cấp trên đảo này.
Quả nhiên như vậy, gã cao to lại bước vào trong bếp, thái độ đã bớt đi vẻ kiêu căng lúc nãy: “Cậu chủ của chúng tôi nói món ăn không tệ, bảo cậu làm thêm một món ăn nữa lên”.