Từ Lãng cứ nghĩ bọn họ sẽ dũng cảm, nhưng thực tế không ai dám cầm súng.
Đám côn đồ lập tức nhận ra rằng bọn họ không thể đánh bại Từ Lãng, vì vậy khẩu súng rơi trên mặt đất chính là vũ khí tốt nhất.
Một trong những tên côn đồ cúi xuống nhặt khẩu súng, nhưng ngay khi chạm vào khẩu súng thì Bạch Diệc Phi lại bất ngờ xuất hiện, sau đó trực tiếp bẻ cổ tên đó.
Bạch Diệc Phi lập tức nhặt súng trên mặt đất rồi rút chốt bắn.
"Bùm!"
Hai tên lao vào tấn công Bạch Diệc Phi lập tức bị bắn ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này thì đám côn đồ khác sợ hãi không dám bước tới, đây là điểm khác biệt giữa có súng và không có súng.
Thấy vậy thì tên cầm đầu lập tức cầm súng chĩa về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng nhắm vào tên cầm đầu.
Hai bên giằng co với nhau, không ai kéo cò.
Cùng lúc đó Từ Lãng nhảy lên thuyền, đứng phía sau Bạch Diệc Phi.
Người đàn ông kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi: "Sao mày… lại ở trên thuyền?"
Vừa rồi mọi người đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi nhảy xuống biển, thế nên cũng không cử người đi tìm.
Bạch Diệc Phi không đáp, nhưng anh bất ngờ bắn hai tên côn đồ bên cạnh, sau hai phát súng thì trên thuyền chỉ còn lại một tên cầm súng.
Nghe thấy tiếng động thì tên này lập tức siết chặt khẩu súng trên tay, dường như muốn bóp cò.
Bạch Diệc Phi cũng nhanh chóng nhắm súng vào tên đó, anh thản nhiên nói: "Cùng nhau bắn đi? Xem ai bắn nhanh hơn?"
Người đàn ông nghe thấy thế thì hung tợn nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, đừng quá tự cao tự đại!"
“Thì sao?”, Bạch Diệc Phi hờ hững nhún vai: “Muốn bắn hả?
Ánh mắt của tên đó như nứt ra, sắc mặt cũng dần trở nên u ám.
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: "Tao mới bắn bốn phát, chắc còn một viên đạn, súng của mày còn ba viên đạn, khả năng thắng của mày lớn hơn tao đấy".
Tên đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì chơi!"
Nhưng mà đúng lúc này trong đám người có một ông lão đứng lên, mọi người đều nhìn sang phía ông lão đó.
Ông ta có lẽ đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, mặt nhiều nếp nhăn, nhưng khi đứng lên lại không còng lưng như người bình thường, lưng ông ta thẳng tắp.
“Chả trách cử nhiều người như thế mà không giết được cậu, đúng là cậu có chút thủ đoạn", ông lão từng bước đi về phía Bạch Diệc Phi.
Khi tất cả mọi người đang căng như dây đàn thì ông lão này lại đột ngột xuất hiện, thật sự rất kỳ quái.
Bạch Diệc Phi và Từ Lãng phản ứng ngay lập tức, nhưng tốc độ của ông lão này quá nhanh, mới đó mà đã tới trước mặt bọn họ.
Từ Lãng rút đao ra, nhưng chưa kịp làm gì đã bị đá bay ra ngoài rồi.
"Bộp!"
Từ Lãng va vào lan can, sau khi ngã xuống đất thì nôn ra một búng máu.
Bạch Diệc Phi vô cùng kinh hãi, anh lập tức quay họng súng về phía ông lão.
Tuy nhiên ông lão nhanh tay chộp lấy nòng súng, hướng họng súng lên trời.
"Bộp!"
Bạch Diệc Phi bắn một phát, nhưng lại bắn lên trời.
Bạch Diệc Phi chưa kịp hành động gì thì đã cảm nhận được một đòn tấn công mạnh mẽ, sau đó anh cũng bay ra đập vào lan can giống như Từ Lãng.
Điểm tốt duy nhất là Bạch Diệc Phi không nôn ra máu.
Những người trên boong đều sững sờ trước cảnh tượng này, bọn họ không kịp phản ứng gì.
Khi tỉnh táo lại thì ông lão đã khống chế tất cả mọi người và trở thành chủ nhân nơi đây.
Bạch Diệc Phi nghiến răng định đứng dậy, nhưng đột nhiên trán bị một khẩu súng chạm vào, anh lập tức không dám nhúc nhích.
Người đàn ông nhìn thấy thế thì khịt mũi rồi đá anh một cái: "Chết tiệt! Đòi chơi ông mày này!"
Bạch Diệc Phi ngồi dưới đất, anh đau tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Có giỏi thì đừng tìm người giúp đỡ!”, Bạch Diệc Phi ôm bụng, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của ông lão kia thì mọi chuyện đã không trở nên như thế này.
Người đàn ông có vẻ bị kích thích: "Bộp".
Sau đó người đàn ông dường như muốn đá thêm một phát nữa, nhưng đã bị ông lão chặn lại: "Đủ rồi".
Tên đó nghe lời ông lão, sau đó thả chân xuống cung kính kêu một tiếng: "Vâng".
Ông lão khẽ hừ một tiếng rồi đi tới chỗ Bạch Diệc Phi, sau đó ông ta ngồi xổm xuống thán phục: "Chàng trai, cậu cũng được đó!"
“Đương nhiên rồi?”, Bạch Diệc Phi cười nhạo nói.
Ông Quân dửng dưng nói: "Trong tình huống như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, tốt hơn người thường rất nhiều".
“Đúng thế", Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý.
Ông Quân cười vỗ vai Bạch Diệc Phi: "Tôi tin tưởng trong tương lai không xa cậu sẽ là người rất giỏi!"
Bạch Diệc Phi thờ ơ hỏi: "Hiện giờ xem ra tôi không có tương lai rồi!"
“Thế à?”, ông Quân cười nói: “Cơ hội nằm ở trước mắt, tùy thuộc vào việc cậu có nắm bắt được hay không”.
"Cơ hội nào? Nói nghe xem", Bạch Diệc Phi nói.
Ông lão mỉm cười gật đầu, cũng không lập tức nói luôn, ông ta suy nghĩ một hồi mới nói: "Làm một giao dịch đi".
“Giao dịch?”, Bạch Diệc Phi nhướng mày hỏi.
Ông Quân gật đầu, rồi nói với Bạch Diệc Phi: "Cậu giúp tôi bẫy Bạch Vân Bằng. Sau khi việc này xong xuôi tôi sẽ giúp cậu trở thành người đứng đầu nhà họ Bạch".
Ông lão nói xong thì Bạch Diệc Phi không khỏi nở nụ cười.
Nhìn thấy điều này thì ông ta khẽ cau mày: "Cậu cười cái gì?"
“Nhiều người nghe thấy như vậy, ông có chắc không?”, Bạch Diệc Phi liếc nhìn những người trên boong, bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe thấy, nếu có ai truyền ra ngoài thì còn tính kế gì nữa?
Ông Quân không quan tâm: "Nghe thấy thì sao chứ? Có muốn nói thì cũng phải rời khỏi con tàu này được đã".
Ông ta nói xong thì những người xung quanh càng hoảng loạn hơn.
Bạch Diệc Phi cũng nhíu mày, trên tàu du lịch này có gần một ngàn người, tất cả đều sắp bị giết chết sao?
Anh bỗng nghĩ đến hiện trường đó, chắc hẳn xác chết phải chất thành núi.
Kinh khủng thật.
Sinh mạng của hàng ngàn người mà nói giết là giết liền.
Người tên ông Quân này mất trí rồi sao?
Bạch Diệc Phi còn nhớ Diệp Hoan từng nói gã là người mất trí, nhưng so với ông lão này thì gã vô cùng bình thường.
Bạch Diệc Phi không khỏi quét mắt nhìn ông lão một lượt, anh lạnh lùng nói: "Ông tìm con của Bạch Vân Bằng giúp, như thế không sợ bị phản bội sao?"
“Đúng là con trai thật, nhưng tôi đã điều tra thấy quan hệ của hai người không tốt", ông Quân nhẹ giọng nói.
Bạch Diệc Phi rũ mắt xuống, anh nở nụ cười kì lạ: "Đúng là thế!"
Ông Quân nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Như thế có nghĩa là đồng ý sao?"
“Tôi đâu có nói thế", Bạch Diệc Phi nhún vai.
Ông Quân đột nhiên trở mặt: "Cậu đang đùa tôi à?"
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc mới nói: "Tôi có một điều kiện".
"Nói".
Bạch Diệc Phi chỉ vào người đàn ông phía sau ông ta: "Tôi rất thù dai, vừa rồi tên đó đã chĩa súng vào tôi. Tôi rất ghét thế, nếu ông giết tên đó thì tôi sẽ giao dịch với ông".
Người đàn ông nghe lời này thì đột nhiên hoảng sợ: "Đại ca..."
Ông Quân giơ tay ra hiệu đừng ngắt lời.
Ông ta nói: "Nhóc con, lúc này đừng có giở trò với tôi?"
“Cũng không nhìn vào tình hình hiện tại xem? Còn dám ra điều kiện với tôi hả? Cậu có tư cách không?"
Ông Quân nói đúng, Bạch Diệc Phi đã bị bọn họ bắt được, cho dù Bạch Diệc Phi đồng ý hay không thì bọn họ đều có thể dùng Bạch Diệc Phi để bẫy Bạch Vân Bằng.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thay đổi, anh nhẹ nói: "Hàng nghìn người trên con tàu du lịch nói giết là giết, thế tại sao ông không thể giết được một người?"
“Đó là người của tôi, không thể so sánh với những người này”, ông Quân đáp: “Và nếu không có sự cho phép của tôi, không ai dám động vào cậu ta?”.
Bạch Diệc Phi chế nhạo, anh lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi muốn giết hắn ta".