Nhìn thấy cảnh này thì Bạch Diệc Phi không khỏi giật mình.
Bây giờ mới khoảng mười giờ, những người này dám trắng trợn xuất hiện mà không đợi đến sau rạng sáng ngày mai mới ra tay, điều này chứng tỏ bọn họ thực sự có thực lực.
Trong vòng mười mấy giây nhóm người thứ nhất đã bám vào dây thừng đi lên.
Tất cả những người này đều mặc áo màu đen, cầm vũ khí trong tay, dao có mà súng cũng có, vừa lên đến nơi đã hô to với đám người: “Tất cả ngồi xuống cho tôi!”
Mọi người đều hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng làm theo yêu cầu của những người này, Bạch Diệc Phi cũng ngồi xuống theo mọi người.
Kẻ cầm đầu chính là một người đàn ông vạm vỡ, trên mặt còn có râu quai nón, tên đó cầm súng chỉ vào đám người hỏi: “Ai là Bạch Diệc Phi? Bạch Diệc Phi đâu, mau đứng ra đây!”
Bạch Diệc Phi?
Đám người nghe thấy vậy thì nhanh chóng nhìn xung quanh.
Xung quanh Bạch Diệc Phi đã có mấy người đều đang nhìn anh, hiển nhiên đã nhận ra anh.
Hai ngày này danh tiếng của Bạch Diệc Phi cũng không nhỏ.
Đầu tiên là ở vòng thứ nhất của cuộc tranh cử, anh đối đầu cùng Liễu Chiêu Phong, sau đó Vương Lâu trực tiếp chuyển nhượng tập đoàn Thủy Tinh cho anh, còn trong đại hội đấu giá đêm nay anh đã ba lần bảy lượt đè đầu cưỡi cổ Diệp Hoan, khiến cho mọi người đã khắc sâu ấn tượng với anh.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào mấy người này, anh cảnh cáo: “Câm miệng lại, đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Mấy người bị khí thế của Bạch Diệc Phi hù dọa, bọn họ nhanh chóng gật đầu.
Nhưng mà chỉ sau mấy giây đã có vài người đồng thời chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Kia chính là Bạch Diệc Phi!”
“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi gầm nhẹ một tiếng.
Người đàn ông cầm đầu lập tức nhìn lại, tên đó dùng súng chĩa vào Bạch Diệc Phi: “Mày chính là Bạch Diệc Phi? Cậu cả nhà họ Bạch?”
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ đứng lên, anh sửa sang lại quần áo của mình một chút: “Đúng vậy, là tao".
Người đàn ông liếc nhìn Bạch Diệc Phi một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Đi đến đây!”
Bạch Diệc Phi đứng yên không nhúc nhích: “Không biết mấy người tìm tao có việc gì?”
“Đương nhiên là để bắt mày rồi!”, người đàn ông hừ lạnh nói.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Muốn bắt chết hay sống?”
Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời: “Cố gắng bắt sống".
“Đương nhiên nếu như đối phương quyết tâm chống cự, cũng có thể bắt người chết", người đàn ông nói bổ sung.
Bạch Diệc Phi có chút ngoài ý muốn: “Không phải trực tiếp giết chết à?”
Người đàn ông không nhịn được nhìn anh một cái: “Muốn chết hay muốn sống thì phải xem chính mày rồi".
Bạch Diệc Phi: “...”
“Có thể cho tao hai phút không?”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông nhìn mọi người, tên đó cũng có chút tự tin, thế là gật đầu nói: “Có thể".
Dứt lời người đàn ông nghĩ rằng Bạch Diệc Phi muốn bàn giao mọi chuyện với Vương Lâu đang đứng bên cạnh, lại không nghĩ Bạch Diệc Phi chỉ cười với Vương Lâu, sau đó hô lớn một tiếng ở cửa đại sảnh.
“Liên minh doanh nghiệp, có rất nhiều cướp đã lên thuyền, mấy người còn không ra xem thử sao? Nếu còn không ra thì mọi người trên thuyền đều có thể xảy ra chuyện đó!”
Người đàn ông: “...”
Những người khác thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi đang cầu cứu sao!
Nhưng mà Bạch Diệc Phi làm rất đúng, dù sao đây cũng là du thuyền của liên minh doanh nghiệp, liên minh doanh nghiệp thủ đô đã tổ chức đại hội tranh cử lần này, như vậy bọn họ phải có trách nghiệm với mọi người ở trên chiếc du thuyền này.
Hàng chục vệ sĩ ở trên du thuyền cũng không phải đồ trang trí…
Người đàn ông trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó cười lạnh nói: “Đừng có giở trò quỷ nữa!”
Bạch Diệc Phi nhún vai, sau đó yên lặng chờ đợi.
Nhưng đợi hai phút mà người của liên minh doanh nghiệp cũng không đến, cũng không có chút phản ứng nào cả, có thể thấy rõ bọn họ đã khống chế người của liên minh doanh nghiệp rồi.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nói: “Mấy người rất lợi hại".
Sau đó anh duỗi hai tay ra, thản nhiên nói: “Đi thôi".
“Cái gì?”, người đàn ông hơi bối rối.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Không phải muốn cố gắng bắt sống tao sao? Tao cũng không phản kháng, tao đi với chúng mày".
Người đàn ông không khỏi kinh ngạc, tên đó còn tưởng rằng sẽ phải giằng co vài lần thì Bạch Diệc Phi mới có thể ngoan ngoãn để bọn họ bắt đi, không ngờ Bạch Diệc Phi lại chủ động đi cùng bọn họ.
“Mày muốn làm gì?”, người đàn ông nghi ngờ anh muốn gây sự, cho nên cảnh giác nhìn anh.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Là mấy người muốn làm gì mới đúng chứ? Không phải nói muốn bắt tao sao?”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt của Bạch Diệc Phi không giống làm bộ, nên trực tiếp dùng súng chĩa vào gáy của Bạch Diệc Phi: “Mày đừng có giở trò! Nếu không ông đây sẽ bắn một phát vào đầu mày đấy!”
“Vâng vâng vâng", Bạch Diệc Phi thu tay lại, còn tưởng rằng bọn họ muốn trói anh lại, nhưng mà lại chỉ dùng một cách đơn giản thô bạo là dùng súng. Bạch Diệc Phi bị người đàn ông ép đi tới gần lan can, Bạch Diệc Phi nhìn từ trên xuống dưới, thấy mấy sợi dây thừng, bên dưới dây thừng chính là ca nô mà bọn họ vừa đi lên.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày: “Phải đi xuống dưới sao?”
“Nói nhảm!”, người đàn ông lườm Bạch Diệc Phi, sau đó nói với mấy người bên cạnh: “Mọi người đi xuống trước".
Lập tức có bốn người bám vào dây thừng nhanh chóng tuột xuống.
Sau đó người đàn ông dùng súng chọc vào đầu Bạch Diệc Phi: “Đến lượt mày!”
Bạch Diệc Phi đàng hoàng vịn lên lan can, nắm lấy dây thừng, từng chút từng chút trượt xuống dưới, trong lúc đó có một người đàn ông luôn cầm súng chĩa vào Bạch Diệc Phi, chỉ cần Bạch Diệc Phi có bất kỳ động tác dư thừa nào thì người đàn ông này sẽ không chút do dự nổ súng.
Sau mấy phút đồng hồ Bạch Diệc Phi đã tới gần ca nô, đồng thời anh ngẩng đầu nhìn lên phía bên trên, người đàn ông kia còn đang ở bên trên du thuyền, nhưng không nhìn rõ lắm.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn mấy người đang chuẩn bị đón anh ở phía dưới, ánh mắt anh lóe lên, ngay lập tức hai tay buông dây thừng ra.
“Bùm! Bùm!”
Bạch Diệc Phi trực tiếp nhảy xuống biển.
Cảnh này khiến mấy người kia trợn tròn mắt, tạm thời không kịp phản ứng.
Người đàn ông bên trên du thuyền chỉ nghe thấy tiếng động, trong đêm tối không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên dưới, nên lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người phía dưới lập tức tỉnh táo lại: “Bạch Diệc Phi nhảy xuống dưới biển rồi!”
“Fuck!”, người đàn ông kia nổi giận gầm lên một tiếng, đập tay lên trên lan can: “Còn không mau xuống dưới bắt nó về cho ông đây?”
“Vâng".
Bốn người trả lời xong thì lập tức tìm bộ đồ lặn đã chuẩn bị ở trên cano, tất cả đều nhảy xuống dưới biển: “Bùm!”
Có đồ lặn và đèn pin nên bốn người nhanh chóng tìm kiếm ở dưới biển.
Nhưng mà tìm một vòng nữa vẫn không thấy gì cả.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Bốn người đều cảm thấy khó hiểu, vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi nhảy xuống, làm sao bây giờ lại không tìm thấy người?
Đúng lúc này cách đó không xa có một tia sáng yếu ớt, để bốn người tìm được phương hướng.
Nhưng khi bọn họ tới gần thì ánh sáng kia đột nhiên biến mất…
Bốn người dừng lại ngay lập tức, đang muốn trao đổi qua ánh mắt thì lại phát hiện nguồn sáng kia lại xuất hiện.
Chuyện kì quái như vậy khiến trong lòng bốn người đó có chút sợ hãi, dường như không dám bơi đến để xem xét.
Một lúc sau một người trong đó dùng đèn pin chiếu vào mặt của ba người khác, ra hiệu nhanh đi tìm đi, bọn họ không thể vi phạm mệnh lệnh của đại ca.
Sự ăn ý của bọn họ sau khi đã làm vệc lâu dài với nhau khiến tất cả đều hiểu ý nhau, nghĩ đến đại ca thì bốn người bọn họ không dám chống lại, chỉ có thể tiếp tục bơi đến chỗ kia.
Cùng lúc đó trên mặt biển yên tĩnh, người đàn ông đứng trên du thuyền thấy những người này chậm chạp mãi vẫn không tìm được Bạch Diệc Phi thì lập tức nhíu mày: “Mười người nữa xuống đi tìm xem".
Dứt lời mười người nhanh chóng đến ca nô, mặc đồ lặn xong thì lần lượt nhảy xuống dưới nước.
Những người trên thuyền đứng nhìn, nhưng họ cũng không dám nói câu nào.
Mà Vương Lâu đứng trong đám người, cậu ta nhìn thấy mười người đang đi xuống thì âm thầm nói: “Còn có hai mươi người nữa".
“Và ba khẩu súng".
Đúng lúc này một vầng trăng khuyết đột nhiên hiện trong không trung, chiếu sáng vùng biển tối tăm này trong một lát.
Vương Lâu nhìn lên trên trời một chút, ánh mắt cậu ta lóe lên, nhớ tới lúc đại hội đấu giá đã nói với Bạch Diệc Phi: “Hiện tại là thời cơ tốt nhất để ra tay".