Dân làm ăn đúng là không biết xấu hổ!
Hứa Xương ho khan vài tiếng: "Mọi người im lặng nào, tôi biết có một vài bộ phận bất mãn, nhưng tôi đã nói từ lúc bắt đầu tranh cử rồi, kết quả cuối cùng là do tôi quyết định".
"Thế nên tôi cũng là người quyết định quy tắc".
Sau khi nghe Hứa Xương nói xong thì mọi người đều rơi vào im lặng.
Nhưng vẫn không kìm chế được suy nghĩ trong lòng.
Quá vô sỉ!
Quá lừa đảo!
Quá vô lý!
Bạch Diệc Phi không khỏi cảm thán: "Không hổ danh là thương nhân, đúng là biết làm tiền!"
Hứa Xương chờ mọi người yên tĩnh lại thì tiếp tục nói: "Được rồi, phiên đấu giá chính thức bắt đầu, thẻ thăng cấp đầu tiên có giá khởi điểm là 1 tỷ! Mỗi lần tăng không dưới 10 triệu".
"Mẹ nó".
Cả hội trường sôi sùng sục.
1 tỷ! Con mẹ nó giá khởi điểm đã là 1 tỷ!
Chưa kể những người sau muốn giành được thẻ thăng cấp sẽ không ngừng tăng giá, nói cách khác ba thẻ thăng cấp thì ăn không được ít nhất 3 tỷ!
3 tỷ nghĩa là sao?
Có công ty tổng tài sản chỉ vài chục triệu, thậm chí không đến 100 triệu, có thể hình dung 3 tỷ này chính là một gia tài khổng lồ! Nó có thể mở ít nhất 30 công ty!
Tuy nhiên đây chưa phải là kết thúc, vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp chỉ có một, vì vậy dù có bỏ tiền ra để mua thẻ thăng cấp cũng không chắc chắn có thể giành được vị trí đó.
Vụ mua bán này dù thế nào thì liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng có lợi.
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng: "Đúng là biết làm tiền!"
Thật ra bây giờ Bạch Diệc Phi bỏ ra 1 tỷ cũng không có vấn đề gì, nhưng câu hỏi đặt ra là có đáng không?
Bỏ ra 1 tỷ chỉ để mua cơ hội thăng cấp, chứ không phải trực tiếp trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp ngay, cuối cùng không trở thành chủ tịch thì số tiền này không phải là lãng phí sao?
Tương tự, nhiều người cũng đang suy nghĩ về vấn đề này giống như Bạch Diệc Phi.
"Đấu giá bắt đầu! Những ai quan tâm có thể trả giá!", Hứa Xương hét vào micro.
Nhưng vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều không nhúc nhích, bọn họ chỉ nhìn xung quanh, muốn xem những người khác có thật sự ra tay hay không.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
"1 tỷ!"
Có người ra giá.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng, muốn xem ông chủ lớn nào hào sảng như vậy, mới đó mà đã trực tiếp ra giá rồi.
Nhưng khi nhìn thấy người đó thì cả đám đều quay đầu im lặng.
Chỉ thấy Phùng Tiên Tiên ngồi bên cạnh Diệp Hoan giơ tấm biển trên tay đầy đắc ý.
Lúc này Diệp Hoan đang nhếch miệng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong mắt mang theo khiêu khích, như muốn nói: Có bản lĩnh thì trả giá đi!
Mọi người đều không dám nói nữa, nhà họ Diệp giàu có như vậy, đương nhiên số tiền này cũng chẳng đáng là bao.
Không chỉ vậy, thực lực của nhà họ Diệp cũng đứng đầu tỉnh Bắc Hải, cho nên dù có bỏ ra 1 tỷ thì cũng không tính là lãng phí, bởi vì rất có thể vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp sẽ là của Diệp Hoan.
Hứa Xương tỉm tỉm cười gật đầu trên khán đài, sau đó hô to: "1 tỷ lần thứ nhất!"
"Một tỷ lần thứ hai!"
"Còn ai tăng giá không?"
Mọi người sau khi nghe xong đều im lặng, ai có gan chống đối nhà họ Diệp cơ chứ?
Nhưng ngay sau đó đã có người nâng giá.
"1,1 tỷ!"
"Mẹ nó!"
"Có người trả giá thật này!"
"Tăng thêm 100 triệu!"
"Anh ta là ai vậy...? Gan thật đấy? Dám ra giá với nhà họ Diệp?"
Bạch Diệc Phi cũng sửng sốt, anh nhìn thấy Vương Lâu bên cạnh đang giơ tấm biển: "Ý cậu là sao?"
Vương Lâu đặt tấm biển xuống, cậu ta thờ ơ nói: "Không thể thua trong gang tấc được".
Bạch Diệc Phi ngơ ra, anh nghĩ tới cái gì đó rồi lập tức đen mặt: "Mẹ nó!"
Cái kiểu bị người khác nắm trong tay nhưng không phản kháng được khiến Bạch Diệc Phi chỉ hận không thể lôi người đó ra đánh một trận tơi tả.
Vương Lâu không nói gì, lúc này cũng là thời điểm mấu chốt, chỉ cần giúp Bạch Diệc Phàm có được cơ hội thăng cấp thì mới khiến kẻ giật dây phía sau rục rịch ra tay.
“1,2 tỷ!”, Phùng Tiên Tiên ra giá một lần nữa.
Thấy vậy Vương Lâu lập tức tăng giá: "1,3 tỷ!"
Người trong đại sảnh hít sâu một hơi.
Con mẹ nó ghê thật!
Mỗi lần tăng giá là một trăm triệu, đúng là coi tiền là giấy!
Phùng Tiên Tiên lập tức theo giá: "1,4 tỷ!"
"Uầyy".
Mọi người không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi đè tay Vương Lâu xuống, tự mình giơ tấm biển lên.
"2 tỷ!"
"Bùm!"
Cả hội trường đều xôn xao, ai nấy cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
"2 tỷ! Chết tiệt!"
"Chiến hăng thật!"
"Mẹ nó! Trường hợp 2 tỷ mà cuối cùng vẫn không lên làm chủ tịch thì không phải là..."
"Kinh khủng thật, tôi không chịu đựng được nữa rồi!"
Bạch Diệc Phi nhếch môi, chẳng phải muốn tăng giá sao? Anh tự trả giá, xem Phùng Tiên Tiên và Diệp Hoan có theo tới cùng hay không! Hừ!
Phùng Tiên Tiên cũng trợn tròn mắt, không ngờ Bạch Diệc Phi vừa mở miệng đã ra 2 tỷ!
Hứa Xương đương nhiên cũng sửng sốt, hơn nữa còn rất hưng phấn!
2 tỷ đã được coi là một cái giá cao ngất trời, khoản chi mà bọn họ chi ra cho liên minh doanh nghiệp cũng chỉ có vỏn vẹn 2 tỷ thôi!
Hứa Xương hào hứng cầm micro lên.
"2 tỷ lần một!"
"2 tỷ lần hai!"
"Còn ai muốn tăng giá không? Còn có ai nữa không?"
Vừa dứt lời thì Diệp Hoan cũng tự mình giơ biển: "2,5 tỷ!"
Một lần nữa mọi người lại sục sôi.
"2,5 tỷ! Trời ơi! Trong đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"
"Người giàu biết chơi thật!"
"Cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi rồi!"
Lời mọi người nói đúng là sự thật, ở đây có nhiều chủ doanh nghiệp, nhưng nói thật tài sản chính thức hơn một tỷ đã là nhiều rồi, chứ chưa nói đến 2,5 tỷ. Số tiền này phải bằng cả chục công ty gộp lại!
Thật sự quá kinh khủng!
Hứa Xương còn choáng váng hơn, tưởng rằng 2 tỷ đã là đỉnh rồi, nhưng không ngờ còn 2,5 tỷ nữa!
Phùng Tiên Tiên ngạo nghễ nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta thầm nói: "Muốn so tiền với Diệp Thị á, kiếp sau nhé!"
Đúng vậy, ở tỉnh Bắc Hải Diệp Thị chính là ông chủ, không có xí nghiệp nào có thể so sánh với Diệp Thị.