Một Bước Lên Tiên

Chương 503




“Thư mời? Mời gì?”, Lý Tuyết đặt văn kiện xuống, sau khi mở ra xem thì ngạc nhiên: “Tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp?”

Trương Vinh gật đầu. Ông ta cũng vô tình mở ra xem, nhất thời vô cùng kinh ngạc, vội vàng đóng bức thư lại. Ông ta lăn lộn ở thành phố Thiên Bắc lâu như vậy rồi, đương nhiên biết chủ tịch liên minh doanh nghiệp có thân phận và địa vị cao đến nhường nào.

Chỉ là ông ta không ngờ, Lý Tuyết lại nhận được thư mời. Chuyện này thực sự rất khó hiểu.

Công ty Phúc Thụy bọn họ chỉ là một công ty nhỏ, hoàn toàn không có tư cách tham gia cạnh tranh. Rốt cuộc bức thư này là ai gửi cho Lý Tuyết?

Lý Tuyết cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Cô thông qua Bạch Diệc Phi mới biết mỗi tỉnh đều có liên minh doanh nghiệp riêng, mà liên minh đứng trên tất cả các doanh nghiệp.

Chủ tịch liên minh thì càng không cần nói.

“Bức thư này… Liệu có phải gửi nhầm không?”, Lý Tuyết chớp chớp mắt, nghi hoặc.

Trương Vinh lắc đầu: “Bức thư này đúng là gửi cho giám đốc Lý, hơn nữa còn đánh dấu rõ ràng, nhất định là mời cô”.

Lý Tuyết càng thấy khó hiểu: “Sao tôi có tư cách tham gia tranh cử được?”

Trương Vinh định gật đầu đồng tình nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Ông ta chỉ đề nghị: “Hay là cô cứ cất nhắc xem thế nào?”

Lý Tuyết cau mày: “Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi”.

“Vâng, giám đốc”, Trương Vinh nhìn cô, không biết cô có quyết định đi hay không.

Nhưng đây không phải là chuyện ông ta cần quan tâm, ông ta chỉ cần làm tốt công việc của mình rồi cầm tiền lương là được.

Lý Tuyết nhìn bức thư mời thì ngẫm nghĩ…



Buổi tối, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi cùng đi ăn. Sau khi về phòng, cô nói với anh: “Chồng à, em… Có chuyện muốn nói với anh”.

Bạch Diệc Phi đang chuẩn bị đi tắm, tay còn cầm đồ ngủ, thấy cô nói vậy thì dừng lại: “Chuyện gì vậy em?”

Lý Tuyết lấy bức thư mời trong túi ra đưa cho Bạch Diệc Phi: “Không biết ai gửi cho em. Em đã xem rồi, cho dù thế nào em cũng quyết đi một chuyến”.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy bức thư mời quen thuộc thì đánh rơi bộ quần áo ngủ lên sô pha. Anh lập tức cầm bức thư lên xem, quả thực là thư mời tham gia tranh cử vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp. Anh hơi sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết: “Em muốn đi?”

“Vâng”, cô gật đầu: “Em biết công ty của chúng ta không đủ tư cách nhưng em chỉ muốn đi làm quen với nhiều người hơn, nói không chừng có thể kiếm được vài hợp đồng. Như vậy sẽ có lợi cho công ty của chúng ta hơn”.

“Vợ à… Em không cần phải như vậy. Hiện tại đã rất tốt rồi, hà tất phải mệt mỏi như thế”, Bạch Diệc Phi rất thương Lý Tuyết, không muốn cô phải vất vả.

Lý Tuyết lắc đầu: “Chúng ta là người một nhà, ai kiếm tiền mà chả được. Hiện tại anh không tiện thì để em làm, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?”



Bên ngoài biệt thự, một cuộc chém giết vừa kết thúc.

Trong khu cây xanh rậm rạp, ba người đàn ông bị cắt họng nằm la liệt ra đất.

Mà bên cạnh bọn họ là hai người phụ nữ đang đứng, trong đó có một người mặc áo gió màu đậm, một người mặc bộ đồ đen toàn thân, nổi bật nhất là kiểu tóc ngắn trẻ con của cô ta.

“Sư phụ”, Lương Ngọc nhìn ba người nằm trên đất: “Đều chết rồi”.

Người phụ nữ mặc áo gió gật đầu: “Ừ, làm tốt lắm”.

Nói xong, cô ta nhìn Lương Ngọc, hơi thở dài: “Tiểu Ngọc, em muốn báo thù không?”

“Sư phụ…”, Lương Ngọc nhìn cô ta, khẽ gật đầu

Người phụ nữ mặc áo gió thấy vậy thì khẽ nói: “Đôi khi mọi chuyện không như bề ngoài”.

“Ý gì ạ?”, Lương Ngọc ngây ra.

Người phụ nữ mặc áo gió lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Em hẳn đã đoán được rồi”.

Lương Ngọc vẫn ngây ra, người phụ nữ lại nói: “Chủ tịch liên minh doanh nghiệp ở thủ đô là đạo trưởng, đã chọn xong rồi”.

“Cái gì?”, Lương Ngọc vẫn đang ngạc nhiên, bây giờ lại thêm tin tức này khiến cô ta càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải chọn từ một trong bốn gia tộc lớn ư? Chuyện này thì liên quan gì đến đạo trưởng?”

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Nếu chủ tịch liên minh doanh nghiệp là bất cứ ai thuộc bốn gia tộc thì ba gia tộc còn lại sẽ chịu khống chế ở mức độ khác nhau, sự cân bằng giữa bốn bên sẽ không còn nữa”.

Nghe vậy, Lương Ngọc hoàn toàn hiểu ra.

Người phụ nữ mặc áo gió suy nghĩ rồi nói: “Em đến thủ đô đi, quan sát tình hình”.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải.

Bởi vì lần này có rất nhiều doanh nghiệp cùng người tranh tuyển nên du thuyền được chọn làm nơi tổ chức.

Đây là một chiếc du thuyền vô cùng lớn, có tổng cộng 5 tầng, hai tầng bên dưới là khoang điều khiển cùng kho chứa đồ. Tầng ở giữa là đại sảnh và boong tàu, hai tầng trên cùng là khoang nghỉ ngơi, có rất nhiều phòng, đủ để sắp xếp những người đến tham gia vào ở.

Hội nghị sẽ diễn ra trong ba ngày liên tục với ba vòng tuyển chọn. Vòng đầu tiên là lên bục tự tiến cử bản thân, sau đó chọn ra 100 người phù hợp với yêu cầu tham gia vào vòng 2.

Vòng hai thì thông qua mọi người bỏ phiếu để chọn ra 20 người vào vòng 3.

Vòng 3 sẽ chọn ra người thích hợp nhất, cũng là người có năng lực nhất trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp Bắc Hải.

Thời gian lâu như vậy cho nên du thuyển không thể chỉ dừng lại bên bờ. Theo kế hoạch, người đến tham gia không chỉ có thể tranh cử mà còn có thể thưởng thức cảnh biển.

Lịch trình ngày đầu tiên chủ yếu là tập trung họp, sau đó tuyên bố quy tắc, tiếp theo sẽ là vòng tranh cử đầu tiên. Rất nhiều người đến tham gia tranh cử nên vòng này diễn ra khá lâu, lịch trình ngày đầu tiên về cơ bản đã sắp xếp xong.

8 giờ sáng, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng đến, ngoài ra còn có Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.

Khoảng thời gian này, Bạch Diệc Phi đã vài lần muốn nói với Lý Tuyết rằng anh cũng tham gia tranh cử, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói thế nào nên đành quyết định khi nào đến nơi sẽ nói.

Vì thế cho đến lúc này Lý Tuyết vẫn cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là đến cùng cô mà thôi.

Còn Chu Khúc Nhi là Lý Tuyết bảo cô ta đến. Chu Khúc Nhi cứ luôn ở bệnh viện chăm sóc Tần Hoa, lâu dài sẽ không có lợi cho cô ta, vì thế ra ngoài đi lại, thư giãn một chút cũng tốt.

Mấy người đi đến du thuyền thì lập tức bị bảo vệ ngăn cả: “Phiền cô lấy giấy mời ra”.

Lý Tuyết gật đầu, đưa giấy mời của mình cho bảo vệ.

Bảo vệ xem xong thì trả cho Lý Tuyết, nhưng nhìn bên cạnh cô nhiều người như vậy thì nhắc nhở: “Thưa cô, một bức thư chỉ đưa được nhiều nhất ba người bao gồm cả cô, những người còn lại không được phép lên thuyền.

Lý Tuyết nghe vậy thì nhìn Bạch Diệc Phi, ba người cô, Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi là vừa đủ, còn lại thì không thể vào được.

Bạch Diệc Phi lại không quá để ý, anh đã biết điều này vì thế đưa vừa đủ người đến.

“Không sao, em đưa Khúc Nhi và Trần Hạo vào đi”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.

Lý Tuyết ngây ra: “Anh thì sao?”