Một Bước Lên Tiên

Chương 478




“Mẹ kiếp, ai cho phép các người vào đây?”, Liễu Chiêu Phong đang tức giận, lúc này nói.

Nhưng người bước vào không phải là nhân viên phục vụ mà là người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông đóng cửa phòng lại rồi đi đến trước mặt Liễu Chiêu Phong.

Sau khi nhìn thấy vậy thì gã nhanh trí nấp trong góc, hỏi: “Anh là ai? Muốn làm gì?”

Người đàn ông cúi đầu, giọng nói ồm ồm: “Giết mày”.

Liễu Chiêu Phong trợn trừng hai mắt và rồi…



Trong quán bar, Bạch Hổ cúp điện thoại nói với Bạch Diệc Phi: “Phía Trần Ngạo Kiều làm xong việc rồi”.

“Ừm, đi thôi”, Bạch Diệc Phi từng muốn đổi xe khác nhưng anh hiểu rằng, kể cả đổi xe thì đám người kia vẫn tìm ra anh. Chính vì thế, chi bằng không đổi nữa.

Đến đúng lúc lắm, chẳng phải đến giết anh sao? Vậy thì anh sẽ giết chúng trước.

Bạch Diệc Phi cứ thản nhiên lái xe của mình đi trên đường về thành phố Thiên Bắc.

Anh không biết đám người đó ở đâu và sẽ xuất hiện ở chỗ nào nhưng anh có thể chắc chắn là chúng nhất định sẽ lộ diện.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác. Địa điểm tốt nhất để giết một người, tất nhiên là trên đường hoặc ở nơi xa xôi.

Đoạn đường từ thành phố Bắc Hải đến thành phố Thiên Bắc phải đi qua vùng ngoại ô, sau đó mới lên đường cao tốc được.

Sở dĩ gọi là ngoại ô bởi vì ở đây có rất ít người ở và nhà cao tầng.

Nơi heo hút như này nếu muốn xử lý ai đó cũng là việc dễ dàng và cũng không ai phát hiện ra. Quả nhiên, nơi này vô cùng thu hút sự chú ý của đối phương.

Bạch Hổ thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đang đuổi theo họ, vì thế bình tĩnh nói: “Đến rồi đó”.

Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy rồi, anh ừm một tiếng, nói: “Tìm một nơi hẻo lánh rồi dừng lại”.

“Tôi biết rồi”, Bạch Hổ theo như lời Bạch Diệc Phi nói, anh ta tìm một đoạn đường hẻo lánh, sau đó dừng ở nơi cách một km đều không có người dân nào.

Xe của Bạch Diệc Phi dừng lại thì mấy xe đi theo xe của anh cũng dừng lại. Không bao lâu, đoạn đường hẻo lánh này có mười mấy chiếc xe cùng dừng lại. Rồi mấy phút sau, người trên xe đều xuống hết.

Đám người Bạch Diệc Phi tổng cộng mười mấy người bị hơn trăm người vây chặt. Tình huống như này lại xuất hiện. Nhưng khác biệt là đối thủ họ gặp mạnh hơn lần gặp ở biệt thự rất nhiều. Khí thế của những kẻ đến lần này cũng huênh hoang hơn trước. Hơn nữa, vừa xuống xe không nói câu gì mà lấy đao ra xông lại luôn.

Bạch Diệc Phi ánh mắt chăm chú, nói: “Giết! Giết thành đường máu luôn”. Chỉ giết hết được đám này thì họ mới có thể sống sót được.

“Giết”, mọi người cùng hô lên, cũng lấy ra vũ khí của mình xông ra. Trận chém giết bắt đầu diễn ra.

Bạch Diệc Phi xông vào đám đông, anh dùng chiêu thức lúc trước rồi nhấc chân lên. Nhưng đối phương mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Cú đá của anh chưa đá lên người kẻ địch thì đã bị người ta ngăn lại rồi vặn tay một cái.

“Bụp”, Bạch Diệc Phi lùi về sau mấy bước rồi ôm ngực của mình.

Mạnh! Quả thật rất mạnh. Đám người này mới là thực lực thật sự của bốn gia tộc lớn. Nhưng vậy thì đã sao?

Hôm nay anh nhất định phải sống. Anh lại xông lên rồi bắt đầu đánh đấm loạn hết cả.

Chiêu thức hỗn loạn này khiến kẻ địch không đỡ lại được. Bạch Diệc Phi chiếm ưu thế mấy lần, đoạt cây đao lại rồi nhân cơ hội giết được mấy người. Bạch Hổ thì nhiều kinh nghiệm hơn. Anh ta biết đối phương là cao thủ nên ra tay không nể nang gì.

Còn Từ Lãng võ công yếu hơn Bạch Hổ một chút, nếu gắng gượng khéo sẽ chịu thiệt. Cũng may Từ Lãng giỏi ám sát nên có các kỹ thuật, hiện giờ cũng được coi là có đất dụng võ rồi. Những người còn lại đều là những cao thủ đẳng cấp nên đối phó với những kẻ này cũng không tốn sức lắm.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Bởi vì họ chỉ có mười mấy người, còn đối phương có gần một trăm người.

Mười mấy người đấu với trăm người, kết quả đã quá rõ rồi. Nhưng không có ai từ bỏ, không có ai van xin. Bọn họ chiến đấu với hy vọng tìm vinh quang cho mình.

Bọn họ chưa từng gặp ai giống như Bạch Diệc Phi, đứng bên bờ cái chết rồi mà đột nhiên bộc phát ra lực mạnh đến thế, đã thế còn phấn chấn hơn, khiến người của anh cũng vực dậy tinh thần theo.

“Cứ đợi đi, dù sao thì chúng ta cũng đông người, bọn họ cũng không chịu được bao lâu đâu”.

“Đúng vậy, đợi lúc họ không chịu được thì chúng ta mặc ý chém giết”, cuộc đối thoại này đám Bạch Diệc Phi không nghe thấy. Vì trong mắt các anh chỉ có giết, đợi khi giết hết bọn này thì mới có thể sống được.

Nhưng giống như đám người kia nói, có bùng nổ đến mức nào thì cũng là con người, con người không phải là máy móc. Đánh đấm thời gian dài như vậy cũng sẽ mất sức. Họ bây giờ chỉ không ngừng giơ tay, đá chân và né tránh theo bản năng thôi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy cơ thể mình đã tê dại, không còn bất cứ cảm giác gì nữa.

Lúc này, những người còn lại vẫn còn năm sáu mươi người, còn họ thì bị thương toàn bộ rồi, cũng may là vẫn chưa có ai chết.

“Cẩn thận”, Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói của Từ Lãng, hếch mắt lên, một đao đi đến trước mặt, suýt nữa đâm vào tim anh.

Bạch Diệc Phi muốn ra tay, muốn né tránh nhưng anh thật sự không còn sức lực nữa, đến nhấc tay ngăn lại cũng không có.

Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.

“Bùm”, tên đứng trước mặt Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, đao dừng lại cách Bạch Diệc Phi chỉ còn hai cm nữa. Tiếp đó, tên đó chết không nhắm mắt ngã sấp xuống đất.

Lúc này, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn về hướng súng nổ.

Ở vị trí cách họ không xa có một người đàn ông trung niên tầm ba mươi bốn mươi tuổi, cắt đầu đinh, không có gì đặc biệt nhưng tay hắn cầm một khẩu súng đang nhắm vào họ.

“Người này là ai vậy?”