Một Bước Lên Tiên

Chương 469




Trần Hạo và Lưu Hiểu Anh đã lui sang một bên. Hai người bọn họ hoàn toàn không có lực chiến đấu, vì thế tốt nhất cứ đứng nhìn là được.

Gã mặt sẹo nói xong lại quay sang hỏi: “Bọn mày thuộc nhà nào? Nhà họ Lâm ư?”

Gã hỏi câu này cũng không phải không có lý do bởi ở đây có đến mấy nhà, nhà họ Diệp, họ Tùng, họ Lâm, thậm chí có cả người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Trần Ngạo Kiều dắt theo đám người đứng đó không lên tiếng.

Một người đi ra từ sau lưng gã mặt sẹo. Gã chỉ có một mắt, giọng nói ồm ồm: “Ông đây mới là người nhà họ Lâm, mẹ mày đừng có mà nói linh tinh!”

Gã mặt sẹo thấy vậy thì nói với vẻ khinh thường: “Vậy thì mày là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô?”

Gã vừa nói xong lại có một người nữa đi ra, là một gã đàn ông trung niên, da dẻ ngăm đen, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ, nó đéo phải”.

Gã mặt sẹo nghi hoặc: “Thế rốt cuộc mày thuộc nhà nào?”

Gã là người nhà họ Tùng, bởi vì quan hệ giữa hai nhà Tùng, Diệp nên gã biết những ai thuộc nhà họ Diệp, còn lại thì chỉ còn nhà họ Lâm và liên minh doanh nghiệp.

Nhưng đám này không nằm trong nhóm đó, mẹ nó, thế rốt cuộc còn ai muốn nhúng tay vào nữa?

Vừa nghĩ đến đây, gã mặt sẹo đột nhiên sợ hãi mà nhìn Trần Ngạo Kiều: “Lẽ nào… Bọn mày là người nhà họ Bạch?”

Nói đến nhà họ Bạch, cả Lưu Hiểu Anh và Trần Hạo đều ngạc nhiên. Nhà họ Bạch cũng có người đến giết Bạch Diệc Phi?

Thật ra chuyện này không có gì ngoài dự đoán cả, bởi vì người của liên minh doanh nghiệp đã nói rồi, ai giết Bạch Vân Bằng báo thù cho Lương Minh Nguyệt thì sẽ giành được quyền khai thác Lam Đảo.

Đối với ba nhà khác, chuyện này quả thực rất có sức hấp dẫn, đối với nhà họ Bạch lẽ nào không phải cũng vậy ư?

Nhà họ Bạch là một dòng họ lớn, đám bề trên trong nhà đương nhiên sẽ đặt lợi ích của dòng họ lên đầu, cho dù người đó hiện tại là người đứng đầu dòng họ thì cũng có thể vì lợi ích mà bị vứt bỏ.

Gã mặt sẹo cười trào phúng: “Ngay cả người nhà họ Bạch cũng đến rồi, hôm nay náo nhiệt thật đấy”.

“Chứ còn gì nữa, ngay cả người nhà mình cũng không bỏ qua!”, gã một mắt khinh miệt.

Một tên đầu trọc đứng ra, gã là người nhà họ Diệp: “Lợi ích lớn như vậy, nhà họ Bạch sao có thể không tham gia được?”

“Dù sao hôm nay Bạch Diệc Phi cũng không thể chạy thoát, còn cuối cùng ai giết được hắn thì phải dựa vào bản lĩnh của người đó rồi”, gã mặt sẹo cười lạnh lùng.

Gã nói xong, sóng ngầm càng nổi lên mãnh liệt, ai nấy đều tự chuẩn bị cho mình.

Ai cũng muốn giết Bạch Diệc Phi lập công nhưng người của mấy nhà này, thực lực không chênh lệch nhau là bao, muốn ra tay giết anh trước thì e là không dễ.

Trần Ngạo Kiều nhìn đám người, lập tức ra tay, đồng thời hét lên: “Lên!”

Trong chớp mắt, mười người bên cạnh anh ta xông lên.

Đám người thấy vậy thì kinh hãi không thôi. Bọn họ còn cho rằng những người đó là người nhà họ Bạch đến tranh công với bọn họ, vì thế bọn họ cũng ra tay.

Mười người, thêm Trần Ngạo Kiều là tổng cộng 11 người.

Số lượng ít nhưng chất lượng lại cao.

Bọn họ xông lên được một phút đám người kia mới phát hiện ra sự đáng sợ của họ.

Trong lúc đối đầu, có người thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã hoặc là bị đánh cho không đứng lên nổi.

Chỉ trong vài phút, một nửa đám người đã nằm kêu rên trên đất.

Gã mặt sẹo cảnh giác mà nhìn bọn họ: “Bọn mày là ai? Bọn mày không thể nào là người nhà họ Bạch được!”

Bọn gã chưa từng thấy nhà họ Bạch có đội ngũ mạnh mẽ thế này.

Trần Ngạo Kiều không thèm trả lời gã, đầu bọn họ chỉ còn lại đối thủ mà thôi.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Á!”

“…”.



Bạch Diệc Phi tiến vào biệt thự thì nhìn thấy ngay Long Linh Linh người đầy máu nằm trên đất, hai mắt cô ta nắm chặt, thở thoi thóp.

Lúc này, vì bị đánh mà quần áo trên người Long Linh Linh rách thành từng mảnh, mỗi một vết quất đều khiến người ta khiếp đảm.

Cô ta chỉ là một người phụ nữ mà lại bị hành hạ đến như vậy. Bạch Diệc Phi tức giận đến cùng cực.

Đám người đánh người của anh đã đi đâu rồi?

Bạch Diệc Phi nổi giận, nhìn những vết thương trên người Long Linh Linh khiến anh hận không thể trả lại đám người đó gấp 10 lần!

Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa Long Linh Linh ra ngoài để Lưu Hiểu Anh xử lý vết thương cho cô.

Bạch Diệc Phi vội bước đến, khẽ gọi: “Linh Linh?”

Long Linh Linh còn chưa hôn mê, chỉ là cô ta không muốn mở mắt ra mà thôi. Khi cô ta nghe thấy có tiếng người bước vào thì cho rằng đó là người nhà họ Diệp, vì thế cô ta không mở mắt, nhưng cũng rất sợ hãi.

Chỉ là giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức cô ta còn cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Long Linh Linh từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, cô ta nhất thời sững sờ: “Chủ tịch…”.

“Tôi đây…”, Bạch Diệc Phi có chút nghẹn ngào, bởi vì khi anh đi đến thì càng thấy rõ ràng những vết thương kia be bét máu thịt, tàn nhẫn đến mức không nỡ nhìn.

Long Linh Linh đột nhiên muốn khóc nhưng cô ta đã không còn sức nữa.

Cũng vào thời khắc này, cô ta hoàn toàn thả lỏng. Cô ta đã đợi được đến lúc Bạch Diệc Phi đến cứu mình, không cần phải cắn răng chịu đựng nữa, vì thế Long Linh Linh hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Bạch Diệc Phi kinh hoảng, vội ngồi xuống cởi trói cho Long Linh Linh rồi cẩn thận mà ôm cô ta dậy.

Anh nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Anh muốn đưa Long Linh Linh đi chữa trị thật nhanh nhưng ngay lúc anh định rời khỏi biệt thự thì cầu thang sau lưng lại có giọng nói vang lên.

“Mẹ, ông còn tưởng có chuyện gì nữa chứ. Chẳng phải là không tìm thấy bật lửa thôi à? Không hút một tý thì chết chắc?”, gã râu quai nón vừa càu nhàu vừa đi xuống: “Ông còn chưa chơi chán đâu!”

Sau lưng gã còn có một người nữa. Tiếng bật lửa vang lên trước rồi mới đến tiếng người nói chuyện: “Không hút một tý cũng không được!”

“Cô ta đã thảm như vậy rồi, mày cẩn thận đừng đánh chết đấy!”

“Không đâu, tao…”, râu quai nón đã xuống đến tầng 1, nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh: “Ai?”

Gã đàn ông phía sau khựng lại, vội bước xuống, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức đề phòng.

Vốn Bạch Diệc Phi định đi luôn nhưng lúc này Long Linh Linh nằm trong lòng anh còn đang nhắc nhở anh, cô ta đã chịu đựng biết bao khổ sở, đau đớn.

Ngọn lửa phẫn nộ anh vừa ép xuống lúc nãy lại bùng lên dữ dội.

Vì thế anh quay người, nhẹ nhàng đặt Long Linh Linh lên sô pha, sau đó dứng dậy, lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông: “Bọn mày, đáng chết!”

Râu quai nón và tên còn lại đều biết Bạch Diệc Phi, sau khi nhìn thấy anh thì chúng bật cười: “Bạch Diệc Phi? Mày tự chui đầu vào rọ đấy à? Haha… Bọn tao đáng chết? Tao thấy kẻ đáng chết là mày đấy!”

Bạch Diệc Phi nhìn thấy sợi roi vứt bên cạnh sô pha, ánh mắt anh trầm xuống, nhặt lấy sợi roi, “vút” một tiếng, vung sợi roi qua.