Một Bước Lên Tiên

Chương 447




“Mọi người tìm kiếm xung quanh xem còn người nào bị thương không". Tùng Lệ Nhã nghĩ bọn họ đã chạy ra ngoài rồi, nhưng lâu thế mà chưa tới tìm bọn cô, chắc hẳn bọn họ bị thương rồi ngất đi, vậy nên có thể đang ở gần đây.

Bạch Hổ và Từ Lãng thì không nghĩ như vậy. Có thể quan sát được hết mọi thứ xung quanh, mấy bụi cỏ này dù cao nhưng không đến mức không phát hiện được, thế nên bọn họ chắc chắn đã rời khỏi nơi này rồi.

Còn lý do tại sao lại rời đi mà không thông báo thì phải tìm được bọn họ mới biết.

Đúng như bọn họ đã đoán, không tìm được ai cả, xung quanh chỉ toàn là cỏ dại.

Sau khi nghe thấy kết quả như vậy thì Tùng Lệ Nhã lập tức ngơ ngác. Sao lại không tìm thấy ai? Nếu như bọn họ đi ra được thì tại sao không báo cho mọi người một tiếng chứ?

Tùng Lệ Nhã không nghĩ ra, mà Bạch Hổ và Từ Lãng cũng không hơi đâu quan tâm đến cô ta. Hiện giờ bọn họ phải đi tìm Bạch Diệc Phi. Bạch Hổ ngồi lên chiếc xe mà Bạch Diệc Phi đi tới, Từ Lãng cũng đi đến chiếc xe của bọn họ.

Nhưng sau khi đến chỗ để xe thì hai người mới phát hiện không thấy xe đâu cả.

Bạch Hổ và Từ Lãng yên lặng nhìn nhau, bọn họ đoán được chuyện này không đơn giản nên đã nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Bên ngoài phòng tầng hai của quán KTV Tinh Diệu, người đàn ông cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện: “Sếp nói muốn nhìn thấy xác nó, như thế mới xác nhận được nó đã chết. Nếu như chưa chết thì chém thêm mấy nhát nữa, cho nó về với ông bà ông vải luôn".

“Còn tên Trường Tiễu kia nữa, nếu nó cũng ở đấy thì giết luôn".

“Nhanh tay nhanh chân lên, đừng có để lại dấu vết gì, biết chưa?”

“…”

“Mày nói cái gì? Không có xác?”

“Sao lại thế?”

Câu hỏi kinh ngạc liên tiếp khiến cho người trong điện thoại trở nên cẩn thận dè dặt: “Chúng tôi vẫn ở chỗ này quan sát, bọn họ không tìm được người".

“Bảo hai tên vệ sĩ đi theo Bạch Diệc Phi nhất định phải tìm được hắn ta. Sau khi tìm được thì giết chết không tha!”

“Giết ai?”

Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau người đàn ông, người đàn ông vô thức trả lời: “Đương nhiên là giết Bạch Diệc Phi!”

Sau khi nói xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên lập tức xoay người. Khi thấy người đứng trước mặt chính là Bạch Diệc Phi thì gã ta lập tức trợn tròn hai mắt: "Mày... mày".

Người đàn ông bị dọa đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, sau đó gã ta run rẩy chỉ vào Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi khẽ nhếch miệng cười, anh dùng khuỷu tay đập một cái khiến người đàn ông kia ngất đi.

Lúc này Trường Tiễu đứng sau lưng Bạch Diệc Phi mới chậm rãi tiến tới, anh ta thản nhiên nói: “Nhân phẩm của anh đúng là chẳng ra sao cả".

“Như nhau thôi”, Bạch Diệc Phi trả lời. Vừa rồi hai người đều nghe thấy lời người đàn ông này nói, đám người này cũng muốn giết cả Trường Tiễu.

Trường Tiễu hừ nhẹ một tiếng: “Tôi bị anh liên lụy đấy".

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, anh không nói gì nữa mà giơ chân đạp vào cửa phòng, cánh cửa bị mở ra.

Trong phòng đang quẩy hăng say, sau khi nghe thấy tiếng vang lớn thì cả đám từ từ yên tĩnh lại, bọn họ quay đầu nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu thì mấy cô gái lập tức hét ầm lên.

“Á!”

Âm lượng cực lớn và bén nhọn lập tức vang vọng toàn bộ phòng và bên ngoài hành lang. Nếu không phải đang ở KTV thì cảnh tượng ồn ào này chắc chắn sẽ khiến cả đám người bu lại xem mất.

Nhưng mà cũng không sao.

Trường Tiễu thuận tay đóng cửa phòng lại, anh ta liếc nhìn đám người một vòng. Bọn họ đều ăn mặc bảnh bao sang trọng, nhìn khá giống buổi tiệc của nhân viên công ty.

Bạch Diệc Phi cũng đã nhận ra, nhưng anh lại không biết ai trong đám người ở đây, điều này khiến anh phải nhăn mày. Nếu như không quen biết thì tại sao bọn họ sao lại muốn giết anh chứ?

“Sếp” trong miệng người đàn ông kia là ai?

“Sếp của mấy người đâu?”, Bạch Diệc Phi trực tiếp mở miệng hỏi.

Cả đám người co rúm lại ngồi vào ghế sô pha bên cạnh. Mấy người đàn ông trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi chất vấn hỏi: “Anh là ai? Sao lại xông vào phòng chúng tôi?”

“Đúng đó, có phải anh đi nhầm phòng không?”

“Có thấy đồng nghiệp nữ của chúng tôi bị dọa sợ rồi không, đúng là bất lịch sự!”

“Đi nhầm phòng thì đi ra ngoài nhanh lên!”

Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu liếc nhìn nhau, sau đó Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, sếp của mấy người là ai?”

“Sếp chúng tôi thì liên quan quái gì đến anh chứ?”, một người đàn ông hơi mập mạp đứng lên chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Nếu anh muốn tìm sếp chúng tôi thì tự mình đến công ty hẹn trước đi, đừng có mà đi đường tắt”.

“Đúng vậy, sếp chúng tôi không phải người mà ai cũng có thể gặp đâu”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tiến lên một bước, anh nắm lấy mấy ngón tay của người đàn ông kia rồi dùng sức bẻ, gương mặt anh lạnh lùng: “Sếp của mấy người là ai?”

“Á… đau, đau, buông tay ra… buông tay ra, con mẹ nó…", người đàn ông mập mạp đau đến méo cả mặt, cả người cũng nghiêng theo để giảm bớt đau đớn.

Mấy người đàn ông khác thấy vậy cũng đứng lên: “Anh làm gì vậy hả? Thả anh ấy ra!”

Bạch Diệc Phi thờ ơ, anh vẫn bẻ mấy ngón tay của người đàn ông kia: “Tôi hỏi lần cuối, sếp mấy người là ai?”

“Con mẹ nó!”

Đám đàn ông kia cũng bắt đầu nổi giận, bọn họ vén tay áo lên để chuẩn bị đánh nhau.

Trường Tiễu thấy vậy thì bước lên một bước, anh ta túm lấy người muốn tấn công Bạch Diệc Phi lại rồi đánh một cú. Đầu người kia nghiêng hẳn sang một bên, đồng thời trong miệng cũng văng ra một cái răng, sau đó thì ngã rầm trên đất.

Tiếp đó Bạch Diệc Phi buông người đàn ông trước mặt ra, anh đá bay gã ta ra ngoài. Sau đó dùng tay bắt lấy một người đang lao tới rồi ném thẳng qua vai.

Tiếng va chạm vang lên liên tiếp, mấy chiếc ghế bị phá tan kêu răng rắc.

Đám phụ nữ núp ở góc khuất nhìn thấy cảnh tượng này thì lại hét lên.

“Á!”

Hai người Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu phối hợp rất ăn ý, nháy mắt đã quật ngã bốn năm người đàn ông nằm sõng soài trên đất, đám người đó đau đến mức không đứng dậy nổi.

Bạch Diệc Phi dẫm chân lên người gã đàn ông mập mạp: “Có nói không? Không nói thì tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”

Người đàn ông mập mạp nghe thấy thế thì trợn tròn hai mắt, vô cùng sợ hãi.

“Tôi nói… tôi nói…"

Mấy người khác thấy vậy cũng không dám phản bác, có lẽ bọn họ sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay thật.

“Nói!”

Người đàn ông mập mạp lập tức mở miệng nói: “Là nhà họ Tùng. Sếp của chúng tôi là người nhà họ Tùng”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, anh lại tăng thêm lực chân: “Người nhà họ Tùng?”

“Đúng, đúng, là người nhà họ Tùng", người đàn ông mập mạp ra sức gật đầu.

Bạch Diệc Phi nhìn về phía Trường Tiễu, sắc mặt Trường Tiễu cũng không tốt, anh ta không nhịn được cuối cùng vẫn chửi thề một câu: “Con mẹ anh!”

"Phì…ha ha…”, Bạch Diệc Phi không nhịn được phì cười.

Trường Tiễu là một người rất nghiêm túc, trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng là người khá quy củ, không ngờ anh ta lại đột nhiên chửi thề một câu như thế, đúng là hài không chịu được.

Sắc mặt Trường càng khó coi hơn, đã chửi thề rồi, chửi thêm lần nữa cũng có sao: “Anh cười cái quần què gì hả?”

Bạch Diệc Phi sững sờ, anh lập tức nói: “Đúng là tôi đang cười cái quần què đấy!”

Nháy mắt mặt Trường Tiễu đen sì.

Những người khác chứng kiến cảnh này thì mờ ám nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đang trao đổi gì đó trong bóng tối.

Nhưng do trong phòng rất tối nên Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu không để ý đến ánh mắt có vấn đề của bọn họ. Bạch Diệc Phi cười nhạo đủ rồi thì tiếp tục dùng sức giẫm mạnh xuống: “Cho anh cơ hội cuối cùng, sếp của các người là ai?”

“Không, tôi nói rồi mà!”, người đàn ông mập mạp kia thấy mình thật đen đủi.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Nếu đến để giết tôi thì chẳng lẽ mấy người không biết anh ta là ai sao?”, Bạch Diệc Phi nói xong thì chỉ vào Trường Tiễu.

Sắc mặt của người đàn ông mập mạp thay đổi. Đương nhiên gã ta biết đây là ai, nhưng mà ông chủ đã ra lệnh, cho dù thế nào cũng phải đổ tội cho nhà họ Tùng.

“Bây giờ nhà họ Tùng đã không còn liên quan đến anh ta nữa rồi!”, người đàn ông mập mạp trả lời.

Bạch Diệc Phi nhìn Trường Tiễu, sau đó anh thản nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan đến Tùng Lệ Nhã sao?”