Một Bước Lên Tiên

Chương 328: Dâng vợ cho người ta




Lý Tuyết cảm thấy khó hiểu rồi cứ vậy lắc đầu.

Người đàn ông thấy thế thì mặt nhăn nhó, sau đó liền khôi phục lại nguyên dạng rồi cười với vẻ nham hiểm: “Người đẹp! Chúng ta có duyên đấy, cho xin số điện thoại nha”.

Lý Tuyết lập tức hiểu được ý của tên này.

“Không cần thiết”, Lý Tuyết nói xong đứng lên định cách xa người đàn ông này.

Hắn ta nhanh tay nhanh mắt nắm chặt tay Lý Tuyết, nói: “Đừng đi mà! Khì khì, một người đẹp cực phẩm như này đúng là hời cho thằng Bạch Diệc Phi quá”.

“Anh nói cái gì?”, Lý Tuyết nghe thấy tên của Bạch Diệc Phi thì ngước mắt lên nhìn hắn ta.

Người đàn ông không giải thích gì mà nói tiếp: “Tôi nói này! Hay là cô đi theo đại ca của tôi đi? Thân phận của đại ca tôi cao hơn Bạch Diệc Phi nhiều. Người ở thủ đô đều không dám động vào đấy”.

“Hoặc là cô đi theo tôi cũng được, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”.

“Tôi…”, nhưng người đàn ông đó chưa nói hết câu sau thì đã bị Bạch Diệc Phi đấm một cái vào má trái.

Anh kéo Lý Tuyết lại che ở phía sau mình, nói với người đàn ông kia: “Đứng cách vợ tao xa ra một chút”.

“Mẹ mày chứ”, người đàn ông ôm má trái của mình, sau đó đột nhiên ghé sát lại Bạch Diệc Phi, nhỏ giọng nói: “Có tin tao sẽ nói ra chuyện mày giết Vương Hải không?”

Bạch Diệc Phi chau mày, sau đó hỏi với kiểu không hiểu: “Mày đang nói gì? Ve vãn tán tỉnh vợ tao không được, bây giờ lại định vu khống tao à?”

Người đàn ông cười thành tiếng, nói: “Đừng giả ngốc nữa, mày biết tao đang nói gì mà”.

Bạch Diệc Phi nheo mắt nói: “Chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh nói chuyện được không?”

“Ok thôi”, người đàn ông gật đầu nói.

Nói xong, Bạch Diệc Phi bảo Lý Tuyết đợi ở đây, sau đó anh dẫn người đàn ông kia đến văn phòng của mình. Sau khi vào, tên kia nhìn xung quanh rồi thốt lên: “Ồ, văn phòng này tuyệt quá nhỉ”.

“Cứ tự nhiên”, Bạch Diệc Phi không có ý rót trà cho hắn ta mà hỏi thẳng: “Mục đích của mày?”

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, nói: “Vậy là mày đã thừa nhận mày giết Vương Hải rồi?”

“Đâu có”, Bạch Diệc Phi vẫn bình thản nói.

Người đàn ông ngập ngừng, nói: “Đừng phét nữa! Không phải mày giết thì ai giết? Mày đừng gạt tao. Bạch Diệc Phi, mày to gan thật đấy, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì mày đợi ngồi tù đi”.

“Vậy mày muốn thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Người đàn ông thấy thế liền lấy điện thoại ra gọi một số, sau khi đối phương bắt máy thì hắn ta liền cung kính, nói: “Vâng! Gặp được rồi”.

“Vâng”, đợi hắn ta cúp máy rồi lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Mày có biết người trong điện thoại ban nãy là ai không? Là Tùng Vưu Duy, phó chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải đấy”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì ngón tay động đậy, đây chính là một trong những người tình của Đào Yêu? Không ngờ gã ta lại là phó chủ tịch?

Nhưng vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thể hiện ra: “Vậy thì đã làm sao? Lẽ nào muốn tao thể hiện ra vẻ kinh ngạc sao?”

Người đàn ông nhất thời không phản bác lại được, chỉ hung hăng nói: “Phó chủ tịch nói, mày nhất định phải có câu trả lời hợp lý, nếu không sẽ cho tập đoàn Hầu Tước của mày biến mất khỏi thành phố Thiên Bắc”.

Bạch Diệc Phi nhìn hắn ta nhưng vẫn nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Chả có gì nói cả”.

Người đàn ông nghe xong, trước tiên ngập ngừng nhưng sau đó cười chế giễu: “Bạch Diệc Phi, mày đúng là to gan, nhưng mày sẽ phải trả giá cho cái gan chó đó của mày”.

“Mày tưởng rằng mày giết chủ tịch rồi thì sẽ không sợ phó chủ tịch sao? Tao nói cho mày biết, phó chủ tịch và chủ tịch không giống nhau đâu. Vương Hải dựa vào tổng hiệp hội thương mại toàn quốc, nói cho cùng thì ông ta cũng không có bản lĩnh gì”.

“Nhưng phó chủ tịch của chúng tao, thế lực sau lưng không phải là thứ mày có thể tưởng tượng được đâu. Đừng nói là Hầu Tước của mày, ngay cả Vương Hải cũng không dám đắc tội với phó chủ tịch đâu”.

“Mày hãy đợi đấy, tao sẽ nói hết những lời hôm nay của mày cho phó chủ tịch biết. Ông ta biết được thì Hầu Tước của mày sẽ biến mất thôi”.

Bạch Diệc Phi nheo mắt nhìn hắn ta, nói: “Mày muốn nói là, phó chủ tịch lợi hại hơn chủ tịch? Hay là gã ta ngầm làm những chuyện xấu xa hơn cả chủ tịch?”

“Mày đừng có nói lung tung”, người đàn ông sốt sắng, bởi hắn ta căn bản không có ý này.

Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, kể cả biết rồi thì đã làm sao? Người cũng giết rồi, thật sự không có gì để nói nữa.

Người đàn ông đắc ý nói: “Mày cứ nói bừa đi, dù sao thì mày cũng không sống được bao lâu nữa”.

“Nhưng tao có một cách có thể khiến mày sống được thêm thời gian nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy liền hỏi: “Cách gì?”

“Vợ của mày đẹp như thế, phó chủ tịch vô cùng thích gái đẹp. Chi bằng mày dâng vợ lên cho phó chủ tịch, ông ta vui thì biết đâu sẽ cho qua chuyện này”.

“Mày đừng tiếc, đàn bà ý mà, nhiều vô kể. Sau này có thể tìm tiếp, hơn nữa dâng vợ cho người ta còn cứu được mạng mình, tốt quá còn gì”.

Bạch Diệc Phi chỉ sầm mặt lại trong lúc người đàn ông nói câu đó.

“Chỉ có cách này sao?”, Bạch Diệc Phi cắn răng, hỏi.

Người đàn ông nghe thấy, đảo mắt một cái, cười hì hì nói: “Tất nhiên còn một cách nữa, đó là lấy lòng tao. Như này đi, mày cắt cổ phần Hầu Tước cho tao, phó chủ tịch biết tao có cổ phần trong đó thì sẽ ra tay nhẹ thôi”.

“Nhưng muốn làm giảm lửa giận trong lòng phó chủ tịch thì vẫn nên dâng vợ của mày lên. Nếu không thì phó chủ tịch vẫn ra tay với Hầu Tước đấy”.

Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm nhưng lại buông lỏng, nói: “Nếu đã như vậy… Tao đành phải làm theo cách của mình thôi”.

Người đàn ông cười khinh bỉ, nói: “Cách của mày? Có phải mày vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ không? Mày căn bản không có quyền nói chữ ‘không’ rồi”.

Vừa hay lúc này Bạch Hổ mở cửa bước vào.

“Xử lý gọn gàng vào”, Bạch Diệc Phi nói xong liền xoay người rời đi.

Người đàn ông kia ngây người ra, lập tức mắng: “Bạch Diệc Phi, mẹ kiếp mày muốn làm gì? Mày muốn giết tao? Mày dám giết ư? Mày có biết bố mày là ai không?”

“Tao là tâm phúc của phó chủ tịch đấy, mày dám động vào tao, mày…”.

Bạch Diệc Phi không thèm quay đầu lại liền đi ra khỏi văn phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, anh nghe thấy tiếng kêu thảm của tên kia, anh cười một tiếng rồi đi thẳng về trước.

Sau khi ra ngoài gặp Lý Tuyết, anh gọi Từ Lãng bảo gã lái xe, mấy người lại quay về biệt thự.

Vừa đến nơi, lúc này Từ Lãng nhận được điện thoại của Đào Yêu.

“Tôi đã liên hệ với gã ta rồi, anh bảo với sếp của anh là gã ta đợi sếp anh ở nhà, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh”.

Từ Lãng ừm một tiếng, sau khi cúp điện thoại liền thông báo cho Bạch Diệc Phi: “Đào Yêu nói là đợi anh ở nhà, địa chỉ sẽ gửi đến ngay”.

Lúc này, phản ứng đầu tiên của Bạch Diệc Phi là đi gặp Lý Tuyết nhưng cô ấy chỉ cầm điều khiển ti vi định mở ti vi lên xem chứ không nhìn anh.

Bạch Diệc Phi liền quay đầu nói với Từ Lãng: “Tôi biết rồi, lát nữa anh gửi cho tôi”, nói xong anh lại nói với vẻ bất an: “Lần sau nói năng thì nói cho rõ, đừng để dễ gây hiểu nhầm như vậy”.