Một Bước Lên Tiên

Chương 323: Người phụ nữ váy đỏ




Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi đưa Bạch Hổ và Từ Lãng đến chỗ khách sạn Vương Hải hẹn. Trong bãi đậu xe, ba người Bạch Diệc Phi bước xuống từ một chiếc xe trông rất tầm thường.

Vừa tới cửa thang máy liền thấy thang máy mở ra, bên trong có một đôi nam nữ đang đi ra, người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, còn người phụ nữ thì rất xinh đẹp cũng rất trẻ, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ trông rất nóng bỏng.

Người đàn ông vòng tay qua ôm eo người phụ nữ, bàn tay đang không ngừng vuốt ve một cách ái muội, còn mặt của anh ta thì gần như sắp chôn vào ngực của người phụ nữ.

Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm của cả ba người đều có chút không nói nên lời.

Người đàn ông không để ý đến bọn họ, nhưng người phụ nữ kia thì lại nhìn thấy ba người Bạch Diệc Phi, nhìn thấy biểu cảm của bọn họ khiến cô ta hơi ngừng lại và có chút không vui nói: “Mấy người nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ à?”

Vừa mở miệng thì mới phát hiện, hoá ra cô ta là cô gái ghê gớm.

Ba người Bạch Diệc Phi thu lại ánh mắt, nghiêm túc đi thẳng vào trong thang máy, nhưng người phụ nữ kia không hiểu bị làm sao mà cố tình nhảy ra gây sự: “Ê, tôi nói các anh đó? Tai các anh điếc hết rồi hả?”

Nói xong, cô ta quay qua bạn trai của mình nũng nịu nói: “Chồng ơi, anh nhìn bọn họ kìa, bọn họ nhìn trộm em, chắc chắn là có ý đồ xấu xa với em”.

Người đàn ông lúc nghe thấy câu đầu tiên của người phụ nữ thì đã ngẩng phắt đầu lên quét ánh mắt khinh thường nhìn sang ba người bọn họ, khi phát hiện bọn họ cũng chẳng phải nhân vật có máu mặt nào thì trong ánh mắt đó lại càng lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Chúng mày có biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn không?”

"Con mẹ mày, người đàn bà của tao mà chúng mày cũng dám nhìn? Có tin tao tìm vài anh em đến móc mắt chúng mày ra không?”

Bạch Diệc Phi cạn lời, người bình thường khi thấy có ai đó từ thang máy đi ra thì cũng sẽ nhìn một cái chứ hả? Tình huống này là đang cố tình gây sự à? Mà không hiểu người anh em này lấy đâu ra dũng khí này vậy? Bạch Hổ với Từ Lãng vẫn còn đang đứng sau lưng anh, chẳng lẽ hắn ta không để ý đến à?

Kỳ thực, người đàn ông này đúng là không chú ý đến thật, bởi vì Bạch Hổ và Từ Lãng đã thu lại khí thế của mình, cho nên người bình thường sẽ chỉ nhìn thấy bọn họ khá là to cao mà thôi.

Bạch Diệc Phi không muốn dính dáng gì đến mấy người không liên quan này, cho nên cũng không trả lời mà tiếp tục đi thẳng về phía thang máy.

Người đàn ông thấy mình bị lơ đi như vậy thì không cam tâm, hắn từ bé đến lớn như này cũng chưa có ai dám không coi hắn ra gì như vậy nên nổi khùng lên: “Con mẹ mày, đứng lại cho tao!”

Vừa nói người đàn ông vừa bước lên trước một bước, ý đồ định túm lấy vai của Bạch Diệc Phi.

Đúng vào lúc này thì Bạch Hổ ra tay, một tay anh ta nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông hất ra.

Người đàn ông bị Bạch Hổ hất ra thì loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Đến lúc này thì hắn mới chú ý đến hai người đàn ông to cao đang đứng phía sau Bạch Diệc Phi, nhưng mà hắn lại nghĩ không thể mất thể diện trước mặt phụ nữ, cho nên hắn mới cố ép mình nói: “Chúng mày định làm gì? Định mưu sát à?”

Gặp phải hai tên thần kinh thì làm thế nào? Nếu cố giải thích thì cũng mất thời gian, mà anh thì đang vội.

“Bạch Hổ, chúng tôi đi lên trước”, Bạch Diệc Phi không muốn lãng phí thời gian với bọn ngu đần, dặn dò xong liền cùng Từ Lãng đi vào trong thang máy.



Đi thang máy thẳng lên tầng cần đến, Bạch Diệc Phi gõ cửa phòng.

Không lâu sau cửa phòng mở ra, là một người đàn ông mặc đồ tây màu đen với gương mặt hung dữ: “Tìm ai?”

“Tôi đến tìm ông Vương”, Bạch Diệc Phi đáp.

Nhưng sau đó tên vệ sĩ không nói lời nào mà chỉ “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

“Có phải tôi đi nhầm phòng không?”, Bạch Diệc Phi nhìn lại số phòng, chắc chắn là số này, không hề bị nhầm cho nên lại gõ cửa phòng thêm lần nữa.

Lại là tên vệ sĩ lúc này mở cửa, nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì cau mày nói: “Ở chỗ chúng tôi không có người mà anh cần tìm”.

May mà lần này Bạch Diệc Phi phản ứng cực nhanh nên đã vươn tay chặn cửa lại không cho tên vệ sĩ đóng cửa rồi nói: “Người anh em, tôi thực sự đến tìm ông Vương, ông ấy nói với tôi địa chỉ này, chắc chắn là không sai được”.

Vệ sĩ đang định ra tay đuổi bọn họ đi thì đúng lúc này, bên trong phòng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Để bọn họ vào đi”.

Lời vừa dứt, vệ sĩ liền buông tay, nghiêng người sang một bên để Bạch Diệc Phi đi vào.

Đúng lúc này Bạch Hổ cũng lên đến nơi, do vậy ba người cùng nhau bước vào trong phòng.

Đây là phòng hạng sang của khách sạn cao cấp này, những trang trí bên trong rất xa xỉ và rộng rãi, có thể nói là rất xứng với tên gọi Phòng hạng sang.

Ba người Bạch Diệc Phi vừa đi vào liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng đáng tiếc trước mặt cô ta có mười mấy tên vệ sĩ mặc quần áo đen đứng chắn trước mặt, nên bọn họ không nhìn ra được khuôn mặt của cô ta, chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa các vệ sĩ để thấy được cô ta mặc một chiếc váy liền màu đỏ mà đôi chân dài trắng nõn nà đang đặt lên trên sô pha.

Thành thật mà nói, nhìn thấy cảnh này khiến Bạch Diệc Phi có chút dại ra.

Địa chỉ mà Vương Hải nói cho anh rõ ràng là ở đây, nhưng khi anh đến thì người mà anh gặp lại không phải là Vương Hải, mà là một người phụ nữ, hơn nữa bọn họ còn nói ở đây không có người nào tên là Vương Hải.

Sau khi định thần lại, Bạch Diệc Phi nheo mắt, tỏ vẻ chẳng quan tâm mà cười lạnh một tiếng, sau đó sắc mặt anh trầm xuống nói: “Xin chào, hôm qua Vương Hải hẹn tôi tới đây gặp mặt, không biết bây giờ ông Vương có ở trong này không?”

Đây là một căn hộ, chỗ anh đang đứng là phòng khách, bên cạnh còn có hai phòng ngủ, có thể là Vương Hải đang ở bên trong phòng ngủ.

Giọng nói của người phụ nữ vang lên có chút biếng nhác: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ông Vương nào cả”.

"Cái này...", Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại: "Địa chỉ này là do ông Vương đưa cho tôi, hẳn là không sai được”.

Người phụ nữ hừ mũi: "Trước đây cũng có vài người nghe không hiểu, cố tình xông vào phòng của tôi, nhưng sau đó chẳng có một ai có thể đứng mà đi ra cả”.

Câu này nói ra khiến cho không khí bỗng nhiên trở nên vô cũng căng thẳng

Sắc mặt Bạch Diệc Phi nhàn nhạt: "Ồ, vậy sao? Vậy thì cũng chưa chắc đâu”.

“Ra tay đi!”, người phụ nữ ra lệnh cho đám vệ sĩ.

Đám vệ sĩ thấy vậy thì lập tức có năm người bước ra bao lây lấy ba người Bạch Diệc Phi.

Một trong số vệ sĩ ra tay trước, nhưng vừa mới vươn tay ra thì đã bị Từ Lãng giữ lại, anh ta dồn sức vào tay, đột nhiên bóp mạnh vào cổ tay tên vệ sĩ.

"Aaaaa!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho những tên vệ sĩ khác cảnh giác hơn.

Bạch Diệc Phi nói không nhanh không chậm: “Hà tất phải như vậy chứ? Chẳng lẽ không thể nói chuyện với nhau bình thường được sao?”

Người phụ nữ hừ một tiếng: “Anh muốn nói anh là quân tử à? Nhưng tôi lại không phải!”

Cái quái gì cơ?

Người phụ nữ đã hết kiên nhẫn nói với đám vệ sĩ: “Động tác nhanh lên chút!”

Đám vệ sĩ nghe thấy vậy thì đều chạy hết qua vây bọn họ lại, ý đồ muốn hạ gục Bạch Diệc Phi.

Còn Bạch Diệc Phi biết vết thương của mình chưa lành hẳn cho nên rất ngoan ngoãn trốn ở phía sau lưng Bạch Hổ và Từ Lãng để cho bọn họ có thể phát huy hết khả năng của mình.

Từ Lãng và Bạch Hổ lại có cơ hội liên thủ, bọn họ kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, chẳng bao lâu mười tên vệ sĩ đã bị hai người bọn họ hạ gục hết.

Người phụ nữ trông thấy vậy thì vô cùng tức giận: “Một đám ăn hại! Không biết dùng vũ khí à? Nếu chết tôi chịu trách nhiệm!”

Bạch Diệc Phi nghe xong liền cảm thấy tim hẫng một nhịp: “Cô muốn giết chúng tôi?”

“Không thì sao?”, người phụ nữ đứng dậy, vênh váo nhìn Bạch Diệc Phi.

Lúc này Bạch Diệc Phi mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, cô ta rất xinh đẹp, nhất là khi mặc bộ váy màu đỏ kia lên người thì lại càng tăng thêm vẻ diễm lệ.

Nhưng mà thật đáng tiếc, biểu cảm vênh váo kia đã làm hỏng đi vài phần vẻ đẹp của cô ta.

"Một tên rác rưởi dám nhìn tôi, thì nó đáng chết!”

Bạch Diệc Phi nghi ngờ một cách rất nghiêm túc rằng não của người phụ nữ này có vấn đề, mẹ kiếp, cái kiểu suy nghĩ gì vậy, cô ta nghĩ rằng mình là công chúa của thời xưa chắc?

“Cô thực sự muốn giết tôi à?”, Bạch Diệc Phi hỏi lại lần nữa.

Người phụ nữ hừ mũi, quay ra quát đám vệ sĩ vừa mới bò dậy từ trên mặt đất: “Còn đợi cái gì nữa? Không nghe hiểu lời tôi nói à?"