"Biệt thự Cảng Lam Ba, tôi nghĩ ông cũng biết trước đây tôi luôn sống ở nông thôn, chưa từng hưởng thủ một cuộc sống tốt đẹp, cách đây không lâu mới trở thành chủ tịch Hầu Tước, tôi chưa được hưởng thụ đủ cho nên muốn chết ở biệt thự cảng Lam Ba".
Nghe thấy câu này thì Hồ Thiên Cẩm sửng sốt một lát, sau đó ông ta chế nhạo nói: "Mày còn để ý đến những vinh hoa phú quý đó sao? Có chết cũng muốn chết một cách vẻ vang hả?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Anh cố gắng thể hiện bản thân là một người rất vật chất, có lẽ Hồ Thiên Cẩm sẽ tin rồi đưa anh đến biệt thự cảng Làm Ba.
Như thế thì em gái anh cũng sẽ an toàn.
"Ha ha…", Hồ Thiên Cẩm cười: "Có câu nói gừng càng già càng cay, chiêu trò lừa bịp của mày có thể lừa được người khác nhưng không lừa được tao đâu".
Dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, chẳng lẽ còn sẽ tin những lời này sao?
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Hồ Thiên Cẩm nói tiếp: "Mày chỉ muốn tao tha cho em gái mày đúng không, thật đáng tiếc, hai chúng mày đều phải chết!"
"Mày đã giết hai đồ đệ của tao, tao giết em gái mày và mày, chuyện này rất công bằng".
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì hỏi: "Làm sao ông mới tha cho em gái tôi? Nó vô tội".
Hồ Thiên Cẩm cười hai tiếng, giống như ông ta vừa nghe được trò đùa nào đó vậy: "Vô tội? Hai đồ đệ của tao không vô tội sao? Không phải chúng nó bị mày giết chết hả?"
Bạch Diệc Phi cau mày, nói thật thì anh không hề cảm thấy hai đồ đệ của ông ta vô tội, một người bỏ thuốc anh, một người muốn động vào người phụ nữ bên cạnh anh, thế thì vô tội cái gì chứ?
Anh không đáp mà chỉ lặng lẽ đứng đó.
Hồ Thiên Cẩm đã hết kiên nhẫn: "Đầu bò, giết nó!"
Đầu bò đã sẵn sàng từ lâu, gã nghe thấy lời Hồ Thiên Cẩm thì lập tức xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
"Bùm!"
Bạch Diệc Phi bị cơ thể cao to khỏe mạnh của đầu bò đánh bay ra xa, sau đó va thẳng vào xe của anh rồi mới dừng lại trên mặt đất.
Một cơn đau thấu tim ập đến khiến Bạch Diệc Phi thậm chí không còn sức để hét lên, anh có thể cảm giác được xương trong lồng ngực mình đã gãy hết, khóe miệng anh cũng rỉ máu.
Một lần nữa anh cảm thấy cái chết đang cận kề mình.
“Không chịu nổi một đòn”, giọng nói thô ráp của đầu bò vang lên từ trên đỉnh đầu, trong mắt gã còn mang theo vẻ khó tin, không ngờ Hàm rắn lại bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Bạch Diệc Phi không trả lời, dù cho anh muốn nói cũng không có sức, lúc này anh chỉ cảm thấy mình thật sự quá yếu!
Nếu lần này có thể may mắn sống sót, anh thề rằng mình nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ!
Nhưng cơ hội sống sót rất nhỏ.
Đầu bò chỉ cần phẩy tay một cái đã có thể giết anh.
Đúng như những gì Bạch Diệc Phi suy nghĩ, Đầu bò nắm chặt tay chuẩn bị đánh anh một đòn chí mạng.
Lúc này Hồ Thiên Cẩm đột nhiên ngăn cản: "Chờ đã".
Đầu bò kịp thời dừng tay lại, ngón tay cách tim Bạch Diệc Phi chỉ vài cm, Bạch Diệc Phi cũng đã tuyệt vọng nhắm mắt lại rồi.
“Ông Hồ?”, đầu bò hơi nghi ngờ.
Hồ Thiên Cẩm bước tới, chân ông ta giẫm lên ngực Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi rên lên một tiếng, anh nghe thấy Hồ Thiên Cẩm nói: "Vừa rồi mày đến từ bên kia, chứng tỏ em gái mày đang ở hướng đó đúng không?"
"Hay là mày đưa bọn tao đến đó đi?"
"Đừng mơ!"
Làm sao Bạch Diệc Phi có thể dẫn những người này đi tìm em gái mình chứ?
Hồ Thiên Cẩm cũng không vội: "Mày không quyết định được việc này".
Hồ Thiên Cẩm nói xong thì rút chân lại, ông ta nháy mắt với đầu bò.
Đầu bò hiểu ra, gã đi tới trước xe mở cửa xe ra.
Một lúc sau Bạch Diệc Phi đứng lên khỏi mặt đất.
Anh không có cảm giác gì đối với đau đớn trên người, hai mắt anh cũng không có thần thái, anh đi từng bước về phía cửa xe đã mở.
Cuối cùng khi đến trước cửa xe thì Đầu bò làm tư thế mời, Bạch Diệc Phi nghe lời ngồi lên xe, tiếp theo liền là tiếng Đầu bò đóng cửa lại.
Đầu bò ngồi ở vị trí ghế lái phụ, còn Hồ Thiên Cẩm thì ngồi ở ghế sau.
“Dẫn tao đi tìm em gái mày”, giọng của Hồ Thiên Cẩm truyền đến.
Bạch Diệc Phi khởi động xe, anh lái xe chậm rãi đi về phía nơi mình vừa đi.
…
Nhưng được vài phút thì xe của Bạch Diệc Phi đã dừng lại ở ngoài sân vườn, nơi anh đã đậu trước đó, giọng nói anh lạnh tanh: "Đến rồi".
Thấy vậy thì Hồ Thiên Cẩm lập tức xuống xe, đầu bò theo sau.
Sau khi hai người xuống xe thì Bạch Diệc Phi cũng xuống xe, nhưng sau khi xuống xe anh đã đứng ngây ra ở đó cho đến khi cửa của sân mở ra, một bóng người làm anh nhớ nhung xuất hiện.
"Em gái?"
“Anh hai?”, một cô gái dáng vẻ thuần khiết xen lẫn trưởng thành kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh hai, sao anh lại ở đây? Sao trở về mà không bảo em một tiếng”.
Bạch Diệc Phi chết lặng, anh có chút xuất thần.
Ngày xưa anh đã từng hy vọng có thể nhìn thấy được em gái mình trưởng thành biết bao, bây giờ cuối cùng anh đã nhìn thấy được rồi.
Em gái anh đã thật sự trưởng thành rồi.
Trong lúc xuất thần thì Bạch Diệc Phi còn cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Anh chỉ trở về xem một chút".
Em gái trách Bạch Diệc Phi trở về mà không nói một tiếng với cô ấy, nhưng dù thế nào cũng là anh trai cô ấy, nên cô ấy vui vẻ bước tới nắm lấy tay Bạch Diệc Phi: "Anh hai, lâu rồi anh không về rồi, mau vào trong ngồi đi".
Bạch Diệc Phi để mặc cho em gái kéo mình vào trong.
Phía sau là Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò.
Không biết vì sao, nhưng hình như cô em gái có vẻ vui mừng khi nhìn thấy anh trai mình nên đã không để ý đến hai người phía sau.
Bước vào trong sân, em gái hỏi: “Anh hai, sao anh đến đây muộn thế, xảy ra chuyện gì hả?
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao, anh chỉ tới thăm em thôi".
Em gái cười hi hi: "Anh nhớ em rồi phải không?"
“Đương nhiên rồi”, Bạch Diệc Phi cười một cách dịu dàng, anh thật sự rất nhớ em gái mình, anh cũng rất yên tâm khi thấy hiện giờ cô ấy sống rất tốt và vui vẻ.
"Nếu đã vậy thì anh đừng đi nữa được không? Ở lại với em được không?", em gái nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy sự mong đợi từ đôi mắt đó, anh không nhẫn tâm nói không, nhưng …
"Nếu như… em thật sự là em gái anh… thì tốt biết mấy… "
“Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?”, có vẻ cô ấy không hiểu lời anh nói.
Bạch Diệc Phi cười tự giễu cười: "Em gái, nhìn thấy em thật tốt".
Em gái không hiểu, cô chớp mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, sau đó mặc kệ em gái bên cạnh mình, anh lấy ra một viên thuốc từ miệng túi nhanh chóng đút vào trong miệng.
Hồ Thiên Cẩm và đầu bò phía sau còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Diệc Phi đã uống viên thuốc đó rồi.
“Ông Hồ?”, đầu bò cau mày gọi một tiếng.
Hồ Thiên Cẩm cũng nhăn mặt, hơn nữa còn nhíu mày rất chặt: "Thứ Bạch Diệc Phi đang uống là thuốc giải".
“Cái gì?”, Đầu bò không thể tin được nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lúc này đã mở mắt ra.
Cô em gái bên cạnh anh đã biến mất từ lâu.
Mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Hồ Thiên Cẩm đã hạ một loại thuốc ảo giác cho Bạch Diệc Phi, để anh ngoan ngoãn nghe lời.