Hàm Rắn nhìn Bạch Diệc Phi ngã ra đất thì khinh thường cười lạnh: “Đối đầu với thầy Hồ thì chỉ có một con đường chết”.
Bạch Diệc Phi nằm trên đất ôm lấy đầu gối mình, biểu tình mờ mịt.
Hàm Rắn đạp lên chân anh rồi giẫm mạnh xuống: “Mày yên nghỉ đi!”
Chân đau nhức đến mức khiến Bạch Diệc Phi muốn ngất đi.
Hàm Rắn khinh thường nhìn anh. Thầy Hồ vậy mà lại phái gã đến giết một tên không biết võ, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà. Với gã mà nói, giết Bạch Diệc Phi dễ như giết một con kiến.
Mà lúc này, cơn đau nhức khiến Bạch Diệc Phi gần như nghẹt thở, cảm giác cái chết đang dần đến gần.
Trong đầu anh dần hiện lên những ký ức khi sống cùng em gái.
Còn nhớ, khi còn nhỏ, nhà anh rất nghèo, đến Tết mới được ăn há cảo. Lúc đó anh cảm thấy há cảo là món ngon nhất trên đời.
Khó khăn lắm mới được ăn một lần nên Bạch Diệc Phi sẽ giữ lại cho em gái vài cái.
Em gái nói: “Em không thích ăn há cảo”.
Lúc đầu Bạch Diệc Phi tin thật nhưng sau này anh mới biết được, em gái thương anh, biết anh thích ăn há cảo nên nói vậy để nhường anh ăn nhiều hơn.
Em gái của anh còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, điều này khiến người làm anh như anh cảm động khôn cùng.
Tất cả bé gái trên đời này đều nên được đối xử như công chúa, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt khiến em gái phải chịu khổ quá nhiều.
Anh không thể để cô phải mất mạng vì mình.
Mắt Bạch Diệc Phi dần đỏ lên. Trong đôi mắt anh ẩn chứa sự không cam lòng và khát vọng sống vô cùng mãnh liệt. Bây giờ anh không thể chết được, ít nhất không thể chết trước khi em gái anh được an toàn.
Hàm Rắn không để ý đến anh. Gã đã lấy ra một con dao găm, chuẩn bị kết thúc tính mạng của anh.
“Đi chết đi!”
Con dao găm hướng thẳng về phía tim anh.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ tay Hàm Rắn.
Gã khựng lại nhưng vẫn không coi anh ra gì, chỉ là con kiến mà thôi, cần gì phải quan tâm?
“Định phản kháng? Không biết tự lượng sức!”
Nói xong, gã càng thêm ra sức đâm vào ngực anh.
Nhưng tay Hàm Rắn không thể hạ xuống thêm một mi – ni - mét nào.
Bạch Diệc Phi nắm chặt cổ tay gã, không cho gã đâm xuống.
Ngay lúc gã định dùng toàn bộ sức lực của mình thì lại phát hiện, tay gã không những không hạ xuống được mà còn đang dần dần bị đẩy lên.
Bạch Diệc Phi cũng theo tay của gã mà chậm rãi đứng dậy.
Ngay lúc anh đứng lên được thì lập tức đẩy Hàm Rắn một phát thật mạnh.
Gã lảo đảo lùi vài bước mới đứng vững được.
Bạch Diệc Phi đứng đối diện, trừng trừng nhìn gã: “Không ai được phép động vào em gái tao”.
Hàm Rắn ngây ra một chút rồi lập tức trở lại như bình thường, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con kiến mà thôi, trước khi nói thì nên xem lại năng lực bản thân đến đâu”.
“Tối nay, mày sẽ không có cơ hội gặp lại em gái mày lần cuối đâu! Bởi vì mày sẽ xuống gặp Diêm Vương trước em gái mày!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng: “Tao đã nói rồi, không ai có thể đụng vào em gái tao, kể cả tao có chết cũng không được!”
“Em ấy là mạng của tao, chúng mày không đứa nào có thể lấy đi được!”
Khi nói, đôi mắt Bạch Diệc Phi đầy tia máu cùng sự kiên quyết khiến Hàm Rắn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng gã cũng không quá quan tâm. Gã rất tự tin vào thực lực của mình.
“Nói mồm thì được tích sự gì? Cuối cùng vẫn phải chết, chẳng qua là được chết muộn hơn vài giây mà thôi!”, Hàm Rắn khinh thường nói.
Bạch Diệc Phi không lên tiếng mà xông thẳng qua.
Tiếng cười của Hàm Rắn ngưng lại, ánh mắt trầm xuống, vươn hai tay ngăn cản anh.
Lúc này, Bạch Diệc Phi chỉ còn nghĩ đến việc giết Hàm Rắn rồi tìm em gái mình.
Vì thế, sau khi anh xông đến thì trong đầu chỉ còn lại hai vị trí trí mạng là cổ và tim mà Bạch Hổ đã dạy anh.
Anh không có vũ khí, muốn giết đối phương thì chỉ có hai cách, một là bóp chết gã, hai là đánh liên tục vào phần tim gã.
Cách sau quá khó, anh không thể làm nổi, Hàm Rắn cũng sẽ không cho anh cơ hội.
Vì vậy, chỉ còn lại cổ.
Hàm Rắn cuối cùng cũng nghiêm túc hơn. Gã cảm thấy sự bất thường của Bạch Diệc Phi. Dù sao con người lúc sắp chết sẽ bùng phát sức mạnh khó mà tưởng tưởng được, vì thế gã phải càng thêm cẩn thận.
Nhưng dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng chỉ là một tên nhãi không biết võ, không đáng để gã phải dùng toàn lực ứng phó.
Hàm Rắn bắt lấy anh, định dùng một tay khác đâm vào tim anh.
Bạch Diệc Phi nhìn con dao găm, ánh mắt sáng lên. Anh lập tức cong lưng, ôm lấy Hàm Rắn, ấn gã xuống đất.
Gã không ngờ được anh lại đột nhiên lao tới, hơn nữa một tay còn đang túm lấy anh nên không đứng vững, bị anh ấn xuống đất.
Bạch Diệc Phi nhân cơ hội mà tóm lấy cổ tay Hàm Rắn, sau đó làm theo cách ấn huyệt mà Bạch Hổ đã dạy, tay Hàm Rắn lập tức tê rần, con dao găm cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Lúc đối phó với kẻ thù, làm rơi vũ khí là cấm kỵ. Hàm Rắn lập tức trở nên hoảng hốt.
Hàm Rắn quá mạnh nên Bạch Diệc Phi chưa từng nghĩ đến việc dùng dao găm để giết gã. Cũng vì thế ngay khi tóm được con dao thì anh cũng lập tức vứt nó đi.
Nơi này là nền đất, tiếng rơi không quá lớn, trời lại tối nên hoàn toàn không biết con dao văng đến nơi nào.
Sau khi vứt nó đi, Bạch Diệc Phi ngồi lên người Hàm Rắn, ép chặt hai chân gã, rồi anh dùng toàn bộ sức lực bóp cổ gã.
Hai tay Hàm Rắn nắm chặt lấy tay anh, cố gắng khiến anh buông tay nhưng Bạch Diệc Phi đã quyết tâm giết gã, cho dù có có làm gì cũng không thể ngăn cản được anh.
Hoặc là nói, lúc này anh đã điên rồi, không thấy Hàm Rắn tắc thở nằm trên đất thì anh tuyệt đối không buông lỏng tay.
Hàm Rắn cảm thấy ngạt thở thì hoảng sợ.
“Mẹ mày… buông tay… cho tao!”
Gã hoàn toàn không lay chuyển được tay Bạch Diệc Phi, gã vừa nói vừa dùng hai tay đập mạnh lên người anh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không ngừng lại. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai tay anh nổi đẩy gân xanh, từ đó có thể biết được trạng thái hiện tại của anh ra sao.
Hàm Rắn thấy không có tác dụng thì lập tức muốn bóp cổ Bạch Diệc Phi. Gã mạnh hơn anh nhiều nên gã tin rằng, trước khi anh bóp chết gã thì gã sẽ bóp chết anh trước.
Nhưng Bạch Diệc Phi dường như đã đoán trước được điều này. Vì thế lúc anh bóp chặt lấy Hàm Rắn thì luôn ngồi thẳng lưng, hai tay cũng duỗi thẳng, từ độ cao này, gã có vươn tay ra cũng không chạm được đến cổ anh.
Bạch Diệc Phi cứ thế bóp chặt cổ gã trong mấy giấy. Cảm giác ngạt thở càng ngày càng mãnh liệt, chân gã cũng bắt đầu dãy dụa, hai tay không ngừng vỗ lên tay anh.
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bạch Diệc Phi không hề buông tay.
Hàm Rắn sắp không nói chuyện được nữa: “Mày…”.
“Mày…”.
Hai tay Hàm Rắn dần mất đi sức lực, hai chân dãy dụa cũng dần yếu đi, cuối cùng dừng hẳn, không động đậy được nữa.
Bạch Diệc Phi không buông tay, anh vẫn bóp chặt lấy cổ gã.
Thật lâu sau, một trận gió thổi qua, Bạch Diệc Phi mới hoàn hồn.
Lúc này anh mới chú ý đến Hàm Rắn đã bất động rất lâu. Gã chết rồi.
Bạch Diệc Phi từ từ buông tay, thở dốc.