Một Bước Lên Tiên

Chương 29: Bạch Diệc Phi bị bắt




Lý Tuyết mặc một bộ đồng phục văn phòng, chân váy ôm sát vòng ba, làm nổi bật dáng người của cô, nhưng khuôn mặt của cô lại rất thuần khiết trong trẻo, hoàn toàn không làm cho người ta cảm thấy quá quyến rũ, chính vì vậy trông cô càng trở lên hấp dẫn hơn.

"Người phụ nữ này là ai? Cô ấy tên là gì vậy?"

"Tôi không biết!"

“....”

Tiêu Vinh Đào nhìn thấy Lý Tuyết thì hai mắt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, dù gì gã cũng chia tay với Hà Viên Viên rồi, người này còn tốt hơn Hà Viên Viên nhiều!

Còn Hà Viên Viên sắc mặt có chút khó coi, bởi vì Lý Tuyết xinh đẹp hơn cô ta, lòng ghen tuông của phụ nữ đúng là chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Bạch Diệc Phi đang bị cảnh sát áp chế, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức quay đầu nhìn và ngạc nhiên: "Tuyết Nhi, sao em lại ở đây?”

Trong lòng có chút phiền muộn, cảnh mình bị cảnh sát bắt cũng bị vợ nhìn thấy rồi, thật là mất mặt!

Thành thật mà nói, Bạch Diệc Phi không hề lo lắng về việc cảnh sát sẽ đối xử với mình như thế nào. Dù gì anh cũng có ông già chống lưng, cho dù anh gặp phải rắc rối lớn đến mấy, cũng không đến nỗi đến đám cảnh sát này cũng không giải quyết được.

Đó là lý do tại sao anh có tâm trí để nghĩ về vấn đề này ở đây.

Nhưng Lý Tuyết, là người đứng đầu của dự án, cô thường rất bận rộn, thậm chí cuối tuần cũng phải đi làm, hôm nay cô cùng khách hàng đến đây để bàn chuyện công việc.

Cô vừa tiễn khách hàng của mình ra về thì nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Bạch Diệc Phi, còn có cả cảnh sát nên cô có chút lo lắng, theo vào trong thì thật không ngờ đúng là Bạch Diệc Phi.

Những người khác đều ngơ ra!

Một người xinh đẹp như thế này lại gọi Bạch Diệc Phi là chồng!

Tiêu Vinh Đào cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa gặp được nữ thần mà cô đã thuộc về Bạch Diệc Phi, thật lãng phí!

Hà Viên Viên sắc mặt càng không tốt, trước đây cô ta còn nói Bạch Diệc Phi không an phận, bây giờ thấy thế này thì chẳng phải tự vả mặt mình sao?

Lý Tuyết đẹp hơn cô ta gấp trăm lần, Bạch Diệc Phi việc gì còn phải tơ tưởng đến cô ta chứ.

Lý Tuyết bước đến trước mặt Bạch Diệc Phi, ngăn cảnh sát lại: “Các anh có nhầm lẫn gì không, anh ấy phạm tội gì, tại sao lại bắt anh ấy?”

Cảnh sát cũng nhìn Lý Tuyết, nói: “Chúng tôi là cảnh sát, có người tố cáo anh ta ẩu đả, cô xem đồ rơi đầy trên mặt đất, đây chính là chứng cứ.”

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi: “Không thể nào!”

Bình thường Bạch Diệc Phi là người như thế nào, chẳng lẽ cô lại không rõ, làm sao anh có thể đánh lộn được?

Lúc này, Tiêu Vinh Đào đứng lên trước, nói: “Chính là cậu ta gây ra! Chính mắt chúng tôi đã nhìn thấy!”

Lý Tuyết cau mày, lườm Tiêu Vinh Đào, bèn nói với cảnh sát: “Các anh nói chồng tôi gây sự đánh lộn, vậy tại sao chỉ bắt một mình anh ấy? Những người đánh nhau với anh ấy đâu? Sao các anh không bắt họ lại?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy Lý Tuyết vì anh mà cuống lên bênh vực, trong lòng cảm thấy cảm động.

Cảnh sát liền nói: “Chúng tôi cũng muốn, nhưng đám người đó bỏ chạy rồi, chúng tôi dĩ nhiên sẽ phải bắt những người có liên quan”.

Lý Tuyết bực bội, nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, giờ phải làm sao đây?

Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng mỉm cười: "Vợ yêu, không sao đâu, anh không đánh nhau, đợi đi đến đồn cảnh sát rồi, sau khi tìm hiểu rõ ràng họ sẽ thả anh thôi".

Cảnh sát thấy vậy gật đầu: "Đúng vậy!”

“Chỉ là đi với chúng tôi một chuyến, điều tra rõ ràng rồi chúng tôi sẽ thả người”.

"Hãy tin anh!", Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nói.

Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, chỉ có thể buông tay, để cảnh sát đưa Bạch Diệc Phi đi.

Tiêu Vinh Đào thấy vậy liền chen mồm vào: "Cô gái, bạn trai của em vô dụng như vậy, lại còn đánh nhau nữa, chi bằng chia tay với anh ta đi cho xong!”

Vương Lâu phẫn nộ nói: “Tiêu Vinh Đào, đủ rồi! Nếu không phải cậu hết lần này đến lần khác bán đứng Diệc Phi, cậu ấy căn bản đã không bị cảnh sát bắt đi!”

“Sao lại gọi là bán đứng? Tôi nói đều là sự thật!”, Tiêu Vinh Đào thật không biết xấu hổ.

Những bạn học khác thấy vậy đều nhìn gã ta, trong mắt họ nghĩ gì đều đã quá rõ ràng.

Lý Tuyết thấy vậy liền hiểu rõ, cười nhạt nói với Tiêu Vinh Đào: "Trước hết, chúng tôi đã kết hôn được hai năm, anh ấy không phải bạn trai tôi, anh ấy là chồng tôi! Thứ hai, tôi tin anh ấy! Cuối cùng, anh phản bội chồng tôi, anh cũng không phải là một người tốt lành gì, những người như anh tốt nhất là tránh xa chồng tôi ra một chút!"

Nói xong, Lý Tuyết liền bỏ đi.

Mọi người thì ngạc nhiên há hốc miệng.

Bây giờ mọi người yêu nhau xưng hô là vợ chồng cũng bình thường, nên họ đều nghĩ Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết chỉ là người yêu thôi, không ngờ là người ta đã kết hôn thật rồi!

Lại còn kết hôn được hai năm!

Vương Lâu nhìn theo bóng dáng của Lý Tuyết mà kinh ngạc không thôi, Bạch Diệc Phi không nói tiếng nào mà lại lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy!

Tiêu Vinh Đào là người sốc nhất, sắc mặt gã cũng là khó coi nhất.

Lúc đó, Hà Viên Viên đi đến, hừ nhẹ một tiếng: “Đồ tồi!”, nói xong cô ta đi thẳng.

Những người khác thấy vậy cũng tiếp bước nhau bỏ đi.

Vậy nên buổi họp lớp này cứ thế mà tan rã, có lẽ sau này họ sẽ không bao giờ họp lớp thêm lần nào nữa.

Bạch Diệc Phi bị bắt vào đồn cảnh sát và nhốt lại.

Chỉ thấy viên cảnh sát vừa bắt anh lập tức gọi điện: "Cậu chủ Lý, người đã bị tôi bắt nhốt rồi!”

Trong điện thoại, Lý Phàm mỉm cười đắc ý: " Rất tốt! Làm tốt lắm! Đúng rồi, hắn ta hiện tại sao rồi, có phải đã tàn phế rồi không?”

"À, không, người ta nói hắn ta một mình đánh bại mười người”, cảnh sát ngẫm lại mà vẫn cảm thấy lạnh gáy.

Lý Phàm ngạc nhiên: “Sao có thể như thế được?”

Sau một lúc, Lý Phạm nói: "Chờ đấy, mai tôi sẽ đến!"

Không ngờ tên này vẫn lành lặn, vậy ngày mai gã ta sẽ đánh cho anh tàn phế luôn! Như vậy sẽ càng thú vị hơn! Gã ta hoàn toàn không ngờ rằng, người ta một mình có thể đánh bại mười người, gã ta muốn đánh tàn phế là đánh được sao?

“Đã rõ!”, viên cảnh sát cười vui vẻ rồi cúp máy.

.........

Lý Tuyết sau khi về nhà thì lập tức đem chuyện này kể với bố mẹ mình, hy vọng họ có thể tìm được mối quan hệ nào đó để giúp đỡ chồng mình, kết cục lại bị Lưu Tử Vân mắng cho một trận.

"Cái gì? Cái thứ vô dụng đó bây giờ lớn gan rồi? Dám đánh nhau để bị tóm vào cục cảnh sát ư! Tuyết Nhi, con đã sáng mắt ra chưa, Bạch Diệc Phi căn bản là không xứng với con, con nhất định phải ly hôn với nó! Bây giờ đánh nhau, ai mà biết được sau này có bạo lực gia đình không?”

Lý Cường Đông chỉ âm thầm đứng nhìn chứ không cho lời khuyên hay đề nghị gì.

Lý Tuyết cảm thấy thật bất lực, biết bố mẹ sẽ không quan tâm, nên cô chỉ biết tự tìm cách giải quyết.

Bên kia, Long Linh Linh nhận được một cuộc gọi và biết được chuyện của Bạch Diệc Phi.

Sau đó, Long Linh Linh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức, cô ta yêu cầu đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Hầu Tước đến khách sạn Cửu Châu thu thập các video của camera theo dõi và gửi đến tay cục trưởng cục cảnh sát.

Cô ta cũng nhấn mạnh nhiều lần rằng phải đưa nó đến tận tay cục trưởng, bởi vì cô ta biết rằng cảnh sát không thể tùy tiện bắt người, họ phải xem camera giám sát trước, nhưng đám cảnh sát kia lại bắt giữ người mà không nói một lời, rõ ràng là có âm mưu gì đó.

Đội trưởng đội an ninh, theo lệnh của Long Linh Linh, đã giao video giám sát đến tay cục trưởng.

Sau khi cục trưởng xem xong, ông ta đập bàn nói: “Đám người ăn hại này!”

Cục trưởng cũng đã hơn 50 tuổi, hai bên tóc mai đã bạc, dáng người vẫn không thay đổi, vẫn cao và mạnh mẽ như khi còn trẻ.

Video giám sát này cho thấy sự việc không liên quan đến Bạch Diệc Phi, mà bên anh còn là bên bị hại, rõ ràng đây là phòng vệ chính đáng!

"Các anh yên tâm, tôi lập tức đi giải quyết ngay. Tôi chắc chắn sẽ cho tập đoàn Hầu Tước một lời giải thích chính đáng”.

Tập đoàn Hầu Tước vốn là một tập đoàn nộp thuế khá “đầy đủ” cho nhà nước.

Đội trưởng bảo vệ nhận được hồi đáp liền đi báo cáo với Long Linh Linh.

Long Linh Linh tỏ ý đã biết, tin rằng không lâu sau, Bạch Diệc Phi sẽ được thả ra.

Trong phòng thẩm vấn, Bạch Diệc Phi nhìn Vương Lâu bên cạnh và mỉm cười: “Cậu chưa từng ngồi nhà giam đúng không, hôm nay nhờ phúc của tôi để trải nghiệm thử à?”

Vương Lâu bất lực: "Tôi đến đây để làm nhân chứng cho cậu, rõ ràng không phải là cậu đánh nhau, họ không nên bắt cậu, kết quả là giờ tôi cũng bị bắt vào đây với tội danh đồng lõa!”

Bạch Diệc Phi cười nói: "Người anh em tốt, tôi không nhìn nhầm cậu!”

Vương Lâu không vì vậy mà giận: “Đều là anh em, nói điều này làm gì!”

“Dựa vào phần tình nghĩa này, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn”, Bạch Diệc Phi cười và đáp.

Vương Lâu hất tay, còng sắt trên tay vang lên: “Đủ rồi! Đợi cậu ra khỏi đây rồi tính tiếp!”

Bạch Diệc Phi cũng không nói thêm gì, vì anh biết sớm muộn gì anh cũng sẽ được thả ra.