Lúc này Liễu Vô Cùng mới phản ứng lại được: “Ông nói ông là chủ tịch của Hầu Tước?”
Tô Đại Lưu tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng là tôi!”
Sắc mặt của Liễu Vô Cùng thay đổi, hắn ta không kìm được hét to: “Long Linh Linh!”
Long Linh Linh nghe thấy tiếng gọi thì đi đến: “Chủ tịch, anh Liễu”.
Liễu Vô Cùng chỉ vào Tô Đại Lưu hỏi: “Ông ta là chủ tịch của Hầu Tước sao?”
Long Linh Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Vô Cùng tức giận đến mức không nhịn được: “Chết tiệt!”
Tô Đại Lưu nghe thấy vậy thì không vui: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Còn chửi thề nữa chứ?”
“Ngu ngốc!”, Liễu Vô Cùng mắng một câu, sau đó hắn ta quay người muốn rời đi.
Long Linh Linh thấy thế thì tranh thủ đi theo, cô ta giải thích: “Là do người phía trên kia điều xuống”.
Liễu Vô Cùng dừng bước: “Nếu thế thì người bên trên cũng biết chuyện Bạch Diệc Phi trở nên ngốc nghếch rồi sao?”
Long Linh Linh cúi đầu, hắn ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ta, chỉ nghe thấy cô ta trả lời: “Đúng vậy”.
“Hừ! vậy có nghĩa đi tới thủ đô là vì chuyện này sao? Những người đi đến trạm tàu cao tốc cũng để đón tên chủ tịch mới này ấy hả?”
Long Linh Linh vẫn gật đầu như cũ.
“Vậy thì tốt”.
Nói xong thì Liễu Vô Cùng yên tâm rời đi.
Lúc này Tô Đại Lưu bước ra: “Trợ lý Long, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Long Linh Linh xoay người trả lời: “Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, chắc anh ta có chuyện quan trọng gì đó thôi?”
Tô Đại Lưu nghe thế thì “ồ” lên một tiếng, ánh mắt hèn mọn kia lại di chuyển khắp người Long Linh Linh: “Trợ lý Long à, nào, vào văn phòng với tôi, chúng ta nói chuyện một chút”.
Cả người Long Linh Linh cứng đờ, trong cái khó bỗng ló cái khôn: “Chủ tịch, đêm nay chúng ta có một bữa tiệc ở câu lạc bộ Hải Thiên. Chủ tịch có muốn tham gia không?”
Tô Đại Lưu ừ một tiếng: “Câu lạc bộ Hải Thiên?”
Tô Đại Lưu có biết đến câu lạc bộ Hải Thiên, đó chính là một chỗ ăn chơi vô cùng cao cấp, người bình thường không thể bước vào, không ngờ đêm nay ông ta có thể đi vào đó rồi!
“Đi, đương nhiên có đi rồi!”
…
Khu biệt thự cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi gọi điện cho Bạch Hổ: “Chặn hắn ta lại”.
Liễu Vô Cùng vẫn luôn lẩn trốn, ngoại trừ lần trước có ra bên ngoài thì hắn ta vẫn luôn ẩn náp, lần chủ động ra ngoài này chính là một cơ hội tốt.
Nhưng mà trên đường đi Bạch Hổ và Từ Lãng đều gặp phải phiền phức.
Xe của bọn họ bị buộc phải dừng lại.
Bạch Hổ và Từ Lãng xuống xe. Đứng trước mặt bọn họ là một người phụ nữ ngoài ba mươi, người đó ăn mặc vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ lắm, trên mặt trang điểm đậm.
“Ôi cha, cũng may ghê nha!”, Hồng Hâm yêu kiều cười một tiếng: “Chậc chậc, nếu không mấy người đi theo sư phụ tôi đi? Sư phụ tôi tốt hơn Bạch Diệc Phi gấp mấy lần liền. Thấy thế nào? Có cần suy nghĩ không?”
Cô r vừa dứt lời thì Bạch Hổ đã lạnh lùng nói: “Không cần”.
Hồng Hâm cười một tiếng: “Vậy thì không còn cách nào khác rồi, tôi chỉ còn…”
Cô ả còn chưa nói xong thì Từ Lãng đã nhanh chóng ra tay, đồng thời nói: “Nói nhảm nhiều quá”.
Từ Lãng nhanh chóng tiến lên, gã rút con dao cong của mình ra, sau đó xông vào đánh nhau với Hồng Hâm.
Cơ thể Hồng Hâm rất mềm mại, cô ả thấy Từ Lãng bước tới thì ngửa người ra sau, tránh được một chiêu của Từ Lãng.
Sau khi thấy chiêu kia chưa trúng thì Từ Lãng thu tay lại, đồng thời gã quét chân một vòng. Hồng Hâm phản ứng cực nhanh, cô ả nhảy lên tránh được. Sau đó Hồng Hâm chủ động ra đòn, cô ả duỗi hai bàn tay của mình ra cào.
Đúng vậy, chính là cào.
Bởi vì trên tay cô ả có kịch độc, một khi bị đụng vào da thì Từ Lãng nhất định sẽ bị mất mạng.
Tất nhiên Từ Lãng cũng nhìn thấy tay Hồng Hâm, nên gã ra đòn cũng vô cùng cẩn thận. Cũng vì lý do này nên trông Từ Lãng có chút gò bó tay chân, trận chiến với Hồng Hâm vẫn chưa thể kết thúc được.
Lúc này phía sau lưng Bạch Hổ cũng xuất hiện một người, là một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ, trong tay cầm một thanh đao.
Người đàn ông này là người trước xuất hiện muốn bắt Chu Khúc Nhi đi, gã là kẻ dùng đao giỏi nhất Linh Nam.
Lần trước là gã không ngờ được Tần Hoa lại mạnh như vậy, nhưng lần này gã không tin cái tên ngu si tứ chi phát triển trước mắt này là người lợi hại!
Bạch Hổ cảm giác được phía sau lưng có nguy hiểm, anh ta lập tức quay người đánh một cú.
Gã đó thấy vậy thì tỏ vẻ không để ý, gã rút thanh đao võ sĩ của mình ra, rồi chém thẳng vào cánh tay Bạch Hổ.
Đòn tấn công của Bạch Hổ không chút thay đổi, anh ta đánh thẳng tới.
Kẻ dùng đao giỏi nhất Linh Nam cứ nghĩ sẽ chặt đứt được cánh tay của đối phương, nhưng không ngờ gã lại không thấy rõ được nắm đấm của Bạch Hổ, lúc thanh đao của gã còn cách cánh tay của Bạch Hổ mấy centimet nữa thì nắm đấm của Bạch Hổ đã đấm thẳng vào người gã.
“Vù!”
Gã bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
Gã rơi trên mặt đất, miệng trào ra máu tươi.
“Mẹ nó! Ở thành phố Bắc Thiên này chẳng lẽ lại có nhiều cao thủ thế hả?”
Đây là lần thứ hai gã bị người ta đánh bay ra ngoài, nếu chuyện này bị truyền ra thì gã còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Gã cố gắng bò dậy rồi cầm lấy thanh đao muốn tiếp tục giao chiến với Bạch Hổ.
Nhưng trong lòng Bạch Hổ đang nghĩ đến Bạch Diệc Phi nên anh ta không có tâm trạng đánh nhau, thấy đối phương tiến đến thì anh lại vung tay đấm một cú.
Gã cầm đao lại bị đánh bay đi xa một lần nữa, gã rơi xuống trên mặt đất.
…
Bạch Diệc Phi lái xe đi đến tập đoàn Hầu Tước, anh nhìn thấy Long Linh Linh.
Long Linh Linh cũng rất kì lạ. Ngày đó khi đứng ở tàu cao tốc đón anh thì hình như cô ta không hề nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi.
Không bàn đến chuyện sức hút của anh thế nào, nhưng vì là chủ tịch nên trước giờ Long Linh Linh đều rất nghe lời anh, có chuyện gì xảy ra cô ta cũng sẽ đi đến tìm anh, thậm chí đôi lúc còn khuyên bảo anh vài chuyện.
Nhưng lúc này hai người giống như những người xa lạ, không bằng cả mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nưa.
Trong văn phòng chủ tịch, Bạch Diệc Phi nhìn Long Linh Linh đứng trước mặt, anh thản nhiên hỏi: “Gần đây Hầu Tước thế nào?”
Long Linh Linh cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự đấu tranh: “Hầu Tước rất tốt”.
Bạch Diệc Phi không nói gì, bây giờ Hầu Tước rất tốt sao?
Haiz, vớ bừa một người nào đó để hỏi thì cũng sẽ không nói thế này đâu.
Vấn đề Cự Đỉnh đã được giải quyết, nhưng mà Diệp Ngải và mấy doanh nghiệp khác lại đang gây chuyện với Hầu Tước, bọn họ sẽ nhanh chóng hành động, thế nên Hầu Tước tốt chỗ nào chứ?
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc lâu rồi lại nói: “Vậy cô có biết hôm nay Liễu Vô Cùng đến công ty làm gì không?”
Long Linh Linh mím môi không nói.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhíu mày: “Linh Linh, nếu như có chuyện gì cô có thể nói cho tôi biết, để tôi giải quyết, cô…”
“Không có”, Bạch Diệc Phi còn chưa nói xong thì Long Linh Linh đã nhanh chóng lên tiếng phủ nhận.