“Tao sẽ đánh mày răng rơi đầy đất!” Bạch Diệc Phi đã có kinh nghiệm nên cũng tự tin hơn, thậm chí còn muốn thử xem.
Nhưng Lý Tuyết đứng một bên nhìn lại cảm thấy kinh ngạc.
Cô cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ bị đám người đánh bầm dập, nào ngờ anh không những ngăn cản được đối phương mà còn đánh lại bọn chúng, điều này khiến cô ngây ra.
Bạch Diệc Phi trong lời người khác nói với cô là một người không biết võ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không phải như vậy.
Hai tên bị anh đánh thì biểu cảm trở nên dữ dằn, lại xông lên lần nữa.
Lần này Bạch Diệc Phi vẫn đứng yên bất động.
Bạch Hổ nói, lúc đối mặt với kẻ địch thì không được lơ là mà phải quan sát từng động tác của đối phương. Anh có thể dựa vào những cử động nhỏ nhất của cơ thể để đoán được đối phương sẽ làm gì.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào hai người.
Anh thấy vai phải của tên bên trái hơi hướng về phía trước thì lập tức đoán ra hắn sẽ dơ tay phải lên. Vì thế Bạch Diệc Phi phản ứng mau lẹ, không cho hắn cơ hội mà xông thẳng qua.
Người đó không ngờ rằng anh lại đột nhiên xông đến nên sững lại một chút.
Ngay lúc đó Bạch Diệc Phi đã cúi người, đẩy hắn ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó, tên còn lại cũng bị hành động đột ngột của anh làm cho sững ra.
Bạch Diệc Phi xử xong một tên thì quay người, vung cước đá vào người tên còn lại.
Hắn ta bị đạp một phát còn chưa đứng vững lại thì anh lại đạp thêm phát nữa khiến hắn ngã hẳn xuống.
Ba tên đứng xem lúc này sắc mặt đã xanh mét.
Bọn chúng đều cho rằng Bạch Diệc Phi không biết võ, ai ngờ hai tên kia lại bị anh đập không ngóc đầu lên được, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Lúc này, Bạch Diệc Phi vô cùng hưng phấn. Anh mới học cùng Bạch Hổ được mấy ngày mà đã có hiệu quả như vậy, thực sự khiến anh rất vui mừng.
Nhưng anh biết, anh không thể vui mừng quá sớm, bởi vì anh chỉ phải đối phó với hai người, nếu cả đám cùng xông lên thì anh cũng không có cách nào.
Lý Tuyết ở bên cạnh cũng không chỉ đứng nhìn, cô định lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Nhưng có người nhìn thấy: “Đại ca, cô ta muốn báo cảnh sát!”
Tên đại ca nghe xong thì sầm mặt: “Ngăn cản cô ta cho tao!”
Sau đó, một tên lập tức chạy đến, cướp điện thoại của Lý Tuyết.
“A!”
Lý Tuyết phát hiện ra tên đó thì kêu lên, quay người bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi lo lắng cô sẽ bị thương nên cũng mau chóng đuổi theo.
Lý Tuyết chạy được mấy bước thì bị tên kia túm lấy cổ tay rồi giật mất điện thoại của cô.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Anh tiến lên vài bước, tóm lấy cổ áo tên đó, giật về phía sau rồi cho hắn một đạp, cuối cùng xoay người, ấn hắn xuống đất, đánh thật mạnh.
Tên đó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị đánh cho lia lịa, không kịp chống trả.
Mà đồng bọn của hắn thấy vậy thì lũ lượt xông lên định cho Bạch Diệc Phi một bài học.
Bốn người ấn chặt Bạch Diệc Phi.
Tay đấm chân đá trút xuống như mưa.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không có sức đánh trả.
Lý Tuyết sợ hãi, vừa khóc vừa gào lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”.
Nhưng không ai quan tâm đến cô.
Bạch Diệc Phi bị đánh rất lâu, trên trán cũng rớm máu, trên người không biết bao nhiêu là vết bầm tím. Dù sao anh bây giờ không còn sức lực gì nữa.
Mà người vừa bị anh ấn lên đất cũng đứng lên nhập bọn, ra tay còn độc ác hơn so với đám kia.
Cả đám cuối cùng cũng mệt rồi, lúc này mới dừng lại.
“Có người bảo tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ở yên chỗ mày nên ở, đừng vọng tưởng đến thứ mà mày không thể có được!”, tên đại ca hung hăng nói.
Bạch Diệc Phi vốn đã không còn sức lực, lúc này lại ngẩng mạnh đầu lên, ngồi dậy: “Người mày nói là Bạch Khiếu?”
Mấy người đó ngây ra, sau đó nói: “Dù sao mày cũng chọc nhầm người rồi, ngoan ngoãn nghe lời đi, hỏi nhiều thế làm gì?”
Bạch Diệc Phi nhếch nhếch khóe miệng, lau vết máu bên mép rồi cười lạnh: “Vậy thì mày nói với cậu ta, từ trước đến nay Bạch Diệc Phi tao chưa từng chủ động gây sự với ai nhưng ai nếu ai dám đụng vào tao, tao nhất định sẽ không để yên!”
“Hừ!”, một tên khinh thường: “Nhìn lại mày là cái dạng gì đi, muốn đấu với người đó, mày nằm mơ đấy à?”
“Đúng thế, mày đừng không biết tự lượng sức, nếu không sẽ chết rất thảm đấy”.
“Hôm nay chỉ cho mày một bài học, mày còn không biết điều thì không đơn giản như thế này nữa đâu!”
Bạch Diệc Phi từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn đám người: “Tao cứ muốn đấu đấy!”
Anh không phải là người cam chịu, bị đánh thành thế này rồi còn phải nhát gan nghe lời đối phương chắc?
Không thể nào!
Nếu đã không muốn anh về thủ đô thì anh lại càng muốn đến!
Không muốn anh tranh thì anh lại càng muốn tranh!
Mấy người đó nghe xong thì sắc mặt càng thêm khó ở.
Tên đại ca nhổ nước bọt: “Rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt!”
“Đánh tiếp cho tao!”
“Đánh đến khi nó câm mồm!”
Mấy người kia thấy vậy lại tiếp tục muốn đánh Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết vốn đã sợ đến không biết trời đất gì lúc này lại đột nhiên xông đến chắn trước mặt anh.
Bạch Diệc Phi ngây ra một lát rồi lập tức kéo cô ra sau mình: “Đừng quan tâm đến anh, em đi đi!”
Tên đại ca cười đê tiện: “Bạch Diệc Phi, có phải mày rất quan tâm vợ mình không? Nếu bây giờ mày nói mày không đối đầu với người đó nữa thì tao sẽ bỏ qua cho vợ mày. Nếu mày còn không biết điều thì chúng ta sẽ chơi đùa với vợ mày đấy!”
Lý Tuyết dù đã mất ký ức nhưng tư duy của cô vẫn bình thường nên đương nhiên hiểu được lời của bọn chúng. Vì thế cô sợ hãi mà co người lại, tay nắm chặt lấy vạt áo Bạch Diệc Phi.
Đánh anh thì được nhưng dám động đến Lý Tuyết thì anh nhất định không cho phép!
“Bọn mày để cô ấy đi thì tao sẽ nghe lời”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Tên đại ca liếc Lý Tuyết. Nói thật, loại người như bọn hắn rất ít khi được động vào loại phụ nữ cao cấp này, vì thế hắn có hơi không muốn bỏ qua cho Lý Tuyết, thậm chí còn muốn giữ cô lại để dở trò.
“Mày cố ý để tao thả cô ta đi chứ gì? Cô ta đi rồi, mẹ nó, mày sẽ lại cứng đầu cứng cổ nói muốn đối đầu với người đó!”
Bạch Diệc Phi quả thực nghĩ như vậy.
Đương nhiên đây cũng là cái cớ tên đại ca nghĩ ra để giữ Lý Tuyết lại mà thôi.
Hắn không nói nhiều nữa, vung tay lên: “Đánh cho tao! Đánh đến khi nó không đứng dậy được nữa thì chúng ta sẽ có thời gian vui chơi với người đẹp!”