“Sếp…”, Trần Hạo nghẹn ngào: “Hay là anh uống thuốc giải đi?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn… quên đi…”.
Trong hai mươi mấy năm của cuộc đời mình, anh không có ký ức khi còn nhỏ, chỉ nhớ mình cùng em gái từng sống ở nông thôn mười mấy năm.
Quan trọng nhất là anh không muốn quên đi Lý Tuyết.
Cô là chấp niệm trong cuộc đời này của anh.
Trần Hạo nhẫn nhịn, cố khiến giọng của bản thân trở nên bình thường: “Nhưng thà quên đi còn hơn là chết…”.
“Cậu không hiểu”, Bạch Diệc Phi cười nhợt nhạt.
Trần Hạo mím môi, hắn thực sự không hiểu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tuyết Nhi sao rồi?”
“Cô ấy được trợ lý Long đưa đến Hầu Tước để khống chế tình hình”, Trần Hạo trả lời thành thật.
Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ: “Tuyết Nhi… Khỏi rồi?”
“Không”, Trần Hạo trả lời: “Cô ấy chỉ giả vờ thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cười buồn. Anh còn cho rằng Lý Tuyết đã hồi phục rồi, hóa ra chỉ là giả bộ!
Trong lòng Trần Hạo rất khó chịu: “Sếp…”.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt: “Đừng gọi sếp, gọi anh đi!”.
“Anh”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: “Cậu giải quyết những chuyện còn lại đi! Xử lý xong chúng ta sẽ lên đường”.
“Vâng”, Trần Hạo gật đầu, lại nhìn Bạch Diệc Phi rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
…
Màn đêm buông xuống, một chiếc BMW từ cảng Lam Ba đi về hướng ngoại ô.
Không lâu sau, một chiếc xe tải đuổi theo rồi cứ thế đâm thẳng vào chiếc BMW.
BMW lăn vài vòng trên đường, cuối cùng lật ra khỏi đường, “bùm” một tiếng nổ tan tành.
Thân xe lập tức bùng cháy.
Mà chiếc xe tải cũng mau chóng rời đi.
Sáng hôm sau, tin tức được công bố, vệ sĩ của chủ tịch Hầu Tước lúc lái xe thì xảy ra tai nạn mà chết, đến hài cốt cũng không còn.
Thông tin vừa ra, có người chỉ hóng biến, có người lại cảm thấy cơ hội đã đến.
Chẳng hạn như Tôn Huy.
“Bên người Bạch Diệc Phi bây giờ đã không còn ai nữa, đã đến lúc ra tay rồi”.
…
Lại thêm một ngày nữa, Bạch Diệc Phi còn suy yếu hơn hôm qua, anh đã không đứng lên được nữa rồi.
Lúc Trần Hạo đến nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh thì lại nói: “Anh, uống thuốc đi…”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, kiên quyết không uống.
Trần Hạo thở dài: “Anh, cho dù anh không nhớ bọn em nữa, bọn em cũng sẽ nhớ anh”.
Nếu không có Bạch Diệc Phi thì Trần Hạo vẫn chỉ là một con chuột bên đường, sống cuộc sống chui lủi, nào có thể ngẩng cao đầu mà sống như bây giờ?
Người bên cạnh Bạch Diệc Phi có ai là không bị anh thu hút mà tình nguyện làm việc cho anh?
Ngay cả gã sát thủ kia cũng…
Bạch Diệc Phi không muốn nói nhiều, từ từ nâng người dậy: “Chuẩn bị xong chưa?”
Trần Hạo tiến lên đỡ anh: “Đã xong rồi”.
“Vậy thì đi thôi”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Trần Hạo gật đầu, đỡ Bạch Diệc Phi rời khỏi phòng làm việc.
Hai người đi đến nhà để xe.
Không lâu sau, một chiếc xe Volkswagen không quá bắt mắt rời khỏi, cùng lúc đó, một chiếc xe dã ngoại cũng đi ra theo.
Hai chiếc xe đi lên đường cao tốc.
Volkswagen đi trước, xe dã ngoại theo sau.
Trần Hạo lái chiếc Volkswagen, một người ngồi ở ghế sau đội chiếc mũ bóng chày che khuất nửa mặt, nhìn không rõ là ai.
Một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp đang lái chiếc xe dã ngoại, trông dáng người thì có vẻ là do thường xuyên làm việc ở công trường mà có được. Anh ta đeo kính đen, đầu đội mũa xanh dương, trông rất bình thường.
Hai chiếc xe duy trì một khoảng cách nhất định trên đường cao tốc, từ từ hướng về phía thủ đô tấp nập.
…
Long Linh Linh tới biệt thự ở cảng Lam Ba đón Lý Tuyết đến phòng làm việc của chủ tịch.
Diễn kịch thì phải diễn đến cùng, vì thế Long Linh Linh để Lý Tuyết lại phòng làm việc, giả vờ như đang xử lý văn kiện để khiến những người kia yên tâm. Thực tế, những thứ này đều là cô ta giải quyết.
Nhưng Long Linh Linh nhiều nhất cũng chỉ là nhìn mà thôi, có một số việc vẫn cần Bạch Diệc Phi ra quyết định.
Mà chuyện cần đến anh nhất là việc Diệp Ngải thu mua tập đoàn Hầu Tước.
Long Linh Linh vẫn chưa có cách nào cho Bạch Diệc Phi biết chuyện này, đã thế anh còn vượt ngục. Anh không biết thì đương nhiên không thế đưa ra giải pháp được.
Mà bây giờ, người có thể đưa ra quyết định chỉ có Lý Tuyết, nhưng với tình trạng của cô bây giờ thì cũng đành chịu.
Chu Khúc Nhi đã đến Lý Thị rồi, mà Lưu Hiểu Anh thì Long Linh Linh lúc này vẫn chưa liên lạc được.
Long Linh Linh lo lắng, tối qua lúc về vẫn còn bình thường, sao sáng nay đã không thấy đâu rồi?
Sau khi gọi cho cô ta vài lần không được, Long Linh Linh vội gọi điện cho Tần Hoa.
“Alo, đội trưởng Tần, tôi không liên lạc được với Hiểu Anh, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện”.
Có cảnh sát đi tìm Lưu Hiểu anh vẫn hơn là một mình cô ta ở đây sốt ruột.
…
Trên đường cao tốc, Trần Hạo lái Volkswagen, sắc mặt căng thẳng.
Càng tiến về phía trước thì bản năng càng nói với Trần Hạo rằng đằng trước có nguy hiểm. Điều này khiến hắn vô thức nắm chặt tay lái.
Trần Hạo biết lần hành động này cũng là bởi việc sắp tới đây, vì thế hắn càng căng thẳng.
Nhưng bên cạnh đó, Trần Hạo cũng hy vọng chuyện này sẽ thành công, như vậy ít nhất Bạch Diệc Phi còn được cứu, mà hắn có sống sót được hay không cũng không sao cả.
Có thể có được những ngày tháng như thế này, với hắn mà nói là hoàn toàn xứng đáng.
Bất giác, đường cao tốc bắt đầu tắc đường.
Trong chiếc xe dã ngoại phía sau, Bạch Diệc Phi nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.
Lưu Hiểu Anh ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng.
Lúc sáng cô ra ngoài mới nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phi bảo cô ta đến gặp.
Anh nói hết mọi chuyện cho cô ta. Lúc này Lưu Hiểu Anh mới hiểu rõ tất cả đồng thời cũng càng thêm bồn chồn.
“Như vậy thực sự được không? Chẳng may đối phương không có thuốc giải thì sao?”
Đúng thế, lần hành động này của Bạch Diệc Phi tất cả đều là vì lấy thuốc giải, loại thuốc giải thực sự không khiến anh mất đi ký ức.
Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Nếu không có thì chỉ có thể nói rằng tôi thực sự quá đen đủi…”.