Thanh Ngư lập tức gõ cửa xe một cái: "Chủ tịch Tôn, người tới rồi".
Tôn Vĩ ở trong xe vừa nghe thấy có người tới, kích động ném điện thoại xuống, nhảy xuống xe: "Người đang ở đâu?"
Vừa nói dứt lời, chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, bốn người đi xuống.
Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương.
Thanh Ngư cùng đám đàn em và Tôn Vĩ đồng loạt đứng tại chỗ kinh ngạc trợn trừng mắt.
Tôn Vĩ cực kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi!"
Thanh Ngư còn chưa từng gặp qua Bạch Diệc Phi, hắn đang nghi ngờ sao Lưu đầu trọc cùng Lão Khương lại tới đây, liền nghe thấy tên Bạch Diệc Phi, lập tức phản ứng, người thanh niên trẻ tuổi khí chất ngút trời này chính là chủ tịch Hầu Tước Bạch Diệc Phi!
Hắn biết chuyện lần này thất bại rồi, mắt liếc Tôn Vĩ, lại nhìn Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương, hắn liền ngay lập tức muốn bỏ trốn.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tôn Vĩ cũng không hề kinh ngạc, anh có thể đoán biết được những chuyện đã xảy ra gần đây, hơn nữa đối phương còn đặc biệt muốn bắt Lưu Hiểu Anh, trừ Tôn Vĩ, anh không nghĩ người khác cũng có động cơ đó.
"Chủ tịch Tôn rảnh rỗi như vậy, đến nơi vắng vẻ này làm gì?", Bạch Diệc Phi lạnh lùng lên tiếng.
Tôn Vĩ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: "Anh cũng rảnh rỗi ghê, không có việc gì thì tới đây làm gì?"
Lúc này Tôn Vĩ vẫn chưa đoán được Bạch Diệc Phi đã rõ chân tướng, bởi vì chuyện hôm qua ông ta còn không biết, còn có thêm Lưu đầu trọc và Lão Khương, ông ta đương nhiên nghĩ rằng anh đến tìm Thanh Ngư để giải quyết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tôn Vĩ vẫn có chút e ngại, xem ra, Bạch Diệc Phi lại có dính dáng tới mấy người xã hội đen.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi tới nơi này làm gì, chủ tịch Tôn không biết sao?"
Tôn Vĩ hừ một cái nói: "Các anh có chuyện phải giải quyết, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tới để lấy đồ thuộc về tôi".
Càng tốt, chờ lát nữa Lưu Hiểu Anh tới, để cho anh ta nhìn thấy, ông ta "làm" người đàn bà của anh ta như thế nào!
"Nói tới đây, hóa ra chủ tịch Hầu Tước cũng đen tối như vậy, lại còn cùng mấy người xã hội đen qua lại, chậc chậc, nếu mà nói ra ngoài, không biết mọi người sẽ có phản ứng gì?"
Bạch Diệc Phi không thèm để ý chút nào, không thèm đáp lời mà nhìn về phía Thanh Ngư: "Mày là người đánh bố vợ của tao".
Câu này làm cho Thanh Ngư giật thót, nhưng làm đại ca lâu như vậy, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: "Tao không biết".
Chỉ cần chối cãi, anh ta có thể làm được gì?
Lưu đầu trọc xì một tiếng: "Con mẹ nó, mày còn tưởng người ta không biết à, đừng có giả vờ ngu!"
Lão Khương ở bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tao điều tra rõ ràng rồi, con mẹ nó mày đừng hòng chối cãi!"
"Bọn mày có ý gì? Chúng mày liên kết đối phó tao à?", Thanh Ngư cố ý đánh trống lảng.
Lưu đầu trọc chẳng thèm nhiều lời: "Đần độn!"
Nói xong lời này, chẳng thèm đợi Thanh Ngư chửi, liền nói với Bạch Diệc Phi: "Ông chủ, còn không trực tiếp ra tay thôi?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, Tôn Vĩ ở một bên vội nói: "Bạch Diệc Phi, anh muốn làm gì? Định tụ tập đánh lộn à? Có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không!"
Mặc dù Thanh Ngư cùng ông ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng nếu Bạch Diệc Phi ra tay, không chừng sẽ động tới ông ta, cho nên ông ta tuyệt đối không thể để cho Bạch Diệc Phi ra tay.
Nhưng Tôn Vĩ lập tức nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, bắt đầu uy hiếp nói: "Bạch Diệc Phi, anh nghĩ cho kĩ, bây giờ Lưu Hiểu Anh đang trong tay tôi, nếu anh dám ra tay, tôi lập tức cho người xử lý Lưu Hiểu Anh!"
Thanh Ngư nghi ngờ liếc Tôn Vĩ, ông ta không biết bọn họ bị mắc bẫy sao? Hay là, Bạch Diệc Phi tới đây chỉ để trả thù cho bố vơ?
Giờ phút này, Thanh Ngư do dự, nếu như Bạch Diệc Phi thật sự tới để trả thù cho bố vợ, vậy hắn cũng không có gì phải sợ cả, nơi này có mười mấy tên đàn em của hắn, đối phương lại chỉ có bốn người.
Có tên đàn em không hiểu chuyện, thấy Tôn Vĩ nói như vậy, cũng hùa theo.
"Đúng, Lưu Hiểu Anh đang ở trong tay bọn tao, chúng mày đừng có manh động!"
Bạch Diệc Phi ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh một tiếng: "Không phải chúng mày đang đợi cô ấy hay sao?"
Dứt lời, bọn chúng ngây cả người ra.
Tôn Vĩ lúc này không phản ứng kịp, buột miệng nói: "Làm sao anh biết?"
Hỏi xong liền ngậm miệng lại, nhưng đã muộn, đây coi như là đã gián tiếp thừa nhận, Lưu Hiểu Anh không trong tay bọn họ.
Thanh Ngư trong lòng vô cùng hồi hộp, Bạch Diệc Phi quả nhiên đã biết!
Vậy rõ ràng đàn em của hắn ở Cảng Lam Ba đã bị lừa!
Đúng vậy, Bạch Diệc Phi sau khi lên xe, liền gọi điện nói cho Lưu Hiểu Anh, để cho cô ta giả vờ hốt hoảng đi ra ngoài, ở cửa sẽ có xe đón cô ta.
Xe sau khi rời khỏi đây, ở trên đường lớn, xe qua lại tương đối nhiều, bọn họ dùng hai chiếc xe giống nhau ngụy trang, đến cuối cùng, người của Thanh Ngư nhìn thấy chính là chiếc xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không còn kiên nhẫn, anh vốn cho là sẽ rất khó giải quyết nhưng có vẻ anh đã nghĩ nhiều rồi, đám người này chẳng có gì khó xử lý cứ đánh là được.
"Cho bọn họ tới đây", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói một câu.
Thanh Ngư nghe vậy, nhanh chóng phản ứng: "Chúng mày muốn làm gì? Gọi người tới?"
"Hừ! Lúc này gọi cũng muộn rồi nhé?", Thanh Ngư nhìn bọn họ gọi người tới, liền không chút hoảng sợ: "Nơi này chính là ngoại thành, mày gọi người tới làm gì? Muốn qua đây, ít nhất phải mất nửa tiếng!"
"Nửa tiếng này, mười mấy người bọn tao thừa sức đánh bốn người chúng mày!"
Tôn Vĩ nghe vậy, an tâm hơn nhiều, còn được nước lên mặt: "Bạch Diệc Phi, trước tôi tặng quà còn mời anh ăn cơm, kết quả anh lại con mẹ nó từ chối tôi?"
"Anh còn dám lên mặt? Anh thật sự cho là người của Hầu Tước tài giỏi? Có thể so sánh với Cự Đỉnh chúng tôi sao? Nếu không phải tôi cho anh chút mặt mũi, anh cũng chẳng là cái thá gì cả, mẹ kiếp!"
"Anh cứ chờ đi! Hôm nay anh khôn hồn thì quay trở về tốt nhất để cho mấy công ty kia ngoan ngoãn cho tôi, đừng có mà rút vốn làm cái gì!"
"Còn nữa, muốn vay tiền cũng được, nhưng anh phải đem Lưu Hiểu Anh ra đổi! Nếu không tôi tuyệt đối không cho anh vay tiền!"
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Tôn Vĩ, không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Bạch Hổ, đánh ông ta!"
Bạch Hổ yên lặng tiến lên một bước, giơ tay lên.
Tôn Vĩ kinh hãi, muốn núp sau Thanh Ngư, nhưng Bạch Hổ động tác nhanh nhẹn, một tay bắt được Tôn Vĩ đang lẩn trốn, đồng thời, một cái tát rơi xuống mặt Tôn Vĩ.
"Bép!"
Một tiếng giòn giã.
"A!"
Tôn Vĩ kêu to, quen thói ăn sung mặc sướng, lại không chịu vận động, làm sao ông ta có thể chịu được cái tát của Bạch Hổ?
Vóc dáng Thanh Ngư khá nhỏ bé, chỉ tầm 1m70, thấy Bạch Hổ 1m90, thân hình vạm vỡ chèn ép, làm cho hắn cũng có chút căng thẳng cùng lo lắng.
Nhưng nhớ tới hợp tác cùng Tôn Vĩ, liền lập tức để đàn em ra tay: "Đánh cho tao!"
Mười mấy tên đàn em đồng loạt xông lên.
Lưu đầu trọc là một người luyện võ, thấy vậy cũng lên theo, ngược lại Lão Khương yếu ớt không chút sức lực nên đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi để cho Bạch Hổ đánh Tôn Vĩ, anh hiển nhiên sẽ không đi quản những người khác, cho nên Lưu đầu trọc một mình đối phó với mười mấy người.
Dĩ Nhiên, Bạch Hổ cũng không thật sự chỉ đánh mỗi Tôn Vĩ, bởi vì sẽ có những tên ngu ngốc xông lên đánh Bạch Hổ, Bạch Hổ trực tiếp đạp một cú, người trong nháy mắt đã bay ra ngoài, nằm trên đất kêu rên.
Thanh Ngư thấy một màn này liền trợn tròn mắt.
Một cú đá bay người thật sự quá biến thái!
Sau khi một vài tên bị đánh te tua, mấy người khác cũng không dám động đến Bạch Hổ, liền rối rít chuyển hướng sang Lưu đầu trọc.
Lưu đầu trọc ngay lập tức cảm thấy áp lực, sức lực của gã cũng không tệ, nhưng cũng không có biến thái như Bạch Hổ!
"Lão Khương, mày con mẹ nó đang núp ở xó nào chứ? Mau tới giúp tao!", Lưu đầu trọc hô lớn.
Lão Khương đứng tại chỗ không động đậy, ra sức lắc đầu: "Không không không, tao đánh không lại".
Lưu đầu trọc cạn lời, con mẹ nó đây là lời một tên đại ca nên nói sao?
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh cũng tò mò liếc Lão Khương, nhìn thân thể ông ta, hẳn là có thể đánh người?