Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, anh cũng rất bất lực.
Cũng may, Lý Tuyết không việc gì, chỉ có điều Lý Cường Đông…
Một lát sau, ông cụ Lý cũng đến.
Lúc Lưu Tử Vân nghe điện thoại, bà ta đi vội quá nên không để ý đến ông cụ Lý và bà ta cũng không nói với ông cụ.
Ông cụ Lý nghe thấy cuộc điện thoại đó nên sau khi Lưu Tử Vân đi, ông ta gọi điện cho Lý Đại Hải bảo đưa mình đi đến bệnh viện.
Lúc đó Lý Đại Hải vẫn còn tò mò, sao ông cụ Lý lại ở biệt thự trong cảng Lam Ba? Nhưng ông cụ Lý không nói nhiều nên Lý Đại Hải cũng không dám hỏi thêm, đành phải đưa người đến bệnh viện. Lúc này ông ta mới biết Lý Cường Đông bị người ta đánh và được đưa vào viện.
Hai tiếng sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ cũng bước ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”
“Bác sĩ…”.
Nhìn thấy bác sĩ, mọi người đều đổ dồn lại. Bác sĩ nói với thần sắc rất bình thản: “Trên người có rất nhiều vết thương của gậy đánh, nghiêm trọng nhất là phần đầu, có thể bị chấn thương não, những cái khác thì không việc gì”.
Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ lại nói: “Vẫn phải cẩn trọng về vấn đề chấn thương não, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh, mọi người trước tiên đừng vội đến làm phiền bệnh nhân, đợi tỉnh lại rồi tính tiếp”.
Tiếp đó, mọi người đi cùng y tá đến phòng bệnh nhưng đều ở bên ngoài chứ không vào trong.
Lý Đại Hải không có tâm trạng ở lại đây nên nói là công ty có việc rồi về luôn.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh nhìn anh xem, anh không chỉ làm liên lụy đến Tuyết Nhi mà còn liên lụy đến cả bố vợ anh, người tiếp theo có phải là tôi không?”
“Mẹ ơi…”, Bạch Diệc Phi bất lực gọi một tiếng.
Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi khẽ liếc mắt nhìn nhau, nói cho cùng thì họ cũng là người ngoài, không tiện nói chen vào.
Lúc này, ông cụ Lý lên tiếng: “Tử Vân à! Chuyện này cũng không thể trách thằng bé được, dù sao thì cũng không ai muốn xảy ra chuyện này”.
Lưu Tử Vân vẫn rất kính trọng ông cụ Lý nên lúc này chỉ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi cho qua.
Lý Tuyết vì khóc một trận, cộng thêm việc sợ hãi quá nên lúc này ngủ thiếp đi trong một phòng bệnh khác.
Bạch Diệc Phi nói với Lưu Tử Vân: “Mẹ! Hay là mẹ cứ về trước đi, con canh chừng ở đây cũng được”.
“Tôi không về, muốn về thì anh về đi”, Lưu Tử Vân quát lên.
Bạch Diệc Phi bất lực, liếc nhìn Lưu Hiểu Anh, nói: “Cô đi với tôi một lát.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi cùng với Bạch Diệc Phi rời đi.
…
“Nói cụ thể sự việc từ đầu đến cuối tôi nghe xem nào”, Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh, anh nói mà mặt không biểu cảm.
Lưu Hiểu Anh nói với vẻ tự trách: “Do tôi kéo Tiểu Tuyết đi dạo phố, lúc đó có chiếc xe dừng trước mặt chúng tôi. Người mà bọn chúng muốn bắt là tôi, không liên quan gì đến Tiểu Tuyết nhưng cô ấy không muốn tôi bị bắt nên lại cứu tôi. Trong lúc giằng co, chú xông lên nhưng không đánh lại được đám người đó và rồi…”.
“Cuối cùng là một người áo đen ra tay đánh gục tất cả mọi người nên chúng tôi mới được cứu…”.
Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Nhằm vào cô? Vậy thì chắc đám người đó định nhằm vào tôi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Tần Hoa hỏi tình hình, kết quả cũng giống như Lưu Hiểu Anh nói. Tần Hoa vốn định đi cùng đến bệnh viện nhưng cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành nên anh ta không thể lãng phí thời gian, đành phải quay về thẩm vấn mấy kẻ đã bị bắt kia.
Cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi lại gọi điện cho Bạch Hổ bảo anh ta đi kiểm tra chuyện này.
Tầm bảy giờ tối, Lý Cường Đông tỉnh lại. Mọi người đều vui mừng khôn xiết, Lưu Tử Vân dìu ông cụ Lý vào trong phòng bệnh.
Lý Cường Đông khẽ mở mắt ra, nhìn thấy một phòng đầy người. Lưu Tử Vân, ông cụ Lý, Chu Khúc Nhi, Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh nhưng lại không nhìn thấy Lý Tuyết đâu cả.
“Tuyết Nhi…”, giọng nói của Lý Cường Đông có vẻ yếu ớt.
Lưu Tử Vân đi lên trước, nói: “Tuyết Nhi không sao, con bé đang ngủ ở phòng bên cạnh”.
Lý Cường Đông thấy yên tâm rồi nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra.
Lưu Tử Vân thấy thế liền nói với mọi người: “Mọi người về trước đi, ở đây có tôi rồi”.
Thật ra bà ta thấy Lý Cường Đông mệt cần phải nghỉ ngơi rồi, vì thế mới nói thế.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông một cái, đúng lúc ông cũng đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau không nói thành tiếng, sau đó Bạch Diệc Phi liền đi ra ngoài trước.
Thấy thế, Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh cũng không tiện ở lại, sau đó đi theo Bạch Diệc Phi ra ngoài.
Ông cụ Lý thì không nhúc nhích, Lưu Tử Vân đành phải khuyên: “Bố ơi, muộn rồi, bố cứ về đi ạ”.
“Không cần đâu, bố ở lại”, ông cụ Lý nói với thái độ rất kiên quyết.
Lưu Tử Vân nói tiếp: “Bố tuổi cao rồi không chịu được đâu ạ, bố cứ về nghỉ ngơi trước đi”.
“Không sao, bố sẽ đợi ở đây”.
Lưu Tử Vân thấy thế cũng khó xử nhưng không biết nên khuyên thế nào.
Thật ra trong lòng ông cụ Lý rất cảm thấy rất nặng nề. Thời trẻ ông ta đã phạm sai lầm, vì thể diện mà cố ý phớt lờ không quan tâm đến Lý Cường Đông. Sau đó nhà họ Lý phát triển thì càng không muốn để xảy ra tai tiếng gì nên ông ta không để tâm đến nhà Lý Cường Đông luôn.
Nhưng đến giờ già rồi, không có thực quyền thì người quan tâm thật sự đến ông ta nhất lại là cả nhà Lý Cường Đông.
Đặc biệt là Lưu Tử Vân, thường xuyên nói những lời khó nghe nhưng đó là bảo vệ nhà mình nên bà ta dùng cách của mình thôi.
Nhìn Lý Cường Đông nằm trên giường, ông cụ Lý thấy đau lòng. Nếu như ban đầu ông ta không vì thể diện thì có phải cả nhà sẽ rất hòa thuận không? Có phải ông ta sẽ được hưởng thụ thêm mấy năm vui vẻ không?
Lưu Tử Vân không khuyên được nên đành đứng dậy rót cốc nước nóng cho Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông nhìn ông cụ Lý đang ngồi bên giường, khẽ gọi một tiếng: “Bố ơi… Bố về đi”.
Ông cụ Lý khóe mắt đỏ ửng, nói: “Bố chăm con thì có gì sai đâu”, một câu nói khiến Lý Cường Đông sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.