Các cổ đông khác thầm quan sát, quả nhiên là vậy!
Trên mặt của Bạch Diệc Phi không chỉ không có nốt ruồi mà còn không có vết sẹo nào.
“Bây giờ tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ hết rồi, vậy anh hãy dẫn người của mình lập tức cút khỏi Hầu Tước!”
Nghe anh nói vậy, Trương Vinh cười nói: “Đúng, mau cút ra khỏi Hầu Tước, Hầu Tước không hoan nghênh các người!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Trương Vinh nhưng không nói gì.
Trương Vinh nhận thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi, trong lòng vô cùng sợ hãi, ai biết Lý Phàm lại vô dụng như vậy? Sau khi làm ầm làm ĩ thì mẹ kiếp, cuối cùng cũng chỉ là một trò đùa!
Sắc mặt của Lý Phàm và người Lý Thị vô cùng khó coi.
“Luật sư, công ty trái cây Lý Thị…”
Lý Phàm muốn nói nếu chủ tịch Hầu Tước vẫn là Bạch Diệc Phi thì công ty trái cây Lý Thị cũng nên thuộc về Lý Phàm.
“Hợp đồng đã ký, hơn nữa nó đã có hiệu lực”.
Nói cách khác, chủ tịch Hầu Tước vẫn là Bạch Diệc Phi nhưng công ty trái cây Lý Thị đã không thuộc về Lý Thị nữa, mà thuộc về Bạch Diệc Phi rồi.
Lý Phàm và người của Lý Thị nghe tin này thì thấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Họ không chỉ không có được Hầu Tước mà còn mất luôn cả công ty trái cây Lý Thị!
Vậy chẳng phải họ không còn gì hết sao?
“Không, không được! Bạch Diệc Phi vẫn là chủ tịch Hầu Tước thì tôi vẫn là chủ tịch công ty trái cây Lý Thị chứ!”, Lý Phàm hét lên.
Bạch Diệc Phi chế nhạo: “Lý Phàm, chữ ký còn ở đây, anh muốn lật lọng sao? Vậy chúng ta cứ làm theo thủ tục pháp lý thông thường nhé”.
Hợp đồng có hiệu quả là hợp đồng hợp pháp, Lý Phàm muốn lật lọng thì phải ra hầu tòa, hơn nữa không thể thắng kiện.
Ngực Lý Phàm cứ phập phồng lên xuống, cảm thấy hoảng hốt không thôi.
Nhà họ Lý không còn công ty trái cây Lý Thị nữa thì cả gia tộc phải sống sao?
Không cần nghĩ cũng biết, sau khi về, chắc chắn gã ta sẽ bị ông nội, bố và những người trong Lý Thị khác chỉ trích, thậm chí là đuổi gã ta ra khỏi nhà họ Lý.
Vừa nghĩ đến đó, Lý Phàm vô cùng hoảng sợ, càng thở gấp.
Lúc này, Bạch Diệc Phi lại nói: “Lý Phàm, anh ngu xuẩn quá, ngu ngốc đến mức tôi không cần phải động não mà vẫn có thể thắng anh”.
“Kết quả này cũng là do anh tự chuốc lấy”.
Bây giờ Bạch Diệc Phi rất sảng khoái, anh vẫn chưa quên cảnh tượng Lý Phàm làm Lý Tuyết tức đến ngất xỉu. Không phải anh không giải quyết Lý Phàm, chỉ là bây giờ anh không có thời gian nhưng gã ta lại tự mình nộp mạng lên thì sao anh có thể từ chối được?
“Mày!”, Lý Phàm chỉ vào Bạch Diệc Phi, mới vừa nói được một chữ, trước mắt biến thành màu đen, tức đến độ lăn ra ngất tại chỗ.
“Anh Phàm”, Hách Kiến vội bước đến đỡ Lý Phàm.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi hừ một tiếng: “Chút khả năng chịu đựng như này mà dám đấu với tôi à?”
Các cổ đông thấy một mặt này của Bạch Diệc Phi, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên. Vị chủ tịch này có trẻ tuổi thật nhưng thủ đoạn và lòng dạ khiến họ không thể không cân nhắc lại mọi thứ về anh, đồng thời cũng phải xác nhận lại thái độ của mình với chủ tịch Hầu Tước.
Trương Vinh bị dáng vẻ này của Bạch Diệc Phi làm cho khiếp sợ, ông ta vừa ngã theo chiều gió, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ xử trí ông ta, lúc này ông ta cảm thấy mình xong đời rồi!
Bạch Diệc Phi không để ý đến những người khác mà nói với Hách Kiến: “Bây giờ đưa Lý Phàm cút khỏi Hầu Tước”.
Thấy vậy, người của Lý Thị đỡ Lý Phàm béo núc ních rời đi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi bỗng lên tiếng: “Khoan đã!”
Mấy người đó đứng lại: “Các người đi đi, để Lý Phàm ở lại”.
“Ừm… không thích hợp lắm đâu nhỉ?”, Hách Kiến nhỏ giọng nói.
Bạch Diệc Phi ngước mắt lên, Hách Kiến rùng mình một cái: “Thích hợp, bây giờ chúng tôi đi đây”.
Hách Kiến, người của Lý Thị và hai luật sự đó vội rời đi.
Chỉ để lại một mình Lý Phàm nằm trên nền đất.
Trương Vinh lập tức nịnh nọt hỏi khi thấy vậy: “Chủ tịch, anh muốn xử lý Lý Phàm thế nào?”
Bạch Diệc Phi không trả lời mà nói với các cổ đông: “Các người bận gì thì cứ đi làm đi”.
Các cổ đông lập tức đứng dậy khi nghe anh nói vậy, chào tạm biệt rồi đi làm việc của mình.
Trương Vinh đi một bước mà quay đầu lại ba lần, Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì.
Chủ tịch muốn làm gì ông ta đây? Hay là tha cho ông ta?
Mọi người đi hết rồi, trong phòng họp chỉ còn lại Bạch Diệc Phi, Long Linh Linh và Lý Phàm đang nằm trên mặt đất.
“Chủ tịch, Lý Phàm…”
“Đợi anh ta tỉnh lại”, Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Cô đi lấy tài liệu mang đến phòng họp cho tôi”.
Long Linh Linh ngơ ngác gật đầu, nhấc chân đi ra khỏi phòng họp.
Bạch Diệc Phi cười giễu nhìn Lý Phàm trên mặt đất, vừa rồi anh muốn để Lý Phàm đi với mấy người kia nhưng nghĩ lại, như vậy quá dễ dãi với gã ta quá.
Ở Lý Thị, Lý Phàm làm Lý Tuyết tức đến ngất.
Ở biệt thự, Lý Phàm gọi cho Lý Tuyết lại làm cô tức đến ngất.
Còn lần này, nếu không phải Lý Phàm công khai mấy tấm ảnh kia ra thì Diệp Ngải sẽ không tìm đến Lý Tuyết rồi nói nhiều lời kích thích, cô sẽ không biết những chuyện đó.
Càng sẽ không vì thế mà ngất đi dẫn đến sức khỏe càng sa sút!
Thế nên anh sẽ không để Lý Phàm đi dễ dàng như vậy.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Đầu Trọc.
“Lát nữa hắn ta sẽ đi ra từ Hầu Tước, anh đi theo hắn ta xem thử tên này đi đâu. Đợi sau khi hắn ta đi ra khỏi đó thì lại tìm một nơi không có người đánh hắn ta cho tôi”.
“Không thành vấn đề!”, Lưu Đầu Trọc đồng ý, sau đó lại hỏi: “Cụ thể phải đánh đến mức độ nào?”
“Đánh gãy hai chân hắn ta cho tôi”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói, như vậy gã ta mãi mãi chỉ có thể nằm trên giường, xem gã ta làm thế nào ra ngoài chọc tức Lý Tuyết nữa.
Cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cười giễu: “Lý Phàm, anh nên từ từ hưởng thụ món quà tôi tặng đi!”
Chẳng bao lâu, Long Linh Linh mang tài liệu đi vào, Bạch Diệc Phi nói: “Có phải sắp đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía Nam rồi không?”
Long Linh Linh gật đầu: “Vốn dĩ là ngày kia nhưng vừa nghe nói bị lùi lại, ngày giờ cụ thể vẫn phải đợi thông báo”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Ai là người tổ chức buổi đấu giá này?”
“Chắc là bên chính phủ”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Tôi biết rồi, cô cứ bận việc của mình đi, có chuyện gì tôi gọi”.
Nghe vậy, Long Linh Linh muốn nói lại thôi: “Chủ tịch, anh đã chuẩn bị làm như vậy từ lâu rồi à? Tại sao…”
Tại sao không nói với cô ta? Để cô ta lo lắng cả đêm, hôm nay cô ta còn định từ chức.
“Chuyện này là chuyện riêng của tôi, không cần thiết phải để các cô theo cùng. Từ đầu đến cuối, người họ muốn nhắm vào là tôi”.
Long Linh Linh gật đầu, vẫn thấy hơi mất mát.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Thật ra, trong công ty này, cô là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng, đi làm việc đi!”
Long Linh Linh sửng sốt gật đầu, đi ra ngoài.
Tâm trạng Long Linh Linh rất kích động, không ngờ cô ta lại là người duy nhất được chủ tịch tin tưởng trong công ty. Điều đó chẳng phải chứng tỏ cô ta không giống với người khác sao?
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại của Long Linh Linh vang lên.