Một Bước Lên Tiên

Chương 117: Thỏa thuận




Từ Lãng khinh thường: “Tôi là sát thủ chuyên nghiệp, không phải đám tạp nham. Tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, cho dù anh có trả bao nhiêu tiền tôi cũng không giết ngược chủ thuê mình”.

Trong tình huống bình thường có thể trả giá cao gấp 2-3 lần để sát thủ giết ngược lại chủ thuê. Gã cũng biết Bạch Diệc Phi hoàn toàn có thể bỏ ra số tiền này nhưng gã không phải hạng sát thủ nghiệp dư, gã có nguyên tắc của mình.

Hơn nữa việc này cũng chạm tới giới hạn của gã, bản thân gã cũng cực kỳ căm hận loại người này vì thế Từ Lãng đã bắt đầu nghĩ đến việc giết Bạch Diệc Phi như thế nào.

“Đã nghĩ xong sẽ chết thế nào chưa?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Chưa”.

Từ Lãng cười: “Tôi đã nghĩ giúp anh rồi, có muốn nghe thử không?”

Bạch Diệc Phi không có hứng với việc mình sẽ chết như thế nào, vì thế mau chóng nói: “Tôi không bảo anh đi giết chủ thuê”.

Thế thì làm gì?

Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Tôi cho anh 20 triệu, trước khi giết tôi thì làm giúp tôi một chuyện. Tôi sẽ trả trước cho anh 5 triệu”.

“Chuyện gì?”

“Hôm qua chỉ có anh nhìn thấy tên sát thủ đến nhà tôi, tôi muốn anh mang hắn đến đây giúp tôi, phải sống”, Bạch Diệc Phi nghiêm túc.

Hôm qua sau khi tên sát thủ đó đến thì anh phát hiện ra bột vụn, Lý Tuyết vừa đúng lại uống phải, như vậy độc là tên sát thủ đó bỏ vào. Anh cần biết là loại độc gì, có giải được không.

Từ Lãng hơi kinh ngạc: “Sống?”

“Đúng, còn sống”, Bạch Diệc Phi gật đầu.

“Bắt sống rất phiền phức, phải thêm tiền”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy không nói gì, nằm ra sô pha, bộ dáng muốn chém muốn giết thì tùy.

Từ Lang thấy vậy thì cau có, do dự hồi lâu mới cắn răng nói: “Được”.

Nói xong gã cũng bỏ đi.

Bạch Diệc Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã toát mồ hôi hột.

Lúc nãy anh hoàn toàn không bình tĩnh như bề ngoài, bởi vì đối phương là gã sát thủ muốn giết anh nên anh chỉ có thể đánh cược, đánh cược với lòng tham của con người.

Cũng may, anh cược thắng.

Chuyện này đã giải quyết xong, vậy thì những còn lại cũng nên giải quyết luôn một thể rồi.

Lý Cường Đông nói với anh rằng có những chuyện không phải như bề ngoài, vậy thì là thế nào? Còn có, vở kịch, có anh mới hoàn thiện?

Từng cái từng cái một.

Bề ngoài là chỉ tập đoàn Thủy Tinh? Vương Lâu hai lần nẫng tay trên tập đoàn Hầu Tước, dường như cố ý đối đầu với Hầu Tước, lẽ nào là giả vờ?

Một vở kịch cần có sự xuất hiện của anh, hơn nữa còn cần anh nổi giận.

Nghĩ đến cuối cùng, Bạch Diệc Phi đau hết cả đầu, thôi bỏ đi, đến đâu hay đến đây.

“Trợ lý Long, cô giúp tôi tra xem tình trạng gần đây của tập đoàn Thủy Tinh”, Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Long Linh Linh: “Cho cô 5 tiếng, tôi hy vọng 4 giờ chiều có thể nhìn thấy thứ tôi muốn biết”.

4 giờ chiều, Long Linh Linh cầm tài liệu đến phòng làm việc của Bạch Diệc Phi sau đó đưa tư liệu cho anh.

“Tập đoàn Thủy Tinh gần đây ngoại trừ thu mua tập đoàn Tân Tây và công ty trái cây Lý Thị ra thì dành toàn bộ sức lực cho lĩnh vực sản xuất vật liệu xây dựng. Toàn thành phố có 35 xưởng sản xuất tấm cách nhiệt thì tập đoàn Thủy Tinh đã thuê ngắn hạn 15 xưởng”.

“Nhưng tập đoàn chúng ta không có liên quan đến lĩnh vực đó vì thế giai đoạn hai của các công trình ở cảng Lam Ba đã huy động toàn bộ 35 xưởng sản xuất tấm cách nhiệt, trong đó bao gồm cả 15 xưởng của tập đoàn Thủy Tinh”.

“Có một điều mà tôi không hiểu, bọn họ thuê xưởng sản xuất thì đáng lẽ chất lượng thành phẩm phải nâng cao, nhưng giá tiền mà bọn họ đưa ra cho chúng ta lại giống các xưởng khác, như vậy không kiếm được bao tiền”.

Bạch Diệc Phi nghe xong hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “20 xưởng còn lại thì sao?”

“Đều được Liễu Thị thuê rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì lập tức hiểu ra, vì thế đứng dậy nói với Long Linh Linh: “Đi thôi, đến cảng Lam Ba”.

Hai người lái xe từ từ đến khu công trình giai đoạn hai cảng Lam Ba.

Sau khi đến, Bạch Diệc Phi nhìn thấy trên công trường xếp đầy các tấm cách nhiệt, có một số tòa đã lắp xong, còn một phận đang trong quá trình lắp.

Lúc trước người phụ trách công trường đã trực tiếp gọi điện cho Long Linh Linh, vì thế lúc này nhìn thấy Bạch Diệc Phi và cô ta thì bọn họ lập tức chạy tới.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, tên là Tôn Cường, ông ta chào một tiếng: “Trợ lý Long”, sau đó đưa đưa cho cô ta và Bạch Diệc Phi mỗi người một chiếc mũ bảo hiểm.

Bạch Diệc Phi đội xong thì lập tức chạy đến đống tấm giữ nhiệt. Anh phát hiện có hai đống, một đống thì ít một đống lại rất nhiều.

Như vậy cũng có nghĩa là bọn họ chủ yếu là dùng của đống ít, còn đống nhiều kia thì gần như không động đến.

Bạch Diệc Phi cau mày chỉ vào đống cao hơn hỏi: “Bên này có dùng đến không?”

Tôn Trình do dự nhìn Long Linh Linh: “Ừm…”.

Long Linh Linh cau mày: “Hỏi ông thì ông cứ trả lời”.

Tôn Trình thấy vậy lập tức gật đầu, mặc dù không biết đây là vị lãnh đạo nào nhưng Long Linh Linh đã nói vậy rồi thì nhất định là người tai to mặt lớn, vì thế mau chóng trả lời: “Hai bên đều đang dùng”.

“Bởi vì khi thu mua công ty thường mua thừa ra một ít để phòng ngừa, sau khi công trình hoàn thành, những cái không dùng đến sẽ vận chuyển đến công trình khác, như vậy sẽ không lãng phí, cũng tránh trường hợp thiếu vật liệu”.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, đi về phía trước, tùy tiện nhấc xem mấy cái, sau đó cũng đi sang bên kia làm tương tự, cầm hai cái trong tay so sánh với nhau.

Nhưng Bạch Diệc Phi thật sự không hiểu rõ về loại vật liệu này, vì thế anh nói với Long Linh Linh: “Cầm về kiểm tra xem chất lượng thế nào”.

“Vâng”, Long Linh Linh cầm lấy hai mảnh nhỏ đặt vào túi của mình.

Bạch Diệc Phi đứng dậy nhìn một lát rồi nói với Tôn Trình: “Vì sao lại dùng bên này nhiều hơn bên kia?”

Tôn Trình nghe vậy thì hơi ngây người, sau đó hoảng loạn né tránh tầm mắt anh, cười khan: “Lúc dùng công nhân đều tiện tay lấy, cũng không để ý là bên nào”.

Bạch Diệc Phi híp mắt, cảm thấy Tôn Trình có vấn đề, chỉ là anh cũng không thể hiện ra ngoài mà ghi nhớ trong lòng.

Đến khi xem xét xong trở lại tập đoàn Hầu Tước thì đã 7 giờ rồi, nhân viên cũng đã tan ca hết.

Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ, không xuống xe mà hỏi Long Linh Linh: “Tối nay cô rảnh không?”

Tối nay rảnh không? Câu hỏi này, có phải là…

Cô ta không dám nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Có…”.

“Vậy thì cùng tôi đến nơi này”.

“Chúng ta… Chúng ta… Đi đâu?”

Bạch Diệc Phi không để ý trả lời: “Khách sạn”.

Khách sạn? Đột nhiên, Long Linh Linh cảm thấy mặt nóng bừng.

Nói thật, lúc đầu Long Linh Linh cũng không để Bạch Diệc Phi vào mắt, cô ta cho rằng anh là con nhà giàu chỉ biết đốt tiền. Nhưng những chuyện liên tiếp sau đó, đặc biệt là chuyện anh giúp gia đình cô ta trả nợ đã khiến cái nhìn của cô ta hoàn toàn thay đổi.

Bạch Diệc Phi lúc đó không những giúp cô ta trả tiền mà còn ra mặt vì cô ta, biết tất cả những nỗi uất ức của cô ta, còn giúp cô ta không bị Phùng Thạch Đông đâm bị thương, tất cả đều khiến Long Linh Linh không khống chế được mà rung động.

Vì thế cô ta nghĩ, nếu anh thật sự muốn làm gì với cô ta, vậy thì cô ta hẳn sẽ… Nguyện ý.

Trong lúc Long Linh Linh còn đang suy nghĩ lung tung thì Bạch Diệc Phi đã dùng điện thoại gửi tin nhắn, sau đó mới đến khách sạn.