Một Bước Lên Tiên

Chương 1086: Hồi Ức






Máu trào ra từ khóe miệng ông ta, trên người có rất nhiều vết thương khiến người ta phải giật mình kinh ngạc, toàn bộ thân trên đều bị hạt băng bao lại.

      Trên thực tế, Nguyệt có thể thối lui, nhưng một khi ông ta tránh, Tân Thu sẽ đánh trúng vào Vũ Mạt đang đứng phía sau ông.

      Vì vậy, ông buộc mình phải đối đầu với ba người kia, gánh lấy tất cả công kích của bọn họ.

      Vũ Mạt kinh ngạc, sau khi định thần lại liền nhanh chóng đỡ lấy Nguyệt: “Ông thế nào rồi?”  
      Ba người bị chấn động bay ra ngoài kia sau khi lồm cồm đứng dậy cũng nôn ra một búng máu lớn.

      Người bị thương nặng nhất là Tân Thu, người chính diện đối đầu với Nguyệt, chịu lấy một đòn của ông ta.

      Sau đó là Tử Y và Thiên Kỳ, dù vậy, cơ thể họ lúc này cũng đang lung lay sắp đổ, ngay cả đứng cũng không vững.

      Sức mạnh của cảnh giới siêu thần không phải là thứ người thường có thể chống đỡ được, cho dù là cùng cấp bậc, cũng không dám cứng rắn nhận một đòn của đối thủ.

      Vì vậy, kết quả cuối cùng chính là cả hai cùng thua thiệt.

      Đây chính xác là những gì Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc nhìn thấy.

      Do đó khi họ nhìn thấy một màn này, đều hơi run lên vì phấn khích.


      Cùng lúc đó, phía sau một tảng đá lớn phía xa xa, vẫn có một người đang ẩn nấp, là Vân Anh.

      Thực lực của bản thân cô ta cũng đã nửa chân bước vào cảnh giới siêu thần, không phải là yếu, nhưng khi chứng kiến cuộc chiến giữa những người thuộc cảnh giới siêu thần, mới sâu sắc nhận ra thực lực của mình chẳng là gì cả.

      Cô ta thực sự khó mà tưởng tượng được sức mạnh của một người lại có thể mạnh mẽ tới mức điều khiển được vật chất trong không khí, sau đó chuyển hóa thành lửa và băng.

      Điều này khiến cô ta vô cùng chấn động.

      Vào lúc này, lại có người tham gia vào trận chiến.

      Ba người bước xuống từ một con thuyền.

      Ngoài Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc, còn có một ông già lưng gù.

      Vũ Mạt cảnh giác nhìn họ.

      Khóe miệng Nguyệt giờ vẫn còn đang rỉ máu, nếu không có Vũ Mạt dìu, e rằng ông đứng còn không vững, ông lúc này cũng không còn sức lực để đối phó với họ nữa.

      Ba người Tân Thu cũng đứng ở một bên lảo đảo, xem bộ dáng này dường như cũng không thừa bao nhiêu sức để ra tay nữa.

      Trong số năm người họ chỉ có Vũ Mạt là không bị ảnh hưởng.

      Lúc này, Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc bước tới, hành lễ với Tân Thu: “Sư phụ”.

      Tân Thu nhàn nhạt nhìn họ, không đáp lại.

      Lương Minh Nguyệt đứng thẳng người nói: "Sư phụ, bây giờ có phải là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn hay không?”  
      Cát Tắc cười khúc khích: “Thực ra chúng tôi mới đoán được kế hoạch của sư phụ cách đây không lâu, nhưng có lẽ sư phụ đã biết kế hoạch của chúng tôi từ sớm rồi đi?”  
      “Trong tình huống biết rõ mà vẫn tiếp tục thực hiện, có vẻ sư phụ không coi chúng tôi ra gì phải không?”  
      “Nhưng hiện giờ cục diện đã sáng tỏ rồi, chúng tôi mới là chim sẻ chân chính”.

      Ông lão lưng gù không nói gì, chỉ cười nhìn những người này.

      Sắc mặt Thiên Kỳ vô cùng u ám: “Các người muốn làm gì?”  
      “Phụt!”  
      Vừa dứt lời, liền không khống chế được mà nôn ra một ngụm máu.

      Lương Minh Nguyệt nhìn ông ta nói: “Đương nhiên là tiễn các vị tiền bối lên đường rồi, sau đó ba người chúng tôi sẽ tiến hành chia đều kim khố”.

      “Đừng mơ!”, Thiên Kỳ phẫn nộ quát.

      Tiền bạc và quyền lực sẽ luôn là dục vọng không thể xóa nhòa của con người, mấy người Lương Minh Nguyệt cũng muốn độc chiếm kim khố, giết chết những người bảo hộ kim khố là họ.

      Tân Thu và những người khác cũng muốn sở hữu kim khổ, vì vậy họ muốn diệt trừ kẻ uy hiếp là Nguyệt.


      Một người muốn giết một người, đến cuối cùng mục đích vẫn là chiếm giữ một mình kim khố mà thôi.

      Nhóm người Thiên Kỳ đương nhiên là căm tức, nhưng giờ phút này họ đã không còn lực chiến đấu nữa.

      Nguyệt và bọn họ đều bị tổn hại, mấy người Lương Minh Nguyệt liền trở thành chim sẻ thu hoạch cuối cùng.

      “Bùm!"  
      Vừa rồi Thiên Kỳ phẫn nộ gầm lên chọc tới sự tấn công của ông lão gù.

      Chưa tới một cái nháy mắt lão ta đã xuất hiện trước mặt ông ta, tung tới một quyền, sắc mặt của Thiên Kỳ trở nên ngưng trọng, đồng thời cũng giương nắm đấm tới đón.

      Nhưng đáng tiếc ông ta không ở trạng thái đỉnh cao, mà đang bị thương nặng, một quyền này của ông ta còn chưa đụng tới trên người ông lão gù thì bản thân đã không kìm được lại nôn ra một ngụm máu lớn.

      Sau đó, nắm đấm của ông lão gù rơi xuống cơ thể ông ta, trực tiếp đánh bay Thiên Kỳ ra ngoài.

      “Bụp!”  
      Sau khi Thiên Kỳ ngã xuống đất cũng không gượng dậy được nữa.

      Lúc này, Tân Thu bỗng nhiên mở lời: "Ta quả thực đã biết kế hoạch của mấy đứa từ sớm, nhưng không phải quá tự tin mà xem thường mấy đứa”.

      “Bởi ta muốn giết các người thì quá dễ dàng, cũng có rất nhiều cơ hội, nhưng…”  
      Tân Thu đột nhiên lắc đầu cười khổ một tiếng: “Các con là con của ta a!”  
      Dứt lời, Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc không khỏi sửng sốt.

      Họ đồng thời nhớ lại lúc hợp lực để giết Tân Thu trên núi lần trước, Tân Thu quả thực giống như đang tiếp đãi những đứa trẻ trở về nhà, mời họ uống trà.

      Hồi tưởng lại cảnh tượng đó, bây giờ cả hai dường như đều có chút không đành lòng.

      Ngay cả những kẻ phạm tội ác tày trời cũng khó tránh khỏi việc bị ràng buộc bởi thân tình, dù sao đó cũng là điều đã in sâu vào xương tủy.

      Ông lão lưng gù thấy hai người họ lộ ra ánh mắt do dự, không nhịn được mà nhắc nhở một tiếng: “Hai người, lúc này sẽ không nuốt lời đó chứ?”  
      "Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ thì chẳng thể có lại được nữa, đến lúc các người bị họ đè ép cả đời, nói không chừng còn bị họ giết chết!”  
      Vừa nghe được lời này, vẻ mặt hai người liền trở nên nghiêm nghị, sau đó trong mắt xẹt qua tia sáng kiên quyết.

      Cát Tắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư phụ, phàm là những người làm việc lớn đều không câu nệ tiểu tiết, ngay cả mạng của con trai tôi tôi cũng đã ném cả vào rồi, huống hồ là sư phụ!”  
      Nói xong liền muốn tấn công về phía Tân Thu.

      Đúng lúc này, một bóng người nhỏ gầy từ xa chạy tới, ngăn lại trước người Tân Thu: “Dừng tay! Ông không lẽ muốn giết sư phụ sao?”  
      Khi thấy Kỳ Kỳ đột nhiên lao tới, mọi người đều ngẩn ra.

      Không phải do nhiều thêm một người có lực chiến đấu, mà là do ngoài ý muốn, Kỳ Kỳ hiện giờ chỉ có thực lực cấp hai, đối với những người lão luyện như họ mà nói thực sự là quá yếu ớt.


      Nhưng cô ta lại lao tới bảo vệ trước người Tân Thu.

      Dường như Kỳ Kỳ chẳng mảy may sợ hãi bọn họ, còn chỉ vào Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc mà mắng to: “Các người là lũ súc sinh! Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, các người vậy mà muốn giết chết sư phụ!”  
      "Sư phụ trước kia còn hay nhắc tới các người, còn bảo tôi phải học tập các người, kết quả thì sao?”  
      “Các người chính là thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa, sói mắt trắng!”  
      “Ông là Lương Minh Nguyệt phải không? Ông là sư huynh của tôi, nhưng tôi chưa từng gặp qua ông, tôi biết ông là vì mỗi lần nghe sư phụ nhắc tới, ngày 3 tháng 7 hàng năm người sẽ bày ra một bộ ấm trà trên bàn, sau đó pha một ấm nhân sâm”.

      Trong lòng Lương Minh Nguyệt khẽ động.

      Người khác không biết nhưng ông ta thì hiểu rõ.

      Vào ngày 3 tháng 7 bốn mươi năm trước, chính là ngày ông ta bái Tân Thu làm thầy, mà trước đó ông ta đã gần như lìa đời vì bệnh tim.

      Thậm chí đến nay, căn bệnh tim của ông ta vẫn chưa được trừ tận gốc.

      Khi đó, Tân Thu mỗi ngày sẽ yêu cầu ông ta uống nhân sâm bởi loại trà này tốt cho tim mạch.

      Khi ông ta đã học tập có thành tựu muốn rời đi, Tân Thu đã rất không nỡ, bởi ông ta là đồ đệ đầu tiên của Tân Thu, nhưng cũng không ngăn cản đồ đệ của mình rời đi.

      Lúc đó ông chỉ nói: “Nếu nhớ sư phụ thì mỗi năm vào ngày 3 tháng 7 hãy trở lại đây”.

      Ông ta tưởng rằng Tân Thu chỉ nói miệng, không ngờ Tân Thu thực sự mỗi năm đều đợi ông ta.

      Ông ta chưa từng quay trở lại.

      Lần duy nhất trở về là khi cùng Cát Tắc lên núi muốn giết Tân Thu vào lần đó.

      Kỳ Kỳ nói xong Lương Minh Nguyệt lại quay đầu nói Cát Tắc: “Ông! Ông cũng vậy! 18 tháng 2, ông còn nhớ không? Mỗi năm vào ngày đó, sư phụ đều sẽ nấu một đĩa thịt rang cháy cạnh!”  
      Cát Tắc cũng sửng sốt.

      “Sư phụ nói ông thích ăn nhất là thịt rang cháy cạnh, người nói, lúc đầu ông xém chút đã chết đói, ngày đó nhặt ông về, đã làm cho ông một đĩa thịt rang cháy cạnh”.

      Cát Tắc cúi gằm mặt, trong đầu hồi tưởng lại đoạn ký ức đó.