Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám người bình thường, căn bản chưa từng gặp ai có thực lực như thế.
Vì vậy, sau khi từng người bay ra ngoài thì không dám tiến lên trước nữa.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Loại người như chúng mày không nên sống trên đời!”
Đám côn đồ run lên vì sợ hãi.
Cậu chủ kia vẫn cứng miệng nói: “Đừng có ở đó mà giả vờ giả vịt. Bố tao là Kim Kỳ, nếu mày dám động đến tao, tao bảo đám mày không có kết quả tốt đẹp!”
Bạch Diệc Phi sửng sốt: “Kim Kỳ? Kim Kỳ là ai? Rất nổi tiếng sao?”
Anh hỏi cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái sắc mặt phức tạp. Sau cùng cắn răng nói: “Đó là chủ tịch của một trong những công ty con nhà họ Hồ”.
“Nhà họ Hồ của mười gia tộc lớn?”, Bạch Diệc Phi khẽ cau mày.
Cô gái kia gật đầu.
Cậu chủ Hồ thấy vậy thì không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, hếch cằm lên, vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo nói: “Không sai, bố tao là Kim Kỳ, biết sợ rồi chứ?”
“Biết rồi thì nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tao. Nếu không thì...”
Bạch Diệc Phi không để ý tới hắn, cầm điện thoại gọi: “Gíup tôi một việc”.
“Nói đi”, đầu dây bên kia là giọng nói của Bạch Khiếu.
Bạch Diệc Phi nói: “Làm công ty của Kim Kỳ biến mất”.
“Được”.
Nhìn Bạch Diệc Phi gọi điện thoại. Cậu chủ Hồ bật cười: “Ha ha.... Con mẹ nó mày không giả bộ thì sẽ chết hả? Mày tưởng mình là ai? Biết tý võ thì thiên hạ vô địch à?”
“Nói muốn công ty nhà tao biến mất? Đùa gì chứ?”
Những tên côn đồ bên cạnh hắn ta cũng cười ầm lên.
“Thằng khốn, tưởng cậu chủ nhà tao nói đùa với mày chắc?”
“Đúng vậy. Mày là cái thá gì?”
Bạch Diệc Phi không hề quan tâm đến sự chế giễu của bọn chúng.
Mà thay vào đó, cô gái đứng bên cạnh cười lạnh: “Anh ấy là cái gì à, các người căn bản không biết, chỉ cần một câu nói cửa anh ấy có thể dễ dàng phá nát nhà của các người”.
“Bởi vì, cho dù là nhà họ Đỗ của mười gia tộc lớn, trong mắt anh ấy cũng không đáng một xu”.
Lời vừa dứt, đám người đều mang vẻ mặt không tin.
Những người trong quán Internet cũng đang nhìn về phía này.
Ngay cả người quản lý quán cách đó không xa cũng nhìn sang.
Lúc này, không biết là ai gây ra tiếng động.
Mọi người dường như đã thay đổi từ nút tạm dừng sang nút phát.
“Ha ha...”
“Thật sự là một nhân vật có máu mặt sao?”
“Thằng ranh nhà mày có biết nhà họ Hồ đang đứng đầu mười gia tộc lớn không, chỉ dựa vào mày? Cười chết mất thôi!”
“Tao khuyên mày bây giờ tốt nhất nên quỳ xuống xin lỗi tao, nếu tao vui thì sẽ không chấp với mày, còn nếu mày cứ tiếp tục vờ vịt, tao chỉ có thể gọi điện cho bố tao, nhờ ông ấy cử cao thủ đến xử lý mày”.
“Tao nói cho mày biết, vệ sĩ của bố tao là cao thủ cấp 3, dựa vào loại võ mèo cào của mày, căn bản không đủ dùng”.
Bọn họ cười nhạoBạch Diệc Phi và cô gái một cách không thương tiếc.
Cô gái quản lý quán Internet chỉ có thể lắc đầu thở dài.
“Thời buổi này làm người tốt khó lắm!”
“Đúng vậy. Thật tiếc cho người thanh niên này”.
Những người xung quanh xem náo nhiệt cũng thầm lắc đầu, trong lòng nghĩ Bạch Diệc Phi gặp vận xui lớn rồi, thậm chí họ còn lộ ra một tia thương hại.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cậu chủ Hồ vang lên.
Cậu chủ Hồ lấy điện thoại di động ra xem: “Bố tao muộn như vậy rồi còn gọi điện cho tao làm gì nhỉ?”
“Đúng lúc, có thể nói với ông ấy một tiếng, có người làm loạn ở quán nét, để ông ấy cử vệ sĩ đến”.
Vừa nói hắn ta vừa nghe điện thoại: “Bố, muộn như vậy bố vẫn chưa ngủ à? Đúng rồi. Bố, cho con mượn vệ sĩ của bố...”
“Thằng khốn kiếp!”, lời của cậu chủ Hồ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng gầm tức giận: “Con mẹ nó mày ở bên ngoài đã đắc tội với ai rồi?”
Cậu chủ Hồ ngây người: “Con có đắc tội với ai đâu? Sao vậy bố?”
“Sao trăng cái con mẹ gì?”, người bên kia điện thoại rất tức giận: “Mày còn mặt mũi hỏi tao à?”
“Tao vừa mới nhận được điện thoại từ liên minh doanh nghiệp, bảo nhà họ Kim chúng ta ngày mai lập tức tuyên bố phá sản, giao toàn bộ tài sản lại cho liên minh doanh nghiệp”.
Cậu chủ Hồ ngơ ngác: “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phá sản? Bố, cái liên minh đó có phải nhầm lẫn gì rồi không?”
Quán cafe internet lúc này rất yên tĩnh, thế nên mọi người có thể nghe thấy tiếng nói trong điện thoại, ai nấy cũng ngây ngốc.
Tiếng gầm trong điện thoại vẫn tiếp tục: “Mày còn dám hỏi tao? Nghĩ kĩ lại xem mày đã đắc tội tới ai? Người của liên minh doanh nghiệp nói rồi. Người mà mày xúc phạm là một nhân vật lớn”.
“Còn nói vị đó không giết mày đã là nhân từ lắm rồi!”
“Bây giờ mày lăn ngay về đây cho tao. Thu dọn đồ đạc cút khỏi thủ đô!”
Cậu chủ Hồ sửng sốt.
Sản nghiệp của gia đình cứ thế phá sản chỉ trong vài phút?
Hắn ta còn bị đuổi khỏi thủ đô??
Hắn xúc phạm đến một nhân vật lớn?
Tùng Thảo Giác nhìn thấy Bạch Diệc Phi xong thì dường như còn có gì đó chưa hiểu, thế nên sắc mặt có chút khó coi.
Cho dù Bạch Diệc Phi đã cứu ông ta thì đã sao, dù gì Bạch Diệc Phi cũng đã giết con trai mình, điều này không thể thay đổi được.
Bạch Diệc Phi cũng biết ông ta sẽ không tha thứ cho anh, chưa nói tới việc lúc ấy Tùng Vưu Duy muốn giết anh, còn giết cả Tần Hoa, tình cảnh lúc đó, không cần biết lựa chọn bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ làm vậy.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác hơn một chút, Bạch Diệc Phi không khách sáo mà ngồi xuống, anh nói với Tùng Thảo Giác: “Tôi biết ông hận tôi. Nhưng bây giờ, chỉ có tôi mới có thể để ông quay lại và cướp lại nhà họ Tùng”.
Tùng Thảo Giác hừ lạnh một tiếng: “Tôi không cần cậu thương hại!”
- ------------------