Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 77




Trong phòng khách sạn, thư kí Lâm vừa sửa sang xong tất cả tài liệu của lần công tác này.

Y vặn eo bẻ cổ đi vào phòng tắm, tắm xong ra chuẩn bị sấy tóc rồi đi ngủ, nhưng không ngờ rằng vào cái giờ này, y lại nhận được cuộc gọi của Túc Khiêm.

Tưởng là chuyện công việc, thư kí Lâm vội vàng nghe máy, nhưng nghe hết yêu cầu của Túc Khiêm, y hoàn toàn đờ đẫn.

“Nhẫn ạ?” Bị chấn động, thư kí Lâm vô thức hỏi: “Giám đốc, anh định tặng cho ai thế?”

Đừng bảo là như y nghĩ nha?

Trong đầu thư kí Lâm hiện lên một suy nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng phủ định, bởi vì y cảm thấy cái này không giống chuyện giám đốc nhà mình sẽ làm.

Và rồi…

“Tô Dục Chu.”

Y nghe được ông chủ nhà mình nói bằng giọng điệu hơi gấp gáp: “Tôi chuẩn bị tặng cho em ấy. Cậu sắp xếp một chút đi, trước hết mua một cái đã làm sẵn, nhẫn thiết kế thì sau này lại đặt làm.”

Tiếp đó anh bổ sung: “Tôi cần ngay khi về nước, ưu tiên cho chuyện này trước, mấy cái khác để sau.”

Thư kí Lâm chưa từng thấy giám đốc Túc mất bình tĩnh thế này, nhưng y cũng hiểu được tại sao giám đốc nhà mình lại sốt ruột như vậy —

Bởi vì hai ngày sau khi về nước, huấn luyện quân sự của cậu Tô cũng kết thúc! Khi đó giám đốc có thể quang minh chính đại vào đại học S, không cần tìm lí do nữa.

Với yêu cầu của ông chủ, đương nhiên thư kí Lâm không thể từ chối. Chỉ là, y vẫn không nhịn được hỏi thử: “Giám đốc, anh chắc biết… Ý nghĩa của việc tặng nhẫn chứ?”

“Chẳng lẽ anh định cầu hôn cậu Tô sao?” Y hỏi bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Ngay cả khi tự mình nói ra câu này, thư kí Lâm cũng cảm thấy không thể nào.

Với tính cách luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu của giám đốc Túc, sao có thể qua loa quyết định kết hôn như vậy được? Vả lại, giám đốc dù có mạnh đến đâu thì cũng là Omega mà!

Sao lại có chuyện Omega cầu hôn Alpha được? Mấy việc như này phải là Alpha làm chứ?

Còn có, thư kí Lâm bỗng ý thức được — Giám đốc với cậu Tô mới quen nhau được bao lâu? Bấm tay tính toán thì hình như còn chưa tới hai tháng nữa.

Xem mắt để kết hôn cũng không nhanh như vậy!

Ai ngờ…

“Ừ.” Y nghe được đầu kia trả lời, sau đó còn nhấn mạnh: “Cậu chuẩn bị đi.”

Sau đó không cho y cơ hội nói thêm, anh cứ thế cúp máy.

Thư kí Lâm nhìn bản thân trong gương, cả người đờ đẫn.

Giám đốc vừa mới… Thừa nhận?

Ngài ấy thật sự chuẩn bị cầu hôn cậu Tô?!

Y không khỏi rối rắm, chuyện lớn như vậy có nên báo với chủ tịch không? Ông cụ mà biết được thì chắc vui điên luôn mất.

Cũng chưa chắc, giám đốc là Omega mà, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Mặc dù giám đốc nhà họ không giống Omega bình thường cho lắm…

Thư kí Lâm cảm giác lòng rối bời, không khỏi bắt đầu lo lắng.

Giám đốc vội vã thế này, liệu cậu Tô có đồng ý không?



Sáng sớm, đồng hồ báo thức còn chưa vang, Tô Dục Chu đã thức dậy dưới ảnh hưởng của đồng hồ sinh học. Hình như cậu đã dần quen với tiết tấu sinh hoạt khi huấn luyện, cường độ của bài tập so với lúc đầu đã tăng lên khá nhiều, nhưng cậu cũng không cảm thấy mệt rã rời như ngày đầu tiên.

Tô Dục Chu trở mình, hai tay ôm gối, lại tiếp tục nhắm mắt, đợi báo thức kêu vang rồi mới bất đắc dĩ mở mắt ra, thò tay tắt đi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Cậu ra ban công rửa mặt, sau đó cầm chiếc bình phun nhỏ, cẩn thận phun nước cho bó hồng trên ban công. Hoa hồng kiều diễm ướt át cắm trong bình pha lê màu lam nhạt vẫn nở rộ, dưới ánh nắng ban mai càng thêm xinh đẹp.

Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng bó hoa này vẫn rất tươi tốt nhờ được Tô Dục Chu tỉ mẩn chăm chút.

Mỗi sáng sớm thức dậy, nhìn thấy bó hoa này, cậu sẽ lại nhớ tới hôm Thất Tịch ở cùng Túc tiên sinh, tâm trạng trở nên vô cùng tốt đẹp.

Nếu không phải bị thu điện thoại thì chắc chắn mỗi ngày cậu sẽ chụp một tấm, ghi lại thời khắc tươi đẹp như vậy. Tiếc là điện thoại nộp lên mất rồi.

Mặc dù đàn anh Bạch Kha ở phòng bên có, nhưng cậu cũng ngại hỏi mượn.

Tô Dục Chu thở dài, trở về phòng, sau đó lấy hộp bánh hạt dẻ kia ra khỏi tủ, cầm một miếng bỏ vào miệng. Bánh hạt dẻ vào miệng tan ra, mềm dẻo thơm ngọt, hương vị tuyệt diệu tràn ngập, thật sự ngon không cưỡng nổi. Cái bánh này đã trở thành một trong những món ăn tinh thần của Tô Dục Chu mỗi ngày.

Thấy chỉ còn lác đác ba bốn miếng, cậu bĩu môi, nhịn đau đậy nắp hộp lại, cất vào trong ngăn kéo như cất bảo bối.

Sau đó lại như thường ngày ra ngoài bắt đầu chương trình hôm nay.

Tất cả hạng mục huấn luyện của họ đã kết thúc, hôm nay bắt đầu tiên hành kiểm tra thể chất. Một khi không đủ tiêu chuẩn thì sẽ đứng trước khả năng bị trường từ chối nhập học. Nhưng quy định khắc nghiệt này chỉ áp dụng với Alpha và Beta, mà tiêu chuẩn của hai bên cũng khác biệt.

Tô Dục Chu đã tìm hiểu tiêu chuẩn của kiểm tra thể chất nên cũng không lo lắm. Nhưng lần này, cậu không định chỉ làm vừa đủ nữa.

Cậu muốn thử khiêu chiến thành tích của Túc Khiêm — Cái mà nghe nói Alpha thường không thể bắt kịp, mà dù có là A cao cấp thì cũng khó mà vượt qua.

Tô Dục Chu không muốn cứ mãi đứng sau lưng Túc Khiêm, cậu muốn được sóng vai đi bên cạnh anh.

Chu Yến không biết tâm tư của Tô Dục Chu, nghe thấy cậu hỏi mình về thành tích của Túc Khiêm thì không khỏi kích động.

Mặc dù Tô Dục Chu rất mạnh, tất cả mọi người trong khóa đều phải thừa nhận chuyện này, nhưng cậu ấy thật sự quá hiền lành, không giống Alpha gì hết.

Chẳng phải Alpha luôn hiếu thắng ham đấu đá… Nhầm, dám làm người đầu tiên, cố gắng vượt lên trên tất cả sao?

Nhưng trong lúc huấn luyện, bất kể hạng mục nào, chỉ cần không đến giây cuối cùng, Tô Dục Chu sẽ không dùng hết sức mình.

Mãi mãi là vừa đủ tiêu chuẩn của huấn luyện viên.

Mặc dù cuối cùng đúng là rất ngầu, nhưng cả quá trình cũng thật kiên nhẫn.

Mà giờ, chẳng lẽ linh hồn Alpha của cậu đã thức tỉnh rồi sao!

Tất nhiên là Chu Yến biết rõ mọi số liệu thành tích của Túc Khiêm như lòng bàn tay, dù sao đó vẫn luôn là mục tiêu cho cậu ta phấn đấu.

Là một Alpha, chẳng ai lại cam tâm để cho Omega giẫm dưới lòng bàn chân!

Nghe số liệu Chu Yến báo ra là Tô Dục Chu biết mình hỏi đúng người rồi, cậu nghiêm túc nghe, ghi lại từng con số.

Cuối cùng, Chu Yến vỗ vai Tô Dục Chu, cổ vũ cậu: “A Dục, tôi tin ở ông! Nhất định phải cố lên, không thể để Omega giẫm lên mình được!”

Tô Dục Chu kì quái nhìn cậu ta, ngẫm nghĩ rồi nói: “Túc Khiêm rất ưu tú, anh ấy là một người mạnh mẽ xứng đáng được chúng ta tôn trọng.”

“Là một Omega có thể chất bẩm sinh yếu hơn, tất nhiên Túc Khiêm đã phải cố gắng hơn chúng ta rất nhiều mới đạt được thành tựu như vậy.”

“Chẳng lẽ ông không thấy anh ấy rất giỏi sao?”

Chu Yến không ngờ cậu lại nói vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng đúng. Cậu ta chần chừ gật đầu, sau đó nghe Tô Dục Chu nói tiếp: “Chúng ta không cố gắng như anh ấy thì mới là chuyện cần xấu hổ, chứ không phải vì bị Omega đánh bại nên cảm thấy xấu hổ.”

Chu Yến là người thông minh, nhanh chóng hiểu được điều Tô Dục Chu muốn nói. Cậu ta muốn phản bác, nhưng lại phát hiện, hình như đúng là vậy.

Nền tảng của người ta vốn kém hơn mình, nhưng lại vượt xa mình như vậy thì chắc chắn người đó đã phải cố gắng và đổ mồ hôi hơn mình rất nhiều, đây là điều không thể xóa bỏ chỉ vì giới tính.

“Ờm, tôi hiểu rồi.” Chu Yến gãi đầu, hơi mất tự nhiên nói: “Đúng là tôi không nên cứ mãi lấy chuyện giới tính ra nói.”

Nghe vậy Tô Dục Chu nở nụ cười, vươn tay vỗ vai cậu ta, không nói thêm gì nữa, kéo cậu ta cùng đi tham gia kiểm tra.

Mặc dù Chu Yến tán đồng với suy nghĩ của Tô Dục Chu, nhưng cá nhân cậu ta vẫn hi vọng Tô Dục Chu có thể vượt qua vị giám đốc Túc kia.

Đây thuần túy là sự ủng hộ với bạn bè của mình.

Chẳng qua khi kết quả cuối cùng ra lò, Chu Yến nhìn thành tích của Tô Dục Chu, không khỏi câm nín.

Tô Dục Chu…

Lại một lần nữa vừa đủ tiêu chuẩn!

Có điều tiêu chuẩn lần này là thành tích của Túc Khiêm. Không thể nói là không có sai số trong vài hạng mục, nhưng gần như có thể bỏ qua.

Không chỉ có Chu Yến cạn lời, ngay cả huấn luyện viên cũng bó tay.

Rõ ràng thằng bé có khả năng như thế, tại sao cứ chỉ làm vừa đủ thôi vậy?

Nhìn Giản Bách Xuyên kìa, nhìn cái vị “A cao cấp mảnh mai nhất lịch sử” kia đi, có lẽ là cũng muốn ganh đua nên toàn bộ thành tích trong buổi kiểm tra của cậu ta đều vượt qua Túc Khiêm!

Nhưng dù vậy, Giản Bách Xuyên vẫn không thể thoát khỏi biệt danh A cao cấp mảnh mai nhất, vì dù sao Túc Khiêm đánh cho cậu ta lăn ra ngất luôn mà.

Buổi kiểm tra oanh liệt trôi qua, tiếp theo là hội diễn quân sự.

Trước khi hội diễn bắt đầu, các vị lãnh đạo lần lượt lên phát biểu, cuối cùng là Tô Dục Chu làm đại diện khóa sinh viên năm nay, lên sân khấu diễn thuyết, tổng kết thu hoạch những ngày qua, cùng với triển vọng trong tương lai.

Bản thảo của cậu được giáo viên sửa từng câu từng chữ, đương nhiên sẽ không có sai lầm. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tô Dục Chu vô cùng bình tĩnh hoàn thành bài nói của mình.

Cậu cũng nhận ra, hình như bản thân bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, ít nhất là so với trước kia, nếu bảo cậu lên phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, thì dù có bản thảo chắc chắn cậu cũng sẽ bị căng thẳng. Nhưng giờ, Tô Dục Chu không chỉ không cảm thấy sợ, mà còn có phần phấn khởi và hưởng thụ.

Vì buổi tọa đàm lần trước, Tô Dục Chu vốn còn mong chờ có thể thấy Túc Khiêm trong hội diễn quân sự.

Sự thật chứng minh cậu đã nghĩ nhiều.

Nhà trường cũng không mời gia đình hay công ty tới, người có mặt toàn là lãnh đạo trường, hình như còn có vài đại biểu của bộ Giáo Dục.

Cuối cùng, trong cái nhìn dõi theo của tất cả mọi người, các huấn luyện viên tập thể chạy ra xe lớn. Sau khi mọi người leo lên, chiếc xe cứ thế chạy ra cổng trường, cho đến khi biến mất tại cuối đường.

Đến lúc này, đám sinh viên mới chợt ý thức được, các huấn luyện viên đi thật rồi, mà huấn luyện quân sự của bọn họ cũng chính thức hạ màn.

Không biết sao, ban đầu chỉ mong mỏi huấn luyện kết thúc sớm một chút, lúc này mọi người đột nhiên trở nên đa cảm, thậm chí rất nhiều người còn không nhịn được rơi nước mắt.

Tô Dục Chu cũng rất buồn. Về sau có lẽ cậu sẽ không còn được gặp huấn luyện viên Nghiêm nữa, mặc dù hắn luôn đặt yêu cầu rất cao với học sinh, nhưng cẩn thận nhớ lại thì sẽ phát hiện, thật ra cũng có lúc hắn đối xử với bọn họ rất tốt. (chiến thuật vừa đấm vừa xoa đây mà =]]]]])

Mang theo sự buồn bã đó, Tô Dục Chu trở lại kí túc xá. Trước hết cậu gọi về nhà, báo tin trò chuyện một hồi rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Có sự hỗ trợ của Bạch Kha, cậu đã tìm được phòng.

Hôm đó thi thể chất xong, ai hoàn thành sớm được quyền tự do hoạt động, Tô Dục Chu đã tranh thủ đi ra ngoài cùng Bạch Kha để xem phòng, nhìn một cái là chốt luôn.

Người thuê cũ của căn phòng đó vốn là sinh viên đại học S. Đàn chị đã tốt nghiệp nên muốn tìm người cho thuê lại, ngoài việc nó không nằm trong chung cư ra thì mọi điều kiện đều không tệ — Giá cả phù hợp, khu vực cũng tốt, mà đồ điện đồ gia dụng gì đó đều đầy đủ.

Thế là sau khi báo cáo với Tô Lan, Tô Dục Chu vô cùng dứt khoát kí hợp đồng.

Giờ huấn luyện quân sự đã kết thúc, bọn họ có ba ngày nghỉ, Tô Dục Chu định tranh thủ thời gian này dọn đồ qua.

“Cần anh hỗ trợ không?”

Bạch Kha ngậm kẹo trong miệng, tựa người vào cửa phòng kí túc của Tô Dục Chu, lên tiếng hỏi.

Tô Dục Chu đang nghe điện thoại.

Huấn luyện quân sự kết thúc, giáo viên cũng trả lại điện thoại cho bọn họ.

Lúc này cậu đang vâng dạ mấy tiếng với di động, cúp máy xong mới quay sang nhìn y, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.

Thấy y chủ động hỗ trợ, Tô Dục Chu lập tức nói: “Vậy có thể phiền anh giúp em mang đồ ra cổng trường được không ạ?”

Vì chỉ ở có nửa tháng, mà trong thời gian huấn luyện cũng không mua gì nhiều nên hành lí của Tô Dục Chu chỉ có thêm vài thứ, gần như không khác gì lúc mới chuyển vào.

Bạch Kha ngây người.

Nhìn nụ cười sáng chói một cách quá đáng của cậu trai, y nhướng mày, không khỏi hỏi: “Trông cậu có vẻ vui nhỉ, có chuyện gì tốt à?”

“Dạ.” Tô Dục Chu cười toe toét nói: “Bạn trai em tới đón em.”

Bạch Kha: “…”

- -----oOo------