Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 49




Tô Dục Chu sửng sốt, lắng nghe âm thanh của sóng, cảm nhận gió đêm mát lành, nhìn lại mặt biển được phủ màn đêm dường như mênh mông vô bờ.

Đêm nay…

Ở lại đây?

Không biết cậu nghĩ đến cái gì, mặt lại hơi nóng lên, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu.

Trên thuyền không chỉ có cậu và Túc Khiêm, còn có thuyền trưởng đầu bếp và hai thuyền viên nữa mà, hẳn là… Sẽ không như cậu nghĩ đâu nhỉ?

Bởi vì ý nghĩ vừa rồi mà Tô Dục Chu còn xấu hổ né tránh ánh mắt Túc Khiêm, ồ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn hải sản anh đút cho.

Ngoài cua biển ra thì thuyền viên còn đánh bắt được tôm hùm, bạch tuộc và vài loại Tô Dục Chu chưa từng thấy, chứ đừng nói tới tên chúng.

Nhưng mỗi loại đều khiến cậu ăn rất sung sướng.

Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, lại thêm đầu bếp cao cấp xử lý, và… Sự phục vụ tận tình của Túc tiên sinh, đây chắc chắn là bữa tối khó quên nhất cậu từng có.

Một bữa tối mà bọn họ ung dung ăn hết hơn hai tiếng.

Sau bữa ăn, hai người lại đứng trên boong tàu hóng gió.

Tô Dục Chu cầm kính viễn vọng ngắm sao, trong lúc vô tình xoay ra mặt biển, cậu thấp thoáng thấy được một hai con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, lại rơi tùm xuống biển.

Cậu không khỏi đề nghị: “Anh Túc, mình đi câu cá được không?”

Dù sao thì giờ mới chín giờ, cho đến lúc ngủ vẫn còn vài tiếng, Tô Dục Chu quyết định tìm chút việc vui để làm.

Túc Khiêm nhìn dáng vẻ phấn khởi của chàng trai, bỗng nhớ tới đêm đó trên đài ngắm sao, em ấy cũng như vậy, cũng tràn đầy hào hứng nói muốn cắm trại ngắm mặt trời mọc. Về sau, anh còn thật sự cùng cậu trải qua một đêm trên đài ngắm sao.

Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu trai, sau đó ra nói chuyện với thuyền viên, mượn cần câu của họ, còn có một rương mồi câu. Anh dẫn Tô Dục Chu tới đuôi thuyền, ngồi xuống chiếc ghế ở đó, mở nắp hộp mồi, để lộ đống mồi câu bên trong.

Tô Dục Chu cứ tưởng bên trong sẽ là mấy miếng thịt vụn, ai ngờ lại thấy một đống sâu bọ màu đỏ sậm, ngọ nguậy lúc nhúc dưới ánh đèn.

Mặc dù cậu không sợ sâu, nhưng nhìn cũng tê cả đầu.

“Đây là sâu đỏ, thường dùng làm mồi câu ngoài biển.”

Túc Khiêm giải thích với cậu. Sau đó anh thành thạo bốc mấy con treo lên lưỡi câu, hất cổ tay tung ra xa, dây câu xoay vòng bay ra ngoài, mồi thì đã rơi xuống biển.

Ánh mắt Tô Dục Chu không khỏi di chuyển theo mồi câu, cuối cùng thu hồi, rơi xuống người bên cạnh.

Dưới trời sao, gió biển phả vào mặt làm những sợi tóc của anh bay ra sau, ngũ quan tuấn tú mê người kia dưới biển sao như được phủ thêm một vầng sáng dịu nhẹ.

Anh cầm cần câu đứng cạnh lan can, có vẻ hững hờ, lại mang một loại quyến rũ không thể hình dung được.

Tô Dục Chu ngắm anh một hồi, đến khi Túc Khiêm quay sang thì cậu mới nhìn đi chỗ khác. Cậu nhìn chiếc phao dập dềnh theo sóng, không nhịn được hỏi: “Anh Túc, trước kia anh từng câu cá rồi à?”

“Ừ.” Túc Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm trong tiếng sóng bỗng có vẻ mơ hồ: “Ông ngoại tôi thích.”

“Sau khi ông qua đời, cũng lâu rồi tôi không đi câu.”

Tô Dục Chu không khỏi nhìn về phía anh, nhưng người đàn ông đã thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt biển.

Cậu nghĩ ngợi, sau đó buông tay khỏi lan can, đi tới sau lưng Túc Khiêm, vươn tay ôm anh. Tô Dục Chu đặt cằm lên vai anh, thấp giọng nói: “Em xin lỗi…”

Túc Khiêm hơi nghiêng đầu, dụi lên mặt cậu, dịu giọng nói: “Tại sao lại xin lỗi?”

“Tại em đã đề nghị câu cá…”

Tô Dục Chu càng ôm chặt lấy anh, trong giọng nói đựng đầy những bi thương và áy náy: “Làm anh nhớ lại chuyện đau lòng, em xin lỗi.”

Người nhà ra đi, thật sự là một chuyện rất đau khổ…

Tô Dục Chu vùi đầu vào vai anh, lại nghe Túc Khiêm nói: “Đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi… Đáng ra tôi phải cảm ơn em đã giúp tôi nhớ về ông.”

Quãng thời gian đó với anh thật ra là chút kí ức hạnh phúc ít ỏi thời thơ ấu. Chỉ là có quá nhiều chuyện làm tắc nghẹn cuộc sống, nên đến giờ Túc Khiêm mới phát hiện, đã rất lâu rồi bản thân không nhớ lại tháng ngày đó.

“Ông ngoại là người như thế nào ạ?” Tô Dục Chu gối đầu lên vai anh, nhỏ giọng hỏi.

“Đại khái là… Một ông lão rất tri thức rất tiến bộ.” Túc Khiêm không để ý tới cách gọi của cậu, anh hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục. “Có dịp sẽ dẫn em đến thăm ông.”

Tô Dục Chu chớp mắt, không khỏi bật cười: “Vâng.”

Lúc này, chiếc phao bỗng chìm xuống, cần câu cũng bị uốn cong.

Tô Dục Chu giật mình, sau đó trở nên hưng phấn.

“Anh Túc, câu được rồi câu được rồi! Mau mau kéo lên!”

Túc Khiêm rất có kinh nghiệm thu dây, cuối cùng dùng sức nhấc lên, kéo con cá đã cắn câu ra khỏi mặt biển.

Đó là một con cá vược biển rất lớn, thân cá thậm chí còn dài hơn bắp tay cậu, không ngừng vùng vẫy giữa không trung, bị Túc Khiêm cởi xuống khỏi lưỡi câu, ném vào thùng nước bên cạnh.

Ngay cả thuyền viên cũng bị động tĩnh của họ thu hút.

“Nhanh như vậy đã câu được rồi, tuyệt quá!” Người ban nãy bổ nhím biển ra cho họ ăn nói.

Tô Dục Chu chỉ nghe hiểu được chữ “tuyệt”, bèn tươi cười giơ ngón tay cái lên, cùng hắn khen ngợi Túc Khiêm.

Túc Khiêm bị họ vây quanh, nhìn nụ cười rạng rỡ của nhóc Alpha, anh cũng cong môi cười, sau đó lại móc mồi câu, tiếp tục ném dây câu ra ngoài.

Bởi vì tay đau nên Tô Dục Chu chỉ có thể ngồi cạnh nhìn, nhưng cậu không hề thấy chán.

Hôm nay họ rất may mắn, hoặc là kĩ thuật của Túc tiên sinh quá tuyệt, ngồi câu một tiếng đã thu hoạch được bảy tám con cá.

Cảm giác bội thu sung sướng này thật sự không thể diễn tả, ngay cả thuyền viên cũng thấy kinh ngạc.

Cuối cùng cá của họ bị thuyền viên mang đi xử lý, đề phòng chết giữa đường.

Chừng mười rưỡi, du thuyền của họ một lần nữa khởi động, vòng về phía bãi biển.

Mà lúc này, Tô Dục Chu và Túc Khiêm đã di chuyển vào trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền có một phòng ngủ rất lớn, không chỉ có đầy đủ đồ điện gia dụng và đồ dùng hàng ngày, thậm chí còn có cả một cái quầy bar. Đằng sau quầy bar là tủ rượu chất đầy cái loại chai lọ lớn bé.

Túc Khiêm vào phòng tắm trước, Tô Dục Chu bèn ra sau quầy bar, lấy công cụ pha chế và nguyên liệu ra, pha cho mình một chén cocktail đơn giản.

Rượu Rum nống độ thấp pha thêm chanh bạc hà, lại bỏ thêm khối đá và nước soda, rồi rót xuống ly rượu trong suốt. Chất lỏng óng ánh nhẹ nhàng mát lạnh, một món đồ uống rất thích hợp cho mùa hè, số độ còn không cao, không khác mấy với champagne.

Tô Dục Chu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu thanh mát, cẩn thận cầm theo cái ly đi tới cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, cậu không khỏi thỏa mãn thở ra một tiếng.

Thích thật đấy…

Cậu thưởng thức cảnh đêm trên biển, nhìn du thuyền cách bờ càng lúc càng gần, cậu còn mơ hồ thấy được dãy đá ngầm xa xa, sau đó…

Thuyền bỗng dừng lại.

Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?

Thoáng thấy được gì đó, Tô Dục Chu bèn nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thuyền viên đứng ở đuôi thuyền, dùng sức ném mỏ neo xuống biển, tạo ra bọt nước rất to.

Xem ra không có vấn đề gì.

Tô Dục Chu lại nhấp một ngụm, ngẫm nghĩ rồi uống nốt rượu trong ly, sau đó đặt cái ly xuống, chuẩn bị lên boong tàu xem có chuyện gì.

Rõ ràng chưa cập bờ mà sao lại dừng ở đây nhỉ?

Nhưng cậu vừa ra tới cửa, phòng tắm đã mở ra, người đàn ông mặc áo ngủ người còn bốc hơi nước bước từ trong ra.

“Đi đâu vậy?” Túc Khiêm nhìn về phía cậu.

Tô Dục Chu bèn nói với anh chuyện thuyền bỗng dừng lại, đang nói dở, cậu bỗng trố mắt.

Vì cậu thấy…

Bên ngoài cửa sổ, không biết thuyền viên đã hạ xuống một cái xuồng nhỏ từ khi nào, sau đó cả thuyền trưởng lẫn đầu bếp cũng lên thuyền đi về phía bờ!

Cậu thanh niên vội vàng chạy ra cửa, nhìn về phía nhóm người đã đi xa, phát hiện không phải là bản thân bị hoa mắt thì ngơ ngác.

“Anh Túc, họ đi mất rồi!” Cậu sốt ruột nói.

Ai ngờ người kia lại bình tĩnh nói: “Không sao, sáng mai họ sẽ trở lại.”

Tô Dục Chu sửng sốt, quay lại nhìn Túc Khiêm: “Tại sao?”

Túc Khiêm đi tới sau quầy bar, lấy một chai rượu ra khỏi tủ, nghe vậy thì điềm nhiên trả lời: “Trên du thuyền không có chỗ cho họ ngủ.”

“Vậy thì cũng phải đưa thuyền vào bờ chứ.”

Tô Dục Chu đi tới trước quầy: “Sao có thể ném chúng ta ở trên biển như thế này được?”

“Là tôi yêu cầu.”

Túc Khiêm mở một chai rượu vang, rót ra hai cái ly.

Tô Dục Chu nhìn anh: “Tại sao?”

Túc Khiêm cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc nó, nghe vậy hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thì… Không muốn bị người khác quấy rầy.”

Tô Dục Chu nhìn nụ cười của anh, lại nghĩ đến ý nghĩa của những lời này, tai, dần nóng lên.

Cậu giằng lấy ly rượu trong tay anh, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn Túc Khiêm chằm chằm: “Anh bị đau dạ dày mà còn uống rượu?”

Túc Khiêm bất đắc dĩ nhìn cậu.

Khuôn mặt chàng trai đã ửng hồng, cặp mắt nhìn anh chăm chú sáng rực rất có hồn. Cuối cùng Túc Khiêm vẫn không nhịn được, nghiêng người tới nếm thử bờ môi thấm đầy men rượu kia.

Đèn trong khoang được chỉnh thành màu vàng ấm, ban đầu cảm thấy nó thật dịu êm thoải mái, giờ lại nhiễm sắc thái mờ ám.

Tô Dục Chu nhìn người con trai tuấn tú trước mặt, ngửi mùi hạt dẻ ngọt nồng trên người anh, chỉ nghĩ hình rượu này hơi mạnh, cậu thấy người nóng lên rồi.

“Em… Em đi tắm!” Nói xong vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu chạy trối chết, ý cười trong mắt sâu hơn, lại nhìn ly rượu vang còn lại và chiếc ly rỗng trên quầy, cuối cùng cất chai rượu đi.

“Ào ào —“

Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Tô Dục Chu đứng dưới vòi sen, cứ cảm giác càng tắm càng thấy nóng.

Phòng tắm này vừa được Túc Khiêm sử dụng, trong không gian nho nhỏ ngọt nồng hương hạt dẻ, hơi nước bốc lên khiến chúng càng thêm đậm đặc. Bị mùi hương như vậy bủa vây, cậu có muốn tỉnh táo cũng không thể làm được.

Cuối cùng, Tô Dục Chu từ bỏ vùng vẫy.

Cậu tắt vòi hoa sen, mặc áo ngủ sạch sẽ, để nguyên mái tóc ướt bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm, ánh mắt đã vô thức tìm kiếm bóng dáng người đàn ông.

Máy nhạc cổ cạnh quầy bar không biết đã được bật lên từ khi nào, đĩa nhạc màu đen lẳng lặng xoay tròn, hát lên tình ca lãng mạn của ngoại quốc.

Trong tiếng ca, Túc tiên sinh mặc áo ngủ màu đen ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng thư giãn, tay đung đưa một ly vang đỏ, mắt nhìn ra bóng đêm ngoài kia.

Ánh đèn vẩy lên người ảnh, gợi cảm lại mê say.

Tô Dục Chu nhìn anh một hồi.

Cho đến khi người đàn ông nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Chu Chu, lại đây.”

Cậu như bị mê hoặc, nhấc chân đi tới.

Người đàn ông kiên nhẫn đợi cậu đến, cuối cùng vươn tay ôm lấy vòng eo, để cậu ngồi lên người anh.

Tô Dục Chu ôm cổ Túc Khiêm, đón nhận mắt đen trầm lắng, cái nhìn đã ướt át, giọng nói cũng vô thức nhiều thêm chút mềm mại, lại vẫn rất kiên trì.

“Anh Túc, anh không được uống rượu…”

“Ừ.” Túc Khiêm khẽ đáp, đưa ly rượu cho cậu: “Em uống đi.”

“…”

Tô Dục Chu nhìn ly rượu trong tay anh, cuối cùng vẫn cầm lấy nâng cốc.

Cậu biết uống, nhưng không quá thích uống rượu.

Mà ghét nhất là uống rượu vang.

Thế nên cậu lại ngửa đầu uống cạn trong một hơi như ban nãy.

Vì uống vội nên giọt rượu màu đỏ tràn ra từ khóe miệng, lăn trên chiếc cổ trắng nõn.

Rượu đỏ và tuyết trắng đan xen, tô lên mỹ cảnh diễm lệ.

Túc Khiêm chăm chú nhìn cậu, cuối cùng không nhịn được nghiêng người tới, mut  lấy giọt rượu kia, sau đó từng chút lần theo dấu vết, li3m sạch sẽ cho chàng trai, sau cùng hôn lên bờ môi ấy.

Men say bốc lên, nhiệt độ trong khoang thuyền càng lúc càng cao.

Dưới trời sao lấp lánh, một chiếc du thuyền lẳng lặng bồng bềnh trên mặt biển, đung đưa theo nhịp gió nhịp sóng.

“Rì rào –“

Đến khuya, gió trên biển mạnh hơn, du thuyền chao đảo càng thêm mãnh liệt…

Hết chương 49.

- -----oOo------