Khi Tô Dục Chu ngồi xe cùng Túc Khiêm tới bờ biển, trời đương buổi hoàng hôn.
Biển trời giao nhau tại một đường thẳng, mặt trời lặn như lòng đỏ trứng gà treo nơi chân trời, nhuộm đỏ cả mảng trời lẫn vùng biển, khiến cảnh sắc vừa mỹ lệ vừa bao la hùng vĩ.
Tô Dục Chu không nhịn được lấy điện thoại ra muốn chụp lại cảnh này, nhưng tay lại không thể khống chế vẫn luôn run rẩy.
Đây là di chứng sau khi liên tục bắn súng, cơ tay đau nhức vô cùng, phải mất chừng vài ngày mới đỡ.
Cậu đành phải từ bỏ, có chút không cam lòng bị Túc tiên sinh dẫn lên du thuyền, sau đó cùng ngồi thuyền ra biển.
Gió biển thổi vào mặt thoải mái vô cùng, tâm trạng Tô Dục Chu nhanh chóng tốt hơn. Cậu đứng ở đầu thuyền, dang hai tay đắm chìm trong làn gió, cả khuôn mặt tuấn tú được ráng chiều rọi lên màu vỏ quýt.
“Tách —“
Cậu nghe được tiếng, quay đầu lại thì thấy Túc tiên sinh đang giơ điện thoại về phía mình.
Tô Dục Chu không nhịn được cười: “Anh chụp trộm mà cũng không biết tắt tiếng à?”
Túc Khiêm nhún vai.
“Chẳng phải anh đang chụp đường hoàng công khai sao?”
Anh lại chụp thêm mấy tấm, lưu giữ lại khuôn mặt cười hết sức đáng yêu của Tô Dục Chu giờ phút này.
“Anh đừng chỉ chụp em.”
Tô Dục Chu chạy đến phía sau anh, hơi kiễng chân, ôm vai Túc Khiêm từ đằng sau, thúc giục: “Nào, mau chuyển sang chế độ tự chụp đi.”
Túc Khiêm bị cậu ôm đột ngột như vậy, lại như đã tập mãi thành quen, anh mỉm cười, đầu ngón tay bất đắc dĩ bấm vào màn hình, chuyển sang camera trước.
Sau đó anh duỗi tay, cố gắng ghi lại cả khung cảnh mặt trời lặn sau lưng.
Tay dài thích vậy đấy, không cần gậy tự sướng.
Hai tay Tô Dục Chu ôm anh, cảm giác cười sắp cứng cả cơ mặt rồi Túc tiên sinh mới chọn xong góc độ, chụp lại tấm ảnh chung thứ hai của bọn họ.
Chụp xong, cậu không khỏi giơ tay xoa mặt.
Tô Dục Chu chợt nghĩ ra chuyện gì, nhìn về phía mặt trời đằng xa đã lặn một nửa, giơ lên tay trái đã run rẩy vô cùng, làm một nửa khung hình.
“Anh Túc, mau lên! Nhân lúc mặt trời còn chưa lặn hẳn mau chụp!”
Túc Khiêm lập tức hiểu được ý cậu, dù sao cũng từng làm một lần, lần này thành thạo hơn rất nhiều.
Anh giơ tay phải lên, cùng tay trái cậu tạo thành một khung hình, sau đó giơ ống kính về phía mặt trời. Du thuyền tiếp tục chạy, tay của hai người lẫn cảnh mặt trời lặn trên biển được chụp lại.
“Anh nhớ phải gửi ảnh cho em đấy nhé! Em muốn đặt nó bên cạnh tấm ảnh hôm nọ!”
Tô Dục Chu nhìn bức ảnh, trong mắt ngập tràn yêu thích.
Mặt trời mọc trên đỉnh núi, mặt trời lặn trên biển…
Chỉ hi vọng tương lai bọn họ sẽ có thể cùng nhau ngắm nhìn thêm nhiều khung cảnh nữa.
Đề phòng quên, Túc Khiêm tiện tay gửi luôn ảnh sang điện thoại Tô Dục Chu.
Động tác vừa rồi của cậu thanh niên khiến anh nhớ tới mặt trời mọc sáng ngày đó, trời sao đêm lần trước, và đương nhiên…
Còn có câu nói chứa đầy sát thương em ấy nói trước khi ngủ.
Anh khẽ mím môi, mà Tô Dục Chu đã bị động tĩnh ở đuôi thuyền thu hút sự chú ý.
Lúc này thuyền đã ngừng lại.
Cậu và Túc Khiêm cùng đi tới đuôi thuyền thì thấy hai thuyền viên đang vừa thu lưới, vừa gỡ đống hải sản mắc trên lưới xuống. Thấy hai người thì họ tươi cười chào hỏi, sau đó tiếp tục làm việc.
Tô Dục Chu tò mò quan sát. Cậu đã từng thấy video người ta đánh bắt hải sản, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Đương nhiên hôm nay cũng là lần đầu cậu ra biển.
Cũng may lúc này gió biển không lớn, thuyền cũng không rung lắc đến vậy.
Lúc này một thuyền viên bắt được con nhím biển, dùng công cụ nạy làm đôi ra đưa cho họ: “Có muốn nếm thử không?”
Người kia nói bằng tiếng S, còn hơi mang giọng địa phương.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, thấy Túc Khiêm gật đầu mới đưa tay nhận lấy, dùng câu cảm ơn bằng tiếng S hôm qua học được nói lại với họ.
Cậu vừa định cầm cái thìa nhỏ thuyền viên đưa cho mình móc thịt nhím biển ra, Túc Khiêm ở bên cạnh đã xúc hộ, đút cho cậu ăn.
Tô Dục Chu lập tức thấy nóng tai.
Lúc ở riêng cậu có thể làm đủ loại chuyện thân mật với anh, thậm chí còn nhiều lần chủ động, nhưng ở trước mặt người ngoài, cậu lại không làm được. Nhưng đúng là giờ cậu cũng không tiện cầm nắm, chỉ có thể đỏ mặt nhanh chóng nhai nuốt thịt nhím biển.
Nhím biển vừa được vớt lên vô cùng tươi ngon, không hề tanh, trắng nõn ăn rất sướng miệng.
Hai mắt Tô Dục Chu sáng lên.
Cậu đưa nửa còn lại trên tay cho Túc Khiêm, trông mong nhìn anh.
Túc tiên sinh liếc cậu một cái, tiếp tục xúc thịt nhím ra đút cho cậu ăn. Nhóc Alpha ăn được đồ ngon đã hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.
“Cái này ăn ngon ghê!” Tô Dục Chu nói: “Anh Túc, anh cũng ăn thử đi.”
Túc Khiêm lại bảo thuyền viên cắt ra hai con nữa.
Nhưng anh chỉ ăn nửa con, còn lại đều đút cho Tô Dục Chu.
Nhóc Alpha vẫn rục rà rục rịch, mắt lia tới lia lui trên những món hải sản khác. Dù sao thì cậu vẫn là A cao cấp vừa phân hóa còn đang trong thời kì phát triển, hai ba con nhím biển nho nhỏ sao đủ no.
Túc Khiêm không khỏi nở nụ cười, lấy khăn ra lau tay sạch sẽ rồi xoa đầu Tô Dục Chu: “Đừng sốt ruột, đó đều là bữa tối của chúng ta.”
Nghe anh nói vậy, mắt chàng trai lập tức sáng lên.
Đánh bắt xong xử lý luôn trên thuyền, như này quá đã luôn!
Biết đây là bữa tối, Tô Dục Chu kiên quyết đứng canh không chịu đi, vừa trông về phía thành phố xa xa đã lên đèn, vừa quan sát thuyền viên đánh bắt hải sản.
Đây là một chuyện rất thú vị.
Bạn vĩnh viễn không biết khi thu lưới lên sẽ bắt được con gì, cảm giác bất ngờ như đang mở rương kho báu vậy, cái này chắc hẳn là sức hấp dẫn khi ra biển tận tay đánh bắt hải sản nhỉ.
Hai thuyền viên ước chừng bốn năm chục tuổi, lúc cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh, trông đều có vẻ là người có tính cách cởi mở vui tươi.
Một người thấy Tô Dục Chu có hứng thú bèn vừa kéo lưới vừa lấy hải sản trong lưới ra giới thiệu với cậu.
Mặc dù Tô Dục Chu nghe không hiểu, nhưng cũng cảm thấy thật thú vị, chỉ mất một lát đã nhớ được tên của vài loại.
Nói thật trong đó có vài con cậu chưa thấy bao giờ. Nhất là mấy con cua biển có vỏ ngoài rất đẹp kia, nhìn thôi đã không nỡ ăn rồi.
Giữa chừng, Túc Khiêm đi lấy công cụ nạy mấy con hàu sống cho cậu ăn. Hàu vừa vớt lên đã được nạy ra thơm ngon cực kì, trơn tuột tươi non, cảm giác rất khác với nhím biển, nhưng đều là vị ngon khó cưỡng.
Tiếc là họ không vớt được quá nhiều hàu, cuối cùng đều bị Tô Dục Chu ăn hết.
Cậu chép miệng, vẫn chưa đã thèm, lại nhìn Túc tiên sinh không ăn con nào, cả quá trình chỉ nạy vỏ rồi đút cho mình, Tô Dục Chu khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Anh Túc, anh cũng ăn đi ạ…” Cậu hơi chột dạ nói, vì mình ăn hết mất rồi.
Túc Khiêm nhìn cậu một cái, sau đó nhân lúc thuyền viên không nhìn, nghiêng người hôn nhẹ lên môi cậu, rồi bình tĩnh đáp: “Ừ, ăn rồi.”
Tô Dục Chu lập tức đỏ mặt.
Cậu lầm bầm vài tiếng, không nói thêm gì nữa.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống đáy biển, không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối, thuyền đã lên đèn.
Hai người sánh vai đứng ở đuôi thuyền, cùng tựa vào lan can, thoải mái tận hưởng gió đêm nhè nhẹ thổi, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, lại nhìn đất liền ở đằng xa đã dần sáng đèn.
Giờ phút này, bình yên tuyệt vời biết mấy, là cảnh tượng ngay cả trong mộng Tô Dục Chu cũng chưa từng thấy.
Cậu không nhịn được nghĩ, nếu như thời gian có thể ngừng lại ở đây thì tốt.
Cho đến khi tất cả kết thúc, chỉ còn hai tuần.
Đến lúc đó…
Tô Dục Chu hơi rũ mi, tâm trạng xuống dốc, lại bỗng cảm nhận được động tĩnh bên cạnh.
Cậu tò mò len lén nhìn sang.
Túc tiên sinh đang thò tay vào túi, động tác này trông giống tìm thuốc lá, cậu không khỏi nhíu mày. Rõ ràng đã hứa với cậu là sẽ không hút thuốc rồi.
Tô Dục Chu bị di dời sự chú ý, lẳng lặng đợi, đợi Túc tiên sinh lấy bao thuốc ra thì sẽ bắt tại trận.
Kết quả —
Người đàn ông lục lọi túi, hình như chợt nhớ ra nên hơi dừng vài giây, sau đó lại tiếp tục mò mẫm lấy thứ gì đó từ trong túi.
Tô Dục Chu nhìn thấy…
Một phong kẹo cao su nhỏ.
Túc tiên sinh rút ra hai cái, mở đóng gói xong cho cả hai cái vào miệng, gấp lại giấy gói rồi nhét vào túi. Phát hiện tầm mắt của cậu, anh nhìn sang, hơi nhướng mày.
Túc Khiêm tưởng là cậu muốn ăn, giơ phong kẹo về phía cậu, trong đó vẫn còn mấy thanh.
Tô Dục Chu lẳng lặng nhìn anh. Đèn ở đuôi thuyền không sáng mấy, thậm chí cậu còn không thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng cậu lại cảm thấy thời khắc này Túc tiên sinh làm cậu rung động vô cùng.
Là những rung động hoàn toàn khác với sự xuất hiện đầy kịch tính của anh ban chiều, giúp cậu giành thắng lợi.
Chàng trai không khỏi nở nụ cười, vươn tay rút một thanh kẹo. Cậu nhét vào miệng nhai, sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của người đàn ông, nghiêng người tới, dịu dàng hôn anh.
Dù sao thì…
Lúc này nhóm thuyền viên đã cầm đống hải sản tới phòng bếp xử lý, cũng không thấy được họ đang làm gì.
Nụ hôn này không kéo dài lâu, đợi đến khi Túc Khiêm muốn chủ động phản kích, Tô Dục Chu đã buông anh ra.
Trong miệng còn lưu lại vị bạc hà tươi mát hòa với vị hạt dẻ ngọt ngào, cậu thanh niên vẫn chưa thỏa mãn li3m môi, cười với Túc Khiêm: “Đây là phần thưởng.”
Túc Khiêm ngây ra vài giây mới hiểu được lời cậu nói có ý gì.
Tô Dục Chu nhìn ra anh đang cai thuốc…
Anh có phần mất tự nhiên quay đi chỗ khác, hạ giọng nói: “Chuyện đã hứa với em, tôi đương nhiên sẽ làm được.”
Giọng anh trong tiếng gió có phần mơ hồ, nhưng Tô Dục Chu cũng không để ý, cậu cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Túc tiên sinh hiện giờ vô cùng đáng yêu.
Lại đứng hóng gió thêm một hồi, đêm càng lúc càng sâu, họ có thể thấy được cả một vùng biển sao trên màn trời. Bầu trời đêm nay rất sáng, ở nơi đại dương bao la mênh mông vô bờ này, trời sao càng thêm rộng lớn, đã không thể dùng từ hùng vĩ để hình dung.
Giây phút này, Tô Dục Chu sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.
Cũng may… Bên cạnh có người nắm chặt tay cậu, lặng lẽ và kiên định làm bạn với cậu, để cậu không lạc mất phương hướng trong phút chấn động mà thiên nhiên mang lại đây.
Không biết qua bao lâu, tiếng thuyền viên truyền tới, nói với họ rằng bữa tối đã xong.
Thoáng cái Tô Dục Chu đã bị kéo về thực tại.
Nghĩ đến những hải sản tươi sống được đánh bắt lên, cậu lập tức bừng bừng phấn khởi.
Ôi, chờ mong quá!
Bàn ăn đã được dọn ra trên boong tàu, khăn trải bàn màu tuyết trắng thêu hoa văn vàng kim, nếu như thắp thêm ngọn nến thì đây đúng là bữa tối ánh nến hoàn mỹ. Tiếc là gió trên boong tàu quá lớn, Tô Dục Chu và Túc Khiêm lại không muốn vào trong khoang dùng bữa, nên chỉ đành chấp nhận.
Người nấu là đầu bếp cao cấp Túc Khiêm mời tới, mặc dù nguyên liệu nấu ăn đều được đánh bắt ngẫu nhiên, nhưng ông cũng đã cố gắng làm ra những món tốt nhất trong thời gian cực ngắn.
Ít nhất trong lòng Tô Dục Chu thì đây đã được gọi là hoàn mỹ.
Đương nhiên nếu như cậu có thể tự dùng tay ăn thì còn hoàn mỹ hơn…
Tô Dục Chu như đứa ăn hại ngồi cạnh bàn ăn, nhìn Túc tiên sinh ở đối diện cầm kéo cẩn thận cắt vỏ cua, lột ra phần thịt tươi ngon trơn bóng hẵng còn đang bốc hơi bên trong chân cua.
Sau đó…
Anh duỗi tay, đút thịt cua cho Tô Dục Chu. Cậu hé miệng ăn hết, còn hơi bị bỏng vì thịt cua vẫn nóng. Túc tiên sinh thấy vậy, về sau đều sẽ thổi nguội đồ ăn một chút rồi mới đút cho cậu.
Tai Tô Dục Chu đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.
May là thuyền viên đều đã ra đuôi thuyền, họ ăn uống xong lại bắt đầu đánh bắt, họ không biết chừng đó nguyên liệu nấu ăn có đủ không nên chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung thức ăn cho hai người.
“Anh mau ăn đi, không cần phải để ý tới em đâu…”
Tô Dục Chu cũng không muốn mình phế như vậy, nhưng lòng bàn tay phải cậu vẫn sưng to, hai bắp tay cũng đau nhức, cầm bộ đồ ăn mà cứ run không ngừng.
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, hơi cong khóe miệng.
Omega dưới trời sao, lần đầu tiên cưới đến dịu dàng tự nhiên như vậy, giống như đã gỡ xuống gánh nặng đầy mình, tạo cho người nhìn một cảm giác khoan khoái thư thả khó có thể miêu tả.
Anh lột thịt cua xong lại nhẹ nhàng đưa tới bên miệng cậu: “Em bị thương, tôi đương nhiên phải chăm sóc em rồi.”
Tô Dục Chu ngẩn ngơ nhìn anh, cuối cùng vẫn há miệng, ngoan ngoãn cắn miếng thịt.
Thịt chân cua có độ ấm vừa phải, vừa mềm vừa trơn, còn rất ngọt, ngọt đến mức khiến cậu có phần mê mẩn.
Tô Dục Chu mấp máy môi, ép mình phải nhìn đi chỗ khác, ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Phong cảnh này vô cùng hiếm thấy, nhất định phải ngắm thêm vài lần vì không biết sau này còn cơ hội nhìn thấy không nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên nghĩ ra gì đó, Tô Dục Chu nhìn về phía Túc Khiêm, hỏi anh: “Đúng rồi, lát nữa mình ăn xong lại về khách sạn ạ? Hay ngồi đây thêm chút nữa?”
Mai Túc tiên sinh còn phải đi họp, mà giờ ngủ thường ngày của anh là mười một giờ. Bọn họ thong thả chậm rãi dùng cơm như vậy, không biết sẽ ngồi đây ăn đến mấy giờ nữa.
Tô Dục Chu hồi tưởng khoảng cách từ khách sạn đến bờ biển, cũng may không xa, chưa đến nửa tiếng đi xe.
Có lẽ… Ăn xong có thể ngồi đây ngắm cảnh thêm chút nữa?
Trong lúc cậu còn đang suy tư, người đàn ông ngồi ở đối diện tiếp tục ung dung tách vỏ cua, chấm xì dầu, tự cắn một miếng rồi mới tùy ý đáp: “Đêm nay không về.”
“Dạ?” Tô Dục Chu sửng sốt: “Không về ạ?”
Bờ môi anh cong lên thành nụ cười, cặp mắt đen dưới bầu trời đêm như cất chứa những vì sao lấp lánh, dường như đang nghĩ tới chuyện gì vui lắm.
Anh gật đầu: “Ừ, đêm nay chúng ta ngủ lại trên du thuyền.”
Hết chương 48.
- -----oOo------