Edit: Ry
Ở cửa, Túc Khiêm vừa vào đã thấy "mình" ngồi trên ghế sô pha, tay quấn một sợi dây đỏ.
Nói thật, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy quái dị.
Chỉ là từ "mình", anh thấy được bóng dáng của Tô Dục Chu.
Đại khái cậu cũng đang có cảm nghĩ giống anh, vẻ mặt khó có thể che giấu.
Từ bờ môi hơi mím cho tới ánh mắt hơi lảng tránh, anh hoàn toàn có thể đoán được lúc này Tô Dục Chu khó chịu đến mức nào.
Túc Khiêm dần cong môi, cảm thấy tình cảnh lúc này thật ra cũng rất thú vị.
Với hai người mà nói, chắc chắn sẽ là một hôn lễ suốt đời khó quên.
"A Dục, ông còn đứng đó làm gì?" Diệp Nhất Lãng đứng sau thọc lưng anh, nhỏ giọng nói: "Mau vào trong đón cô dâu của mình về đi!"
Túc Khiêm thoáng dừng bước, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của tất cả, anh đi theo sự dẫn dắt của sợi dây, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Dục Chu.
Sau đó quỳ một gối xuống.
Tô Dục Chu không ngờ Túc Khiêm đột nhiên làm thế, không khỏi cúi đầu nhìn anh.
Túc Khiêm ngước mắt nhìn cậu, trong đôi mắt nhạt màu phản chiếu bóng dáng cậu.
Ánh mắt anh dịu dàng chất chứa tình yêu sâu nặng, là điều cậu không thể quen thuộc hơn, bỗng nhiên, chút xấu hổ và khó chịu trong lòng cậu bỗng biến mất.
Cậu nhìn người con trai đang quỳ một gối trước mặt mình, ở giây phút này, cậu cảm nhận đây chính là Túc tiên sinh của mình.
Mà thực tế thì cũng đúng.
"Chu Chu, anh tới đón em." Túc Khiêm dùng âm lượng những người khác không nghe được, thì thầm với cậu.
Khóe miệng cong lên ý cười, tạo cho người nhìn một cảm giác hạnh phúc: "Có thể buộc lên cho anh không?"
Nói rồi anh giơ tay mình lên cùng với đầu còn lại của sợi dây --- Anh không để Tô Dục Chu cởi sợi dây trên tay mà muốn cậu buộc hai người lại chung với nhau.
Tô Dục Chu nhìn anh, cảm giác trái tim loạn nhịp.
Lần đầu tiên cậu phát hiện, hóa ra "mình" cũng có thể quyến rũ như vậy.
"Dạ." Tô Dục Chu đáp, cẩn thận cầm sợi dây đỏ kia, vì quá dài mà cậu còn quấn mấy vòng quanh tay Túc Khiêm rồi mới thắt lại cho anh.
Thợ quay phim chụp ảnh chụp lại toàn bộ quá trình, mà nhóm phù dâu phù rể đứng vây xem ở cửa cũng ồn ào. Nhưng họ nhanh chóng giữ im lặng, tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy Alpha trẻ tuổi đang quỳ một gối trên đất kia, nghiêng đầu nhìn sang ông lão bên cạnh, trịnh trọng hỏi: "Ông nội, giờ cháu có thể dẫn anh ấy đi không?"
Tất cả mọi người đang nín thở tập trung, lại vì một màn vô cùng lãng mạn này mà nở nụ cười.
Cụ Túc nhìn thanh niên trước mặt thật lâu, nhìn đứa nhỏ này bỗng trở nên chín chắn trưởng thành, ông không khỏi gật đầu.
"Chu Chu, hôm nay cháu ra dáng người lớn rồi." Ông cụ nói.
Tô Dục Chu đích thực ngồi cạnh: "..."
"Trước đó thì ông muốn nói với cháu mấy lời, có thể có hơi mất lịch sự. Ở đây, ông nội xin lỗi cháu." Ông cụ nói tiếp: "Nhưng hãy tin ông, thật lòng ông cũng chỉ mong hai đứa có thể hạnh phúc."
Túc Khiêm ngước mắt nhìn ông, tóc ông cụ đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, dáng lưng nghiêm khắc đã hơi còng xuống. Ông nắm tay "anh", nhẹ nhàng kéo tay anh và tay Tô Dục Chu chồng lên nhau, sau đó dùng lực nắm lại.
"Tính tình Tiểu Khiêm giống ông có nhiều lúc sẽ ương ngạnh, đôi khi sẽ hơi quá cứng rắn, cháu... Cháu hãy nhường nó một chút, đứa nhỏ này đi được tới đây cũng rất không dễ dàng."
Lúc nói những lời này, cụ Túc hoàn toàn không nhìn "Túc Khiêm", ông chỉ nhìn "Tô Dục Chu".
Thế nên Túc Khiêm thấy được rất rõ tình cảm ông cố gắng che giấu trong đôi mắt, đó là những yêu thương và xót xa anh chưa từng cảm nhận. Thấy ông nội như vậy, Túc Khiêm cảm thấy, thứ gì đó luôn canh cánh trong lòng, vào giờ phút này bỗng thả ra.
Anh mở miệng, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Ông nội, ông hãy yên tâm ạ."
Cụ Túc khẽ gật đầu, rõ ràng quan tâm cháu trai như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu nhìn "Túc Khiêm". Đúng là một ông lão ương ngạnh như lừa.
Ông xua tay, đè nén chua xót trong mắt, miệng nói: "Hai đứa đi thôi, đừng bỏ lỡ giờ lành."
Nói rồi không nhìn bọn họ nữa.
Tô Dục Chu nhìn cụ Túc dùng sức khoát tay, lại nhìn Túc Khiêm, anh đang quay đầu nhìn cụ Túc miệng nói: "Vậy chúng cháu đi ạ."
Diệp Vũ Thanh bên cạnh đúng lúc nâng hoa lên. Alpha trẻ tuổi tiếp nhận bó hoa tươi, đưa cho Omega của mình. Omega nhận lấy bó hoa này, tươi cười đứng dậy, cùng anh đan chặt mười ngón tay.
Hai người lại nhìn ông lão, cụ Túc nhìn cả hai, một lần nữa xua tay: "Đi đi."
Thế là dưới sự chứng kiến của mọi người, Alpha trẻ tuổi nắm tay Omega của mình bước ra ngoài.
Hai người đều là top AO trong AO cao cấp. Alpha trẻ tuổi đẹp trai chín chắn, khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ người cậu khiến không ai có thể xem nhẹ sự tồn tại, chỉ cần đứng trong đám người đã trở thành tiêu điểm. Mà Omega được cậu nắm tay, ngũ quan xinh đẹp vượt trội, khí chất lại dịu dàng ấm áp, như thể đóa hoa chì đã được rửa sạch, không còn góc cạnh bén nhọn.
Họ cùng nhau bước đi, xứng đôi đến vậy, khiến người ta vô thức hướng tới.
Dưới sự đưa tiễn của tất cả, họ ngồi lên xe hoa, để tài xế lái đi nửa vòng đảo, một lần nữa trở lại biệt thự chỗ Tô Dục Chu, đi lên kính trà với người lớn nhà họ Tô.
Tay họ vẫn luôn nắm chặt, chỉ là hai người có hơi im lặng.
Thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong xe có camera nên không tiện.
Cũng may Tô Dục Chu lấy lại được điện thoại.
Cậu buông tay Túc Khiêm, lấy điện thoại điền mật khẩu vào.
Cái di động này đương nhiên là của Túc tiên sinh, nhưng Túc tiên sinh luôn rất thẳng thắn, thậm chí nhiều khi còn hỏi tại sao cậu không kiểm tra điện thoại của anh. Cũng không biết là anh lại xem trúng bộ phim kì quái nào nữa, nhưng nhờ thế Tô Dục Chu nhớ được mật khẩu điện thoại Túc Khiêm.
Có điều họ nhanh chóng đổi điện thoại cho nhau, vì cảm giác quá rối loạn.
[Chu Chu]: Anh Túc, phải làm sao bây giờ? Bọn mình liệu có biến về lại được không?
Túc Khiêm còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của cậu đã liên tục gửi tới.
[Chu Chu]: Làm sao bây giờ? Lát nữa đọc lời thề xong còn phải hôn nữa!
[Chu Chu]: Cảm giác tự mình hôn mình kì lắm!
Chỉ nhìn mấy con chữ này cũng cảm nhận được sự sụp đổ của cậu.
Túc Khiêm cũng nghĩ tới nghi thức ở bờ biển, đám Diệp Vũ thanh đã qua đó đợi.
Chắc chắn không thể hủy bỏ rồi, chỉ là...
Anh nghĩ ngợi rồi nhắn trả.
[Túc tiên sinh]: Không sao, lát nữa em nhắm mắt lại là được.
Trong nghi thức truyền thống vốn là Alpha hôn Omega, nên dù cậu có nhắm mắt lại cũng sẽ không lộ vẻ bất thường.
Thấy tin nhắn của anh, Tô Dục Chu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
[Chu Chu]: Được, vậy nhờ anh cả đấy!
Nhắn xong, Tô Dục Chu lại tươi cười, vui vẻ ôm tay người bên cạnh.
Thật ra chỉ cần không nhìn mặt, không nghe tiếng thì cảm giác như vậy vẫn khá ổn.
Camera trung thực ghi lại cảnh này, sau đó chiếu ở lễ đường trên bờ biển, hiện lên trên màn ảnh.
Tất cả khách quý đang chờ họ đều thấy được phát sóng trực tiếp.
Trực tiếp vung thức ăn cho chó, ai nhìn cũng biết.
Hóa ra lúc chỉ có hai người họ sẽ như vậy sao?
Nhóm bạn thời đại học của Tô Dục Chu từng may mắn được chứng kiến Túc Khiêm đánh tan tác một A cao cấp khác trong khóa họ như thế nào, lại như thế nào dễ dàng khinh bỉ bọn họ.
Alpha, cũng chỉ đến thế thôi.
Đó trở thành ác mộng gần như không thể vứt bỏ của tất cả Alpha có mặt hôm đó, cũng biến thành trò cười cho đám đàn em.
Mà giờ phút này, bọn họ thấy quý ngài Omega mặt cười đầy hạnh phúc trên màn ảnh, vẫn còn hơi hoài nghi cuộc đời.
Lại nhìn Alpha bị hắn ôm, dáng vẻ bình tĩnh thong dong lại khó nén vui sướng, không khỏi cảm khái trong lòng ---
Có thể chinh phục một Omega huyền thoại như Túc Khiêm, Tô Dục Chu không hổ là số một, top A trong top A!
Các nghi thức sau đó được hoàn thành rất thuận lợi.
Hai người cùng kính trà cho người lớn trong nhà xong lại lên xe hoa, một đoàn người chuyển đến sân bãi ngoài bờ biển.
So với cảnh tượng vắng lặng trong "mơ", buổi hôn lễ này náo nhiệt hơn rất nhiều.
Người ở hiện trường đều thông qua trực tiếp nắm bắt tiến độ, vừa thú vị lại có ý nghĩa kỉ niệm.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của cha xứ, gia đình và bạn bè, hai người đứng trên đài nghi thức hoàn thành lời thề.
Bắt đầu trao nhẫn.
Khi Tô Dục Chu đeo nhẫn vào ngón áp út của Túc Khiêm, cậu nghe được cha xứ nói: "Được rồi, Alpha có thể hôn Omega của con."
Cậu làm theo lời đã hứa trên xe, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tô Dục Chu cảm nhận mùi dừa dần tiến tới gần, khi bờ môi ấm áp của đối phương chạm vào mình, cậu vẫn không nhịn được mở mắt.
Sau đó...
Tô Dục Chu chớp mắt, nhìn mặt Túc tiên sinh gần trong gang tấc, không khỏi sửng sốt.
Ơ? Bọn họ biến trở lại rồi!
Túc Khiêm cũng mở mắt, hơi kinh ngạc nhìn cậu, nhưng nhiều hơn cả là nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù không rõ nguyên lý, nhưng cuối cùng cũng biến về.
Khác với sự bình tĩnh của anh, Tô Dục Chu kích động hơn nhiều.
"Tốt quá rồi!" Cuối cùng cũng biến về!
Cậu reo lên, ôm eo Túc tiên sinh, vui vẻ xoay mấy vòng. Sau đó ôm mặt Túc Khiêm, hôn mạnh một cái, hoàn toàn không có tâm trí lo ngại trước mặt nhiều người như vậy phải giữ ý.
Tất cả có thể cảm nhận được sự vui sướng và hưng phấn của Tô Dục Chu, cậu thật lòng yêu Omega của mình, mọi người cũng vì thế mà đưa lên chúc phúc từ đáy lòng.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang vọng toàn bộ sân bãi, đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.
Mấy vị thợ quay phim cũng trung thực ghi lại cảnh tượng này.
Tô Lan vừa vỗ tay vừa lắc đầu: "Ban nãy còn tưởng cuối cùng nó cũng trưởng thành chín chắn hơn một chút, có khí thế của top A, giờ nhìn lại thì hóa ra chỉ là diễn thôi."
Mà Lâm Tử bên cạnh bà đã sắp thành người nước mắt.
Ông dùng sức vỗ tay, vành mắt đỏ hoe: "Ư ư, tốt quá rồi, Chu Chu và Tiểu Khiêm cuối cùng cũng ở bên nhau..."
Tô Lan câm nín, bà thật sự không hiểu cái này có gì mà phải khóc, chẳng phải hai đứa nó đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Nhưng bà vẫn lấy khăn tay ra dịu dàng lau nước mắt cho chồng.
"Là ngày vui mà, đừng có khóc, coi chừng người ta cười cho."
"Em chỉ đang cảm động thôi mà? Hai đứa nó thật sự rất ngọt ngào... Nhìn thôi đã thấy thật hạnh phúc..."
"Hạnh phúc thì nên cười."
Cuối cùng Lâm Tử cũng được dỗ dành, mà trên đài nghi thức, Tô Dục Chu cũng chịu thả Túc Khiêm ra.
Cậu sướng đến phát rồ rồi, hôn tới nỗi môi Túc tiên sinh cũng sưng lên.
Chỉ là rất nhanh, nụ cười của cậu đã cứng lại.
Vì một giây sau, chỉ trong một nháy mắt, cậu phát hiện... Bọn họ lại tráo đổi cơ thể!