Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 119: Ngoại truyện 15: Nếu Chu Chu xuyên trở về (8)






Edit: Ry

"Ào ---- ào---"

Con sóng không ngừng cọ rửa bờ cát, bọt nước sáng màu ánh lên sắc bạc dưới ánh trăng.

Trong màn đêm, có âm thanh động lòng người được che giấu trong tiếng bọt nước, không cẩn thận lắng nghe sẽ bỏ lỡ.

"A... Ha..."

Tô Dục Chu ghé vào vai người đàn ông, cảm giác cả người mệt rã rời.

Mà Túc Khiêm ý thức mơ hồ, khuôn mặt vẫn đỏ ửng. Bản năng điều khiển, anh nghiêng đầu cọ cậu, miệng không ngừng rên hừ hừ, hoàn toàn không thỏa mãn.

Tô Dục Chu sắp khóc.

Không được, cậu muốn nghỉ, muốn ăn cơm...

Nhất là mùi hạt dẻ ngọt nồng trên người Túc tiên sinh, trước kia bị mê hoặc, giờ chỉ thấy thèm, là thèm tới bụng sôi ùng ục ấy.

Chờ sức lực trở lại đôi chút, cậu mới mượn bóng đêm, tốn sức cõng Túc tiên sinh về biệt thự.

Cũng may bãi đá ngầm cách biệt thự không xa, nếu không cậu thật sự không biết phải làm gì.

Sao lại trùng hợp như vậy chứ, cứ thế phát tác lúc đang ở ngoài?

Tô Dục Chu ném Túc tiên sinh xuống ghế sô pha, tùy tiện tìm chút gì trong tủ lạnh ăn, bổ sung năng lượng xong mới thấy mình sống lại đôi chút.

Mà Túc tiên sinh vẫn còn ở trạng thái mơ hồ, khàn khàn gọi Chu Chu.

Tô Dục Chu vẫn còn thấy đau rát, chỉ đành vờ như không nghe thấy, chịu đựng mỏi mệt vào phòng tắm đổ nước tới lau người cho anh. Cuối cùng đút Túc Khiêm ăn chút đồ lỏng, sau đó khiêng anh về phòng ngủ, để anh nằm thoải mái chút.

Mà chính cậu cũng mệt tới ngã ra giường, nhanh chóng thiếp đi.

Mặc dù Túc tiên sinh tới kì không chịu yên, nhưng tốt ở chỗ là anh không có sức đè cậu, cùng lắm là ôm cậu cọ lung tung, lầm bầm gọi tên cậu.

Người Túc Khiêm rất nóng, Tô Dục Chu phải bật điều hòa tối đa rồi coi anh như gối ôm.

Bởi vì mỏi mệt, cậu nhanh chóng ngủ say.

Sáng hôm sau, cậu bị mùi hạt dẻ ngọt nồng đánh thức.

Tô Dục Chu mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, gần như bị Túc tiên sinh quấn cho không cực quậy được.

Nhiệt độ cơ thể anh vẫn rất cao, lúc cậu quay sang, Túc Khiêm cũng mở mắt. Từ mắt anh có thể thấy Túc Khiêm đã khôi phục chút lí trí.

"Chu Chu..."

Anh khàn khàn gọi một tiếng, khẽ hôn lên trán cậu một cái, sau đó buông chàng trai ra, tốn sức lật người. Người yêu đưa lưng về phía cậu cuộn người lại, từ phần lưng căng cứng có thể thấy được anh nhịn rất vất vả.

Hiển nhiên kì tình nhiệt của anh còn chưa qua.

Tô Dục Chu mím môi, cảm thấy đau lòng.

"Anh Túc, anh thấy khá hơn không?"

Cậu ôm lấy anh từ phía sau, hôn lên má anh, lại giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Cảm giác da thịt tiếp xúc khiến Túc Khiêm thấy dễ chịu hơn, anh theo bản năng nhích lại gần thanh niên.

Anh thèm khát cậu.

Nhưng lí trí lại khiến anh khàn giọng nói: "Anh không sao, em không cần lo đâu..."

Tô Dục Chu càng thêm đau lòng.

Giọng anh Túc nghe yếu quá, tối qua chắc chắn nhịn rất vất vả, có khi cả đêm không ngủ rồi?

Cậu vò tóc, có chút buồn bực.

Không có thuốc ức chế, cũng không có pheromone Alpha, kì tình nhiệt chỉ có thể tự chịu.

Túc Khiêm cũng biết Tô Dục Chu không có cách nào, anh hiểu nên không trách cậu, cố gắng kiềm chế dục vọng, không để bản thân đòi hỏi.

Không gì có thể đánh bại anh, kể cả bản thân anh...

Anh nghĩ như vậy.

Túc Khiêm gắt gao cắn chặt rang. Ngay khi cơ thể anh gồng lên, cố chịu đựng cơn sốt không ngừng dâng trào trong cơ thể, muốn dựa vào ý chí để vượt qua, thanh niên lại ôm lấy anh từ phía sau.

Sau đó, anh cảm nhận được tay cậu.

Hàm răng đang nghiến chặt dần thả lỏng, khuôn mặt nhăn nhó cũng giãn ra. Anh nhắm mắt thở dốc.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông dần thả lỏng, vẻ mặt cũng thư thái hơn.

Sau lưng anh, thanh niên xoay người xuống giường, đi dép lê vào trong phòng tắm, một lát sau nghe được tiếng nước vang lên.

Chờ Tô Dục Chu đánh răng rửa mặt xong, đi làm bữa sáng mang lên, phát hiện... Túc tiên sinh lại có tinh thần.

"..."

Lần đầu tiên Tô Dục Chu được trải nghiệm sự đáng sợ của kì tình nhiệt.

Mặc dù trước đó cậu đã trải qua, nhưng vì có sự kết hợp của pheromone nên sẽ không kéo dài lâu như vậy.

Căn cứ vào khóa giáo dục giới tính, tình trạng này thật sự sẽ kéo dài hai ba ngày mới dứt? Sau đó còn đứt quãng phát tác, cho tới một tháng sau...

Quá tra tấn người!

Dù là bản thân hay là người kia thì cũng không thể chịu nổi...

Nhưng Tô Dục Chu cũng không phàn nàn.

Cậu không quên Túc tiên sinh là vì mình mới tới thế giới này, mới phải chịu đựng khổ sở như vậy.

Túc tiên sinh vốn rất ghét việc mất lí trí trong kì tình nhiệt, mà ở trong tình huống này, người đau khổ nhất chịu nhiều giày vò nhất vẫn là anh.

Tô Dục Chu nâng Túc Khiêm dậy, dịu dàng đút anh ăn.

Ý thức của Túc Khiêm vẫn tỉnh táo, nhưng tay chân mềm rũ, đến cả giơ tay cũng khó khăn. Thế nên anh chỉ có thể để Tô Dục Chu đút ăn, ăn xong lại cuộn người, đưa lưng về phía cậu, im lặng chịu đựng.

Nhưng bóng lưng lặng lẽ ấy so với chủ động đòi hỏi càng khiến người ta thương xót.

Tô Dục Chu không khỏi mềm lòng, đút no bản thân xong lật Túc Khiêm lại, tiếp tục một cuộc chiến mới.


Trừ việc vì Túc tiên sinh ra thì còn có chút muốn so đo.

Cậu không tin mình thật sự không được!

Ánh nắng rơi ngoài cửa sổ, vung vãi rải vào, từ sớm mai ôn hòa tới ban trưa nhiệt liệt, dần biến thành chiều tà lười biếng.

Cuối cùng ánh sáng màu da cam biến mất, bị ánh trăng lành lạnh thay thế.

Ban đêm, Tô Dục Chu mơ màng mở mắt.

Cậu nằm trên giường, cảm nhận nguồn nhiệt bên cạnh, lại nhìn trần nhà lờ mờ ánh sáng.

Cậu thấy nó có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc.

Chắc ngủ đến mụ mị rồi...

Cậu nghĩ vậy, lại nhắm mắt.

Tô Dục Chu cảm giác được mỏi mệt trong cơ thể dần rút đi, mặc dù vẫn còn đau, nhưng dễ chịu hơn nhiều.

Thanh niên trở mình ôm lấy người yêu bên cạnh, nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu không hề nhận ra, ngoài mùi hạt dẻ thơm nồng, không khí còn dần lan tỏa một mùi dừa mát lành. Cánh tay đang ôm người đàn ông có đường cong cơ bắp càng thêm căng chặt hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh.

Sáng hôm sau, cậu mơ màng mở đôi mắt hẵng còn nhập nhèm vì buồn ngủ, duỗi tay lần mò lại phát hiện bên cạnh trống không.

Cậu quay sang thì thấy bóng lưng người yêu mặc chiếc áo ngủ màu đen đang ngồi bên giường.

Tô Dục Chu yên tâm, ngáp một cái: "Anh Túc... Anh đỡ hơn rồi à?"

Vừa thức dậy, tiếng cậu mềm nhẹ, mang theo chút ngái ngủ.

Túc Khiêm quay lại nhìn cậu, cái nắng ban mai dịu nhẹ rơi trên người anh, khiến Tô Dục Chu cảm thấy có chút mờ ảo.

Trên tay anh cầm... Thuốc ức chế?

Bao bì quen thuộc, ống chích quen thuộc, Tô Dục Chu đã thấy cả trăm lần.

Nhưng mà...

"Em tưởng anh bảo thuốc hết hạn rồi?" Cậu cau mày ngồi dậy.

Đừng nói là Túc tiên sinh không chịu nổi nên tiêm thuốc quá hạn nhé? Liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Túc Khiêm nhìn cậu, sắc mặt có vẻ quái lạ.

Lúc Tô Dục Chu định vươn tay tới lấy ống thuốc, anh lại nghiêng người đè cậu ngã ra giường.

Tô Dục Chu cảm nhận được sức lực của anh, không khỏi tròn mắt: "Anh lấy lại sức rồi? Vậy là thuốc ức chế chưa mất hiệu lực?"

Túc Khiêm vuốt ve khuôn mặt người yêu, khóe môi khẽ cong, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về rồi."

"Cái gì?"

Túc Khiêm lại không giải thích, cúi xuống hôn cậu. Khi sức lực trở lại cơ thể, quyền chủ động cũng về tay anh.

Tô Dục Chu một lần nữa cảm nhận được cơ thể tráng kiện của Túc tiên sinh, cũng phát hiện hình như cơ thể mình đã khôi phục trở lại.

Cậu vừa cảm nhận sự áp chế của anh, vừa nhìn lên trần nhà, cuối cùng cũng hiểu ra cái cảm giác vừa lạ vừa quen đó là gì.

Nơi này chẳng phải là biệt thự trên đảo chỗ họ định tổ chức hôn lễ sao? Kết hợp với hành động của Túc Khiêm, cậu nhanh chóng hiểu rõ.

Bọn họ trở lại rồi? Trở lại thế giới sau khi cậu chuyển kiếp?

Cậu có thể gặp lại ba mẹ chị gái, người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm?

Tô Dục Chu mừng như điên, nhưng không được lâu lắm, cậu đã phải nghĩ sang chuyện khác.

Túc tiên sinh khôi phục sức mạnh hoàn toàn không cho phép cậu phân tâm.

Tuy cậu cũng được hưởng thụ khoái cảm tột độ, nhưng đáng ghét là lúc cậu bị anh ức hiếp cho phát khóc, anh sẽ còn ghé vào tai cậu không ngừng dỗ dành:

"Chu Chu, đánh dấu anh đi."

Cuối cùng cậu trai cũng chỉ có thể chịu đựng, ấm ức cắn một cái...