Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 100




Tô Dục Chu cẩn thận quan sát Túc Khiêm, phát hiện anh có vẻ hoàn toàn không chú ý tới vụ kí ức kiếp trước của cậu, không khỏi cảm thấy phức tạp.

Cậu không nhịn được hỏi anh: “Anh Túc, anh tin em không? Anh có tin những điều em mơ thấy kia là kí ức kiếp trước của em không?”

Túc Khiêm dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt nâu xinh đẹp kia, chúng lấp lánh đựng lấy hình phản chiếu của anh, nghiêm túc thẳng thắn.

Hiển nhiên, đáp án của vấn đề này rất quan trọng với cậu.

Túc Khiêm không trả lời ngay, cân nhắc một chút mới nhẹ giọng đáp: “Anh cũng không biết.”

“Chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường.” Anh nói: “Bảo anh phải tin ngay thì nói thật, là hơi khó.”

Khi ánh mắt Tô Dục Chu dần trở nên ảm đạm, Túc Khiêm tiếp tục: “Nhưng, anh rất thích thế giới kia.”

“Thậm chí anh còn thấy hơi ghen tị, vì em có thể thấy được thế giới kia như thế nào.”

Túc Khiêm phân tích suy nghĩ của mình, anh luôn cảm thấy Tô Dục Chu rất đặc biệt, giờ thì anh đã hiểu tại sao cậu lại đặc biệt như vậy.

Hóa ra trong mắt cậu, giới hạn giữa ABO rất mong manh.

Thế nên cậu không có sự tự đại của Alpha, cũng không có vẻ yếu đuối của Omega, lại xuất sắc và tỏa sáng hơn Beta rất nhiều. Những đặc điểm ấy dung hợp lại thành một Tô Dục Chu thật đặc biệt, một Tô Dục Chu độc nhất vô nhị.

“Anh thấy ghen tị với em?” Tô Dục Chu hỏi.

“Ừ.” Túc Khiêm nói: “Có bao nhiêu người có được trải nghiệm đặc biệt như em?”

Anh hỏi tiếp: “Vậy là, em lo mình không có nhà là do ảnh hưởng của những giấc mơ, hay nói đúng hơn là kí ức kiếp trước của em sao?”

Tô Dục Chu khẽ gật đầu, bỗng cảm thấy kể hết ra với Túc Khiêm dường như cũng không khó như vậy.

“Vâng, kiếp trước em là trẻ mồ côi, em không có nhà.” Cậu bình tĩnh nói.

Nhưng càng bình tĩnh như vậy, Tô Dục Chu càng khiến Túc Khiêm đau lòng.

Anh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Đó đều là chuyện trong quá khứ rồi, giờ em không chỉ có ba mẹ người thân, còn có anh nữa.”

“Về sau chúng ta sẽ tạo một gia đình mới. Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ có nhà.”

“Chu Chu, anh muốn ở bên em cả đời.”

Tô Dục Chu nghe những lời dịu dàng của anh, không hiểu sao bỗng thấy nỗi bất an đến từ bóng ma kiếp trước luôn tồn tại trong lòng, tự dưng biến mất.

Mọi thứ bỗng sáng tỏ rộng mở.

Cậu vùi đầu vào ngực anh, hít hà mùi hạt dẻ ngọt ngào, miệng nói: “Anh Túc, anh tiếp tục dạy em cách đánh dấu tạm thời đi, em sẽ nghiêm túc học.”

Túc Khiêm nhẹ nhàng xoa lưng cậu, trong lòng lại hơi lúng túng.

Vấn đề hiện giờ là Tô Dục Chu không biết khống chế pheromone của mình…

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hồi trước ở thang máy công ty anh, lúc em đối phó với Kim Diệu và Lý Tây Nhiên ấy, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Dục Chu hồi tưởng lúc đó, dù sao cũng là chuyện của một năm trước, cậu không nhớ rõ chi tiết lắm.

“Lúc ấy kì tình nhiệt của anh phát tác, em lo anh xảy ra chuyện, rất vội, chỉ muốn lập tức tìm anh.” Cậu nhớ lại. “Nhưng ở trước cửa thang máy có người này rất phiền phức, anh ta chắc là Alpha, cứ đứng chặn đường, còn đôi co với em.”

“Đúng rồi, em còn ngửi được mùi hoa hồng nữa, đó chắc là pheromone Alpha nhỉ?”

Tô Dục Chu nói tiếp: “Em vội đi tìm anh, anh ta lại cứ đứng chặn trước mặt, em thấy rất bực bội, rất muốn anh ta cút đi.”

Cậu cũng thật sự nói câu đó ra. Sau đó dưới k1ch thích, pheromone của cậu cứ thế bùng nổ.

“Em cũng không biết pheromone trong người chạy ra kiểu gì, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em…”

Tô Dục Chu bỗng đỏ mặt. Cậu nhìn Túc Khiêm, hơi xấu hổ quay đi chỗ khác.

Túc Khiêm cũng nhớ tới lúc bọn họ gặp nhau trên hành lang, khi ấy, anh ngửi được pheromone của cậu, cảm thấy bị xúc phạm nên còn mắng cậu một câu.

“Lúc ấy em cũng không khống chế được pheromone đúng không?” Túc Khiêm hỏi.

“Ừm…” Tô Dục Chu tiếp tục xấu hổ cúi đầu.

Túc Khiêm hơi mím môi, ra vẻ tổn thương nói: “Vậy là lúc đó em thấy anh trông ngứa mắt nên mới vô thức thả pheromone ra sao?”

“Không phải! Là vì em thích anh! Lúc ấy em thấy anh thật sự rất đẹp, mùi hạt dẻ còn thơm nữa, em rất muốn ăn!”

Tô Dục Chu vội vàng nói, sau đó nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Túc Khiêm, không khỏi cứng đờ.

Cậu bĩu môi, vùi đầu vào ngực anh.

“Được rồi, lúc đó là em vừa gặp đã yêu anh, là em thích anh trước, được chưa?” Nghe cậu bất đắc dĩ lầm bầm, Túc Khiêm không khỏi bật cười.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Em thích anh trước, nhưng anh là người yêu em trước.”

Tô Dục Chu nghe vậy lại vui vẻ.

Cậu toét miệng cười, sau đó nói: “Lạc đề rồi lạc đề rồi, chúng ta nói tiếp vụ đánh dấu!”

Túc Khiêm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: “Không vội, từ từ sẽ đến.”

“Cũng không phải là em vội…”

Tô Dục Chu sờ lên vết cắn trên tuyến thể của Túc Khiêm: “Nhưng lỡ cắn rồi cũng không thể để như vậy được?”

Tuy là không chảy máu.

Cậu bỗng hỏi: “Anh có thể khống chế pheromone của mình mà đúng không? Nói cho em biết đi, anh làm cách nào để khống chế vậy?”

Túc Khiêm nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Chu Chu, em có cảm nhận được tuyến thể của mình không?”

Pheromone bắt nguồn từ tuyến thể, chỉ có cảm nhận được tuyến thể mới khống chế được pheromone của mình.

Quả nhiên, Tô Dục Chu lắc đầu.

Túc Khiêm vươn tay, nhẹ nhàng vu0t ve gáy cậu: “Vị trí này chính là tuyến thể của em, em có thấy nó đang nóng lên không?”

“Hình như… Có chút chút?”

Tô Dục Chu không chắc lắm.

Túc Khiêm rủ mắt, sau một hồi ngẫm nghĩ, anh ngập ngừng nói: “Chu Chu, em có ngại nếu anh cắn em không?”

“Dạ?” Tô Dục Chu chớp mắt, không hiểu lắm nhìn anh.

Túc Khiêm vu0t ve nước da trên gáy cậu, khẽ nói: “Em có ngại nếu… Anh rót pheromone Omega vào tuyến thể của em không?”

Thực tế thì anh chưa từng nghe nói có ai làm vậy, để Omega cắn Alpha, với Alpha mà nói hẳn là một chuyện sỉ nhục nhỉ?

Vả lại cơ thể AO có cấu tạo khác biệt, về mặt lí thuyết thì Omega không thể đánh dấu Alpha, nhưng…

Túc Khiêm muốn thử xem. Nếu như pheromone của anh được rót vào trong cơ thể Tô Dục Chu thì cậu sẽ có phản ứng như thế nào?

Tô Dục Chu bị Túc Khiêm hỏi khó. Trong những kiến thức về ABO mà cậu tiếp thu, bao gồm cả hai mươi năm cuộc đời, hình như cậu chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Cau mày nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Tô Dục Chu gật đầu: “Vậy thử xem sao?”

Biết đâu cách này thật sự sẽ giúp cậu get được cách khống chế pheromone thì sao?

Thấy Tô Dục Chu không chút do dự đã đồng ý, Túc Khiêm có hơi không biết phải nói gì, nhưng nội tâm anh chắc chắn là vui vẻ.

“Vậy anh… Bắt đầu nhé?” Túc Khiêm hỏi.

Tô Dục Chu hít vào một hơi thật dài, ra vẻ quyết chí hi sinh nói: “Được, anh Túc, anh bắt đầu đi.”

Nhìn vẻ mặt này của cậu, Túc Khiêm không khỏi mỉm cười, vươn tay dùng sức vuốt tóc Tô Dục Chu, trấn an: “Đừng căng thẳng, bác sĩ đã nói, tin tưởng nhau rất quan trọng.”

“Với cả, cũng sẽ không đau lắm đâu.”

Tô Dục Chu lại bắt nhầm ý chính, cậu hỏi: “Anh Túc, anh còn đi hỏi bác sĩ chuyện này sao?”

Túc Khiêm không muốn để ý đến cậu, kéo nhóc con này vào lòng, bờ môi khẽ dán lên tuyến thể trên gáy.

Tô Dục Chu cảm nhận được một cơn rùng mình.

Rõ ràng chỉ là một cái hôn thật khẽ, cậu lại như thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.

“Chu Chu, anh bắt đầu đây, em phải cẩn thận cảm nhận.”

Túc Khiêm khẽ nói, không cho Tô Dục Chu cơ hội mở miệng đã há miệng cắn lên tuyến thể của cậu.

Tuyến thể của Alpha không dễ bị cắn rách như vậy, anh dùng lực nhiều hơn.

Tô Dục Chu bị đau, vô thức muốn phản kháng, lại liều mạng nhịn xuống. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận hàm răng của Túc Khiêm đang cắn lấy bộ phận đang sưng nóng kia.

Kèm theo cái đau châm chích, Tô Dục Chu cảm nhận được…

Có thứ chất lỏng ấm áp đang chầm chậm rót vào trong tuyến thể của cậu, giống như phát sinh phản ứng hoá học, khiến máu trong người cậu sôi trào.

Tô Dục Chu rõ rệt cảm giác được, thứ nguyên tố nhỏ bé nào đó trong người cậu đang điên cuồng lao tới phần gáy.

Tô Dục Chu bỗng ngộ ra.

Hóa ra đây chính là pheromone Alpha của cậu!

Toàn bộ pheromone Alpha trong cơ thể Tô Dục Chu lao thẳng về vị trí tuyến thể, kết hợp với pheromone Omega Túc Khiêm đang rót vào.

Tô Dục Chu không cảm nhận được sự thuần phục hay là ỷ lại, chỉ đơn thuần thấy…

Nóng quá, khát quá, rất muốn…

Cậu vốn đang trong kì tình nhiệt, cơn sóng tình lại dậy lên, nhưng lần này vô cùng mãnh liệt, dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó, để cậu cảm giác như mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào.

Chỉ trong nháy mắt Tô Dục Chu đã mất lí trí, ngay khi Túc Khiêm buông cậu ra, chàng trai đã bổ nhào lên người anh.

Không sai, chính là Omega này!

Omega này quá thơm, quá ngọt ngào, quá mê người! Cậu muốn ăn sạch anh!

Túc Khiêm không ngờ là sau khi pheromone của mình rót vào tuyến thể của Tô Dục Chu lại khiến cậu mất kiểm soát như vậy.

Nhưng kì lạ là, rõ ràng kì tình nhiệt bùng nổ, Túc Khiêm lại không ngửi được pheromone Alpha quá nồng, thế nên…

Kì tình nhiệt của anh không bị k1ch thích, tất nhiên sức lực vẫn còn nguyên.

Chẳng qua giờ Túc Khiêm cũng sẽ không cảm thấy khủng hoảng nếu sức lực bị xói mòn.

Anh không vội tấn công, để mặc Tô Dục Chu hành động.

Có điều với tình huống hiện giờ, e là hôm nay Tô Dục Chu cũng không học được cách đánh dấu tạm thời…

- -----oOo------