Mộng

Chương 9




Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Kể từ khi Đường Nhật Minh gia nhập vào nhóm người Triển Chiêu, cơ hội để Đinh Nguyệt Hoa tiếp cận Triển Chiêu càng thêm ít. Có lúc nàng và Triển Chiêu vừa mới ở riêng được một chốc, Hàn Chương đã tới nói có chuyện cần tìm Triển Chiêu. Mà Triển Chiêu chẳng nói nhiều hơn một câu đã đi theo Hàn Chương; còn không thì chính là cái tên Đường Nhật Minh cả người mặc toàn đồ đen kia vội vàng chạy tới lôi tuột người đi mất. Mỗi lần hỏi nguyên do, Đường Nhật Minh đều lạnh lùng trả lời: “Triển Chiêu cần phải nghỉ ngơi nhiều! Sư tỷ đã nói, nếu như y trở về mà thiếu mất một sợi tóc thì nhất định sẽ tìm ta hỏi tội.” Lý do cực kỳ chính đáng, cho nên Đinh Nguyệt Hoa chỉ có thể nhịn đầy một bụng tức, đổi qua dùng cách liếc mắt đưa tình. Không may, Triển Chiêu vẫn theo thói quen chìm vào trầm tư nên những ánh mắt này đều bị y bỏ qua. Những lúc đó, Đường Nhật Minh sẽ luôn nhân lúc không có ai chú ý, nhếch miệng nở một nụ cười không nóng không lạnh, khiến người ta khó mà nắm bắt.

Về phần Triển Chiêu, từ sau khi Đường Nhật Minh gia nhập cũng không có biến hoá gì. Nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ nhận ra những lúc y trầm mặc suy nghĩ, tuy rằng vẫn chất chứa bi thương như lúc trước, nhưng lại luôn dùng ánh mắt phức tạp mà quan sát Đường Nhật Minh. Chỉ là, sau khi quan sát một hồi, y lại lộ ra một nụ cười tan nát cõi lòng. Hàn Chương không chú ý tới Triển Chiêu luôn dùng một loại ánh mắt kỳ vọng xen lẫn với tuyệt vọng mà nhìn Đường Nhật Minh, tất cả tinh thần của hắn đều dùng cả cho việc đề phòng Đinh Nguyệt Hoa. Trong thư, Lô đại tẩu và Tưởng Bình đã dặn dò phải chú ý Đinh Nguyệt Hoa, lại còn dùng phương thức viết mật thư của Hãm Không đảo để viết. Thế nên Hàn Chương lập tức hiểu được, hẳn là phải xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết. Hơn nữa theo như lời trong thư, Đường Nhật Minh là người của mình, vì vậy Hàn Chương cũng yên tâm giao Triển Chiêu cho hắn. Còn mình thì lưu ý nhất cử nhất động của Đinh Nguyệt Hoa.

Cứ như vậy, bốn người ngược lại cũng một đường bình an tới Tương Dương. Lúc này trong thành Tương Dương vẫn phồn hoa như cũ, nhưng bầu không khí lại tụ đầy sát khí, khiến người ta không tự chủ được mà trở nên căng thẳng. Bốn người cưỡi ngựa thẳng đến công quán của khâm sai Nhan Tra Tán. Thông báo xong, một thanh niên trẻ tuổi nho nhã dẫn theo một đoàn người ra đón. Chào hỏi lẫn nhau xong liền mời người vào công quán. Mọi người đều an tọa, lại khách sáo qua loa vài câu rồi mới bắt đầu thương thảo.

“Hôm nay có thể được các vị tương trợ, Nhan Tra Tán xin bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc! Không biết thương thế Triển hộ vệ tháng trước đã khoẻ lại hay chưa?” Nhan Tra Tán, cũng chính là người thanh niên nho nhã kia, cũng không lập tức nói chính sự, mà trái lại hỏi thăm thương thế của Triển Chiêu trước.

“Đa tạ đại nhân quan tâm, Triển Chiêu đã không sao nữa rồi!” Triển Chiêu lễ độ trả lời, “Đại nhân, không biết Công Tôn tiên sinh…”

Nhan Tra Tán thấy Triển Chiêu hỏi tới Công Tôn Sách, cũng không nói chuyện ngoài lề nữa: “Triển hộ vệ không sao là tốt rồi. Mấy ngày nay Công Tôn tiên sinh bận rộn kiểm tra hồ sơ, giờ đang trong thư phòng, Triển hộ vệ không cần phải lo lắng.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm nữa. Tình thế đã như vậy, nói nhiều cũng vô ích. Hơn nữa, mọi người nhắc đến tình thế, luôn là muốn nói cho y biết, Bạch Ngọc Đường sẽ không có cách nào trở về từ Trùng Tiêu lâu kia nữa. Những lời này, Triển Chiêu không muốn nghe, cũng không nguyện ý nghe. Triển Chiêu bây giờ đã không còn là tứ phẩm hộ vệ điềm tĩnh trầm ổn như trước đây. Bình thường thì không sao, nhưng vừa nhắc đến Bạch Ngọc Đường là y lại không thể giữ được bình tĩnh. Cũng bởi vậy, mỗi khi nhắc đến chuyện Ngũ đệ mình, Hàn Chương luôn khéo léo kéo câu chuyện sang hướng khác. Triển Chiêu cũng im lặng ngồi nghe, chẳng hề xen vào lấy một câu. Từ khi Bạch Ngọc Đường gặp chuyện, y vô cùng kiệm lời, có khi cả một ngày trời cũng không nói được mấy câu. Mặc dù y vốn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng cũng không ít nói đến mức khiến người khác cảm thấy có chút lo sợ thế này.

Mọi người trò chuyện xong, Nhan Tra Tán sai người đưa mấy người Triển Chiêu đến phòng khách. Đinh Nguyệt Hoa cùng hai huynh đệ Đinh Triệu Lan đi đến một viện tử khác. Lúc sắp rời khỏi, Đinh Nguyệt Hoa nhìn lướt qua Triển Chiêu một cái rồi mới yên lặng cất bước theo ca ca mình. Chỉ là cái nhìn thoáng qua ấy vẫn lọt vào mắt hai huynh đệ Đinh gia. Hai người cũng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt.

Ba người Triển Chiêu đến viện tử của mình, chỉ thấy bên trong bài trí đơn giản nền nã, không có quá nhiều hoa cỏ. Đối diện cửa viện là ba gian phòng nhỏ, hai bên trái phải phía sát tường vây còn một dãy sương phòng nữa. Chờ thêm mấy ngày nhóm người Lô Phương đến, cũng có nơi để ngụ. Hiển nhiên, viện uyển này là chuẩn bị trước dành cho người của Hãm Không đảo ở. Người dẫn đường đưa tay chỉ vào căn phòng nhỏ nằm sát tường bên phải nói: “Đây là phòng của Tưởng Tứ gia.” Thấy ba người gật đầu liền chào một cái rồi lui xuống. Hàn Chương nhìn quanh một chút, bảo: “Nơi này cũng thật thanh tĩnh, rất thích hợp để cho ta ở!” Nói đoạn xách hành lý đi vào gian phòng bên phải.

Đường Nhật Minh cũng không nhiều lời, ôm bao quần áo, nói một câu: “Ta ở bên trái, ngươi ở phòng cạnh ta!” Sau đó liền đi vào gian phòng bên trái, bỏ lại mình Triển Chiêu ngay cả một câu cũng không kịp nói. Triển Chiêu lắc đầu cười khổ, cuối cùng đành phải chấp nhận đi vào gian giữa.

Ba người nghỉ ngơi trong sương phòng một buổi chiều, tới khi mặt trời lặn mới có gia nhân đến đánh thức mời đi dùng cơm tối. Từng người rửa mặt xong xuôi, ra khỏi phòng. Đến phòng ăn, mọi người cũng đã đến gần đủ. Mọi người căn bản đều quen biết nhau, chỉ có Đường Nhật Minh toàn thân áo đen là gương mặt mới. Nhưng nếu là khách của Hãm Không đảo mang tới, mọi người cũng không nói gì nhiều.

Thấy mọi người đều đến gần đông đủ, người các bàn cũng không chờ Nhan Tra Tán lên tiếng, mỗi người đều tự động đũa. Nhan Tra Tán cũng không để ý, y vốn hâm mộ giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, cho nên vẫn luôn để người khác tuỳ ý. Ba người Triển Chiêu ngồi cùng một bàn với Nhan Tra Tán. Hàn Chương vẫn ngồi bên phải Triển Chiêu, còn Đường Nhật Minh thì ngồi bên trái y. Triển Chiêu liền bị hai người kẹp vào giữa như thế. Công Tôn Sách ngồi bên Đường Nhật Minh cũng không nói thêm gì, chỉ quan sát khí sắc Triển Chiêu một lúc, sau đó chợt mở miệng: “Triển hộ vệ, khí sắc cậu hơi kém…”

“Tiên sinh, Triển Chiêu không sao! Nhưng không biết tiên sinh kiểm tra hồ sơ thế nào rồi? Có phát hiện chứng cứ gì có lợi cho chúng ta không?” Triển Chiêu vốn định dùng bữa xong mới hỏi vấn đề này, thấy Công Tôn Sách lên tiếng, cũng thuận miệng hỏi.

Công Tôn Sách thở dài, lắc đầu: “Mặc dù có một ít chứng cứ, nhưng không đủ để chúng ta một đòn tức trúng! Tương Dương vương gian xảo quỷ quyệt, nếu lần này không nhổ tận gốc, chỉ sợ thật sự không còn cơ hội nữa. Vả lại chuyện Trùng Tiêu lâu sụp đổ tháng trước, dường như nguyên nhân cũng không đơn giản. Theo tin tức thì minh thư kia cũng không có tổn hại gì, chẳng qua là bị Tương Dương vương giấu đi nơi khác mà thôi.”

Triển Chiêu vừa nghe thấy ba chữ Trùng Tiêu lâu, sắc mặt liền trở nên căng thẳng, ngay sau đó lại thả lỏng. Tiếp tục nghe nói minh thư vẫn còn, trong lòng không khỏi vừa buồn vừa vui; khi nghe đến chuyện Trùng Tiêu lâu còn có ẩn tình khác, y lại có mấy phần ngờ vực. Thấy Triển Chiêu trầm mặc, Công Tôn Sách âm thầm thở dài, cũng không mở miệng nữa. Tức thì, Triển Chiêu được Đường Nhật Minh nhắc nhở, cũng chuẩn bị động đũa. Đũa mới vừa giơ lên thì ba huynh muội Đinh gia đi vào. Mà lúc này, chỉ còn bàn Triển Chiêu là còn chỗ trống, vì vậy ba người liền đi tới.

Lại khách sáo một hồi, nhóm người Triển Chiêu mới lại ngồi xuống dùng bữa. Đường Nhật Minh đã sớm thừa dịp mọi người còn bận khách khí mà ăn xong cơm, sau đó bắt đầu uống rượu. Hắn liếc qua Đinh Nguyệt Hoa rõ ràng đã quá chú tâm trang điểm, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh không rõ nghĩa. Thấy Triển Chiêu lại chuẩn bị đưa cơm đã nguội vào miệng liền duỗi tay đoạt chén cơm trong tay y, múc một chén canh nóng cho y xong mới trả lại y bát cơm. Cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc khó hiểu của những người xung quanh. Ngược lại, vẻ mặt ba huynh muội Đinh gia thì có chút biến sắc.

Đinh Nguyệt Hoa thấy mặc dù mình được một vài người chú ý tới, nhưng Triển Chiêu ngồi ở đối diện ngay cả một ánh mắt tán thưởng cũng không có, không khỏi vừa tức vừa hận. Suốt cuộc hành trình, chỉ vì muốn lấy lòng y mà nàng đã hạ mình không biết bao lần. Vậy mà Triển Chiêu vẫn trước sau không mảy may thay đổi, lúc nhìn nàng cũng không khác gì lúc nhìn người khác, thậm chí còn xa cách hơn mấy phần. Càng khiến nàng không sao nhịn nổi chính là, ngay cả Đường Nhật Minh mới đến cũng chẳng hề tỏ vẻ niềm nở với nàng. Đinh Nguyệt Hoa trên giang hồ được gọi là “Nguyệt tiên tử”. Sở dĩ có danh xưng này, không chỉ vì võ nghệ, mà phần nhiều chính là bởi dung mạo của nàng. Vậy mà bây giờ, có một đống người lại chẳng đoái hoài gì đến nhan sắc của nàng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tới. Điều này khiến Đinh Nguyệt Hoa luôn kiêu căng tự mãn thiếu chút nữa tức đến nổ phổi. Nhưng vì phải luôn duy trì hình tượng trước mặt người khác, nàng chỉ có thể làm bộ như không để ý.

Đường Nhật Minh thấy thần sắc ba huynh muội Đinh gia kia không tốt, cũng không nói nhiều, chỉ tự mình uống rượu. Cứ như vậy, sau khi một đám người ăn xong bữa cơm tư vị phức tạp, nói với Nhan Tra Tán có chuyện gì ngày mai bàn sau, liền giải tán ai về phòng nấy nghỉ ngơi lấy sức.