Mộng

Chương 5




Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Sâu trong rừng đào, bên cạnh phần mộ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ôm một vò rượu, vẫn tựa người vào mộ bia ấy. Chỉ là thân ảnh kia tựa hồ càng thêm đơn bạc. Qua một lúc lâu, cũng không thấy y uống một giọt rượu nào, chỉ lặng lẽ ôm vò rượu như đang suy nghĩ điều gì, hay là đang chờ đợi cái gì. Rất lâu sau, cuối cùng y cũng cử động, từ từ tưới rượu trong tay lên khoảng đất phía trước ngôi mộ. Thoáng chốc, hương rượu đã bay đầy khắp rừng đào.

“Ngọc Đường, đây là Nữ Nhi Hồng ba mươi năm. Ngươi xem, thế mà ngươi cũng không quay về uống. Vậy thì ta cũng không uống, đã nói là cùng nhau uống mà!” Triển Chiêu tự mình lẩm bẩm, tựa như không thể hiểu được tại sao lần này thất ước, lại là người luôn luôn chờ đợi mình.

“Ngọc Đường, mùa hoa đã sắp qua rồi!” Triển Chiêu cũng chẳng màng có người sẽ trả lời mình hay không, vẫn tiếp tục lời của mình, “Lần này, là ngươi thất ước, có phải vì ta luôn lỡ hẹn nên ngươi mới tức giận không? Nhưng mà ngươi đừng giận lâu quá, đừng để ta không chờ được ngươi trở về, được không?” Xung quanh vẫn tĩnh lặng, không có bất kì một câu trả lời nào.

Triển Chiêu cũng không để ý, vẫn tự trò chuyện một mình: “Ngọc Đường, ngươi có còn nhớ không, Triển Chiêu đã từng nói ‘Thiên hạ có thể không có Triển Chiêu, nhưng không thể không có Bao đại nhân’, nhưng mà bây giờ, ta muốn thu hồi lại câu nói đó. Thật ra trước đây rất lâu, ta cũng đã đổi nó thành một câu nói khác rồi. Ngươi nhất định là không biết đúng không? Thật ra, đối với ta trước kia mà nói, Bao đại nhân quả thật rất quan trọng! Nhưng kể từ khi ở bên ngươi, đối với Triển Chiêu mà nói, trên đời này, ai cũng có thể không có, chính là không thể không có ngươi, Bạch Ngọc Đường. Cho nên, Ngọc Đường, lần này, ta mặc kệ thiên hạ chúng sinh, mặc kệ người Triệu gia tranh đoạt thiên hạ như thế nào. Ta chỉ vì ngươi mà đi Tương Dương, có được không?  Thế nên, ta sẽ không đi tìm ngươi nữa. Chờ khi ta trở về, ngươi hãy xuất hiện gặp ta, đến lúc đó, ta cũng sẽ chỉ bồi tiếp ngươi, không đi đâu nữa, có được không? Ta mang theo Hoạ Ảnh của ngươi, nhưng Cự Khuyết lại không thể để lại, vì vậy nên, ta để tụ tiễn ở lại cùng ngươi…”

Cảnh tượng ấy rơi vào mắt Bạch Ngọc Đường đang nấp trong bóng tối ở cách đó không xa, trở thành một nỗi đau sâu sắc. Trái tim như bị chém thành hai nửa, đau như bị thiêu đốt trong lửa. Hắn thật rất muốn tiến lên, ôm lấy con người đau thương đến mức không còn chú ý gì đến xung quanh nữa kia. Muốn gặp nhưng không thể gặp, nếu không vì đại cục, không vì Miêu Nhi của hắn, hắn làm sao có thể tự hành hạ mình như vậy. Miêu Nhi, cho tới bây giờ đều đặt thiên hạ lên trên tất cả, nhưng duy chỉ Bạch Ngọc Đường hắn lại được y đặt trên cả thiên hạ, như vậy sao lại không khiến hắn động lòng? Chân bước ra một bước, nhưng vừa trông thấy đại tẩu mình, lại lập tức thu về. Hắn nhìn đại tẩu đi tới sau lưng người nọ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng sau khi nhận được một ánh mắt cảnh cáo của đại tẩu đành phải rời khỏi rừng đào.

“Tiểu Miêu?” Lô đại tẩu chờ sau khi Bạch Ngọc Đường rời đi, đánh thức Triển Chiêu khỏi cuộc tự thoại của bản thân, “Đệ nên uống thuốc rồi.”

Triển Chiêu đứng dậy, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch. Sau đó cũng không hỏi đến chuyện Bạch Ngọc Đường có trở về hay chưa nữa, mà nhẹ nhàg mở miệng: “Đại tẩu, đệ muốn đi Tương Dương.”

“Được, tẩu sẽ để Hàn Nhị ca của đệ cùng đi với đệ, được không?” Lô phu nhân cũng không phản đối, chỉ tăng thêm một điều kiện, “Không được từ chối, Nhị đệ cũng sớm muốn đi. Hơn nữa, các đệ cùng đi, trên đường cũng có thể săn sóc lẫn nhau. Sức khoẻ đệ vốn không tốt, lại còn hay quên uống thuốc, Nhị đệ cùng đi, còn có người trông chừng đệ. Tránh cho đến khi đệ trở về lại lãng phí tinh lực cùng dược liệu thượng hạng của đại tẩu!”

Triển Chiêu thấy không có đường cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái. Trong lòng cũng hiểu, đại tẩu đang lo lắng cho mình, cũng không nỡ phụ lòng nàng mà từ chối. Cho tới bây giờ đều là mình khiến người khác lo lắng, lần này ít nhất cũng phải khiến người yên tâm một chút chẳng phải sao? Hơn nữa, mình còn phải quay về, nhất định phải quay về để mà phụng bồi cái người chỉ có mình bên cạnh mới chịu yên phận kia, nếu không, hắn nhất định sẽ lật ngược cả cái Hãm Không đảo lên cho mà xem.

“Vậy đệ nhớ phải cẩn thận. Đúng rồi, khi nào thì đi? Đại tẩu chuẩn bị hành lí cho đệ.” Lô đại tẩu vừa nói tiếp vừa thầm tính toán xem làm thế nào để đương gia của mình đồng ý cho Tiểu Miêu này rời đi. Mọi người bây giờ đều thương yêu Tiểu Miêu này như đệ đệ ruột. Nếu như xử lý không tốt, đám người kia chắc chắn là không chịu cho y rời đi. Nhưng mèo này, nếu còn không để y đi, chỉ sợ rằng y sẽ điên mất.”

“Ngày mai sẽ đi!” Triển Chiêu mở miệng, “Làm phiền đại tẩu! Có điều, đệ muốn mang Hoạ Ảnh của Ngọc Đường theo. Về phần Ngọc Đường, nếu như hắn trở về, đại tẩu nhớ nói cho hắn biết, đệ để tụ tiễn ở lại. Còn có…” Triển Chiêu lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội thuỷ sắc hỉ nhân, vừa nhìn là biết, chủ nhân ngọc yêu quý nó thế nào, “Đại tẩu, đây là gia mẫu lưu lại, dặn là để Triển Chiêu trao cho ý trung nhân. Trước kia Triển Chiêu vốn muốn tặng Ngọc Đường, thế nhưng vẫn chưa đưa cho hắn. Nếu như hắn trở về, xin nhờ đại tẩu chuyển giao cho hắn!”

Lô đại tẩu nhận lấy ngọc bội, thầm than thở trong lòng nhưng cũng chỉ gật đầu một cái tỏ ý đã biết. “Vậy đại tẩu đi trước, đệ hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đã! Chờ ngày mai, đệ cùng Hàn Nhị ca đệ lên đường. Không được đi một mình, có nghe không?!”

Triển Chiêu cười khổ gật đầu, có chút cảm khái thì ra mình lại khiến người khác mất lòng tin như vậy. Đều nói Nam hiệp một lời đã hứa tựa thiên kim, nhưng ở trong mắt người của Hãm Không đảo, độ tin cậy của y thật sự là rất thấp. Cũng không thể trách được, nếu như một người cứ ba lần bốn lượt đều xem như gió thoảng qua tai, vừa có chuyện liền quên mất lời mình đã nói thì làm sao còn có thể nói đến chuyện tin tưởng.

Lô đại tẩu thấy Triển Chiêu gật đầu, cũng không nói thêm nữa, tuỳ ý dặn dò mấy câu, liền xoay người đi sắp xếp mọi chuyện. Triển Chiêu đứng yên ở trước mộ, hồi lâu sau mới chậm rãi rời đi, hướng về phía tiểu trúc trong rừng đào. Gió nổi lên, hương rượu đã phai nhạt bớt phần nào liền phiêu tán trong không khí, theo gió mà tản đi.