Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 121: - Chương 125




Chương 121:

Nhìn người sắp bị y cướp được thì bị cắt ngang, Tô Thuỵ Minh bị tên đồng đội Long Uyên thần thánh hố một phát mà chẳng làm gì được, ai bảo y tự chọn ngay chỗ ở của người khác để nói chuyện cơ.

Biết trước đã không ra vẻ thản nhiên rộng lượng, đáng ra phải quả quyết mang người về chỗ mình chịch đủ rồi mới nói (tẩy) chuyện (não) mới đúng.

Long Uyên được như ý nguyện, đang thoả mãn, đâu có chú ý rằng mình đã phá hỏng chuyện tốt của người khác, có điều lại xin lỗi thay Long Thất: "Đồ đệ tôi tuổi nhỏ cứng đầu, chuốc phiền phức cho người khác, xin thứ lỗi cho."

Tuổi nhỏ cái đầu! Cái tên đồ nhi lừa đảo nhà anh bị nhốt trong ngọc bội ít nhất năm trăm năm rồi được không?!

Còn nữa, rõ ràng người bị lừa thảm là cậu, tại sao chỉ xin lỗi thầy Tô?!

Ma long đại nhân xin người tìm đúng nạn nhân!

Cậu trạch nam thầm xỉa xói trong lòng.

Tô Thuỵ Minh lại rộng lượng xua tay nói: "Lúc trước nghe anh nói đã thất lạc với người cực thân cực yêu nhiều năm, tôi còn tưởng là cùng lắm mười mấy năm thôi... Hôm nay sư đồ hai người gặp lại cũng là chuyện mừng, việc trước đây bỏ hết đi."

"Có điều", y quay ngoắt, ánh mắt nhìn Long Uyên cũng trở nên nghiêm nghị, "Vẫn mong Long huynh cởi bỏ pháp thuật trên người yêu tôi. Đồ đệ của anh có anh giúp đỡ, sau này không cần bổ sung tinh khí từ Trương Khải nữa nhỉ?!"

Người yêu gì đó, thầy Tô thầy đổi xưng hô nhanh dữ vậy?!

Trải qua một cuộc nói chuyện dài mưa thuận gió hoà rất đỗi chân thành, trong tình huống thông thường, cậu trạch nam ngại ngùng xấu hổ một lát là chấp thuận, nhưng bây giờ...

Long Thất anh dám thu bớt cái ánh mắt "Vãi! Cái đôi S nặng và M nặng này lại chịch ra tình cảm rồi!" một chút không hả?!

Nếu không có cái ngữ lừa đảo này xuất hiện, cậu làm gì đến mức rơi xuống nước muốn tìm gái cũng biến thành cặn bã như bây giờ?!

Anh cũng "trị thương" với sư tôn ban đầu anh chỉ dám tôn trọng thuần tuý rồi, tại sao ông đây không thể tìm S nặng hả?!

Nhìn ra ánh mắt của kẻ đầu sỏ đối diện, cậu trạch nam da mặt mỏng chẳng xấu hổ nữa, chỉ còn lại thẹn quá hoá giận.

Tên người phàm này, mau vứt bỏ hết suy nghĩ dung tục trong đầu ra!

Đó gọi là song tu, s-ong t-u, dùng để trị thương trong tu hành, không phải là gì gì kia, cậu hiểu không hả?!

Còn nữa sư tôn rất dịu dàng với tôi, đừng có so sánh sư tôn nhà tôi với quỷ súc nhà cậu!!

Bị Trương Khải nhìn bằng ánh mắt "Sư đồ * * mỗi ngày một khác", thế là xà yêu ở phương diện nào đó da mặt cũng chẳng dày là bao cũng nổi giận.

Có điều hai vị phụ huynh rõ ràng không để ý đến cuộc chiến bằng mắt cấu xé trong câm lặng giữa đồ đệ/sinh viên này, vẫn tiếp tục nói chuyện trong bầu không khí hoà hợp.

"Đương nhiên", Long Uyên gật đầu nói, "Có điều nguyên thân của Tiểu Thất đã bị phá huỷ, giờ là mượn nguyên khí của Trương Khải và khế ước giữa hai người mới có thể hiện hình. Nên không thể rời khỏi cậu ấy xa quá, nếu không sẽ phải quay lại dạng hồn phách."

"Gì cơ? Con còn phải dính lấy cậu ta?!"/"Vãi! Cái ngữ lừa đảo này còn chưa xong nữa!" Nghe được câu này, Long Thất và Trương Khải gần như cùng lúc chỉ vào đối phương mà hét, rồi lại lạnh lùng hứ một tiếng, quay mặt đi.

"Nói bậy trước mặt tôi, em muốn tôi dạy dỗ em phỏng?" Tô Thuỵ Minh buồn cười, nhéo tai Trương Khải, "Sắc mặt Long Uyên không khó coi, chứng tỏ chuyện này nhất định có cách giải quyết."

"Đồ nhi không cần lo lắng, vi sư đã có cách đối phó rồi." Long Uyên cúi đầu an ủi Long Thất. Như thể sợ lại đánh mất, từ đầu đến cuối hắn không chịu buông người trong lòng ra.

"Bạn à xin nói tiếp." Tô Thuỵ Minh nói.

"Chùa núi P cất giấu một giọt máu đầu tim của Tiểu Thất, lấy máu này tôi có thể đắp lại chân thân cho nó." Mặc dù Long Uyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại hơi u ám.

"Máu đầu tim của con?! Không phải lúc ấy đã đưa cho..." Mà Long Thất cũng kinh ngạc ra mặt, suýt thì buột miệng nguyên câu, nhưng nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại, dè dặt ngẩng đầu liếc nhìn sư tôn rồi mới nói tiếp: "Đã năm trăm năm trôi qua, sao nó vẫn còn."

"Chờ qua chuyện này, vi sư sẽ giải thích cho con." Lúc người trong lòng ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Long Uyên đã không thể hiện gì nữa, chỉ là lại ôm người ta chặt hơn.

Sau đó hắn tiếp tục bảo Tô Thuỵ Minh: "Tôi muốn đưa Tiểu Thất và Trương Khải đến núi P lấy máu về ngay, sau đó là có thể cởi bỏ trận pháp của Tiểu Thất, không biết anh có muốn đi cùng không?"

"Đương nhiên là tôi phải đi", Tô Thuỵ Minh chẳng cần nghĩ đã gật đầu đồng ý, "Tuy Long huynh thần thông quảng đại, nhưng ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, cũng có người phối hợp."

Long Uyên gật đầu, rồi dùng tay vẽ một đồ án lên không trung.

Trương Khải chỉ thấy mắt hoa lên, mở mắt ra lần nữa bốn người đã đến đích.

Hai ngày trước đi du lịch, cậu từng đi qua nơi này – tháp lâm đằng sau chùa núi P. Mà bọn họ vừa khéo đứng ở trước toà tháp mà lúc ấy Long Thất ngẩn người nhìn chằm chằm.

Long Uyên không phí lời, phất tay một cái, ngôi mộ của cao tăng có lịch sử năm trăm năm này ngay cả móng cũng hoá thành tro bụi, chỉ để lại một cái hộp đá giấu trong đó; phất tay thêm một cái, cái hộp chắc là đựng xương cốt của chủ nhân ngôi mộ bèn tự bay đến trước mặt hắn.

Một loạt động tác này của hắn cực kỳ phóng khoáng, ba người quan sát lại có phản ứng khác nhau.

Tô Thuỵ Minh chỉ cau mày, chẳng còn thay đổi biểu cảm nào khác.

Lúc trước từng gặp xui xẻo ở chỗ này, trong lòng cậu trạch nam điên cuồng gào thét "Đây tốt xấu gì cũng là mộ năm trăm năm đấy, thần long thượng cổ cũng đừng khoa trương thế chứ!"

Nhưng hét ra tiếng thật thì chỉ có Long Thất trong lòng Long Uyên.

"Sư tôn! Tại sao..." Xà yêu giật nảy mình, thậm chí vươn tay ra định ôm lấy cái hộp đó.

Nhưng khi y đụng vào cái hộp ấy, Long Uyên lại cử động ngón tay, cái hộp đã đóng chặt năm trăm năm bèn tự mở ra và rơi xuống đất.

Mà Long Thất liếc thấy rõ thứ trong hộp, cứng đờ toàn thân.

Trong đó không phải là di hài đã bị lửa thiêu đốt, không phải là xá lị trong truyền thuyết...

Mà là một giọt máu tươi trăm năm còn nguyên, và một mảnh vảy màu đen to bằng bàn tay dưới giọt máu.

Mặc dù không biết là cái gì, nhưng trực giác của Trương Khải nghĩ ngay – đó là vảy rồng.

Chương 122:

Chuyến đi này hai người một ma một yêu, chẳng nghi ngờ gì cậu trạch nam là tên nhát gan nhất.

Nhìn thấy Long Uyên thẳng tay phá huỷ mộ của cao tăng trong chùa nhà người ta để lấy đồ, dù cho đồ lấy vốn thuộc về hai người này, cũng hết nói nổi.

Phá huỷ văn vật gì đó, bộ công an is watching you...

Thế là cậu bèn lắp bắp định giục Long Uyên mau đưa mọi người rời khỏi hiện trường phạm tội.

Có điều chẳng chờ cậu lên tiếng, Long Uyên đã hướng về bên phải, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu các hạ đã chờ sẵn ở đây từ lâu, hà tất phải giấu đầu lòi đuôi mãi."

Thế là khung cảnh tháp lâm cách đó mười mấy mét về mé phải vốn không có gì bất thường bỗng dưng vặn vẹo dần dần, một bóng người từ từ xuất hiện, thong dong đi về phía họ.

"Vân Hương Chân Quân đúng là can đảm", sau khi đưa cả giọt máu đỏ và mảnh vảy đen cho Long Thất cất giữ, Long Uyên thả y xuống đổi thành ôm vào lòng, rồi giơ tay với người vừa đến: "Làm đồ nhi của bản tôn bị thương, thế mà còn dám tự đến tận nơi."

Ma long vừa dứt câu, Đoàn Phi Trần chỉ còn cách họ vài bước chân thoắt lùi lại nửa mét, mà nơi ông ta vốn đứng như bị một thanh kiếm vô hình bổ vào, nứt ngay ra một đường sâu hơn một mét.

Nếu Đoàn Phi Trần không né nhanh, lúc này e là đã bị chém làm hai mảnh.

Ông ta đứng vững bèn lạnh giọng thét: "Long Uyên ngươi là thần linh thượng cổ, thế mà uổng tu vi vạn năm rơi vào ma đạo. Hàng triệu thiên binh thần tướng của Tiên giới ta ắt phải truy nã tru sát ngươi bảo vệ chính đạo thiên hạ!"

Vãi! Cái loại đạo sĩ xem tướng cho người khác trong chùa như Đoàn Phi Trần thế mà lại là thần tiên, còn là chân quân?!

Có điều, cưng à ông nói lời này nom có vẻ rất trâu bò, nhưng đã là lời thoại của vật hy sinh Tiên giới kinh điển trong truyện tu chân rồi được chứ?! Huống hồ hôm nay ông còn không dẫn theo thiên binh thần tướng nữa.

Có điều, mấu chốt nhất là... Lượng máu trong cơ thể thần tiên có giống người phàm không? Chảy dầm dề thế này lát nữa có trực tiếp mất máu quá độ mà thăng thiên không?!

Ngộ nhỡ thăng thiên thật, Tiên giới có tìm tới đòi bồi thường không?!

Nhìn cánh tay Vân Hương Chân Quân bị Long Uyên làm cho máu chảy như thác, cậu trạch nam đã hoàn thành đổi chế độ hóng kịch nhanh chóng xỉa xói trong lòng.

"Truy nã tru sát? Câu này các ngươi đã nói năm trăm năm rồi, hôm nay bản tôn muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh đó không!" Cũng đã hoàn thành một lần xỉa xói, ma long đại nhân nói đoạn bèn gọi một thanh trường kiếm màu đỏ tươi từ trong không trung ra, vào tư thế định khai chiến.

"Long Uyên", Tô Thuỵ Minh lại lên tiếng đúng lúc này: "Chỗ này người du lịch đông, cẩn thận làm người khác bị thương."

"Còn cả mộ tháp nữa..." Trương Khải thì thầm bổ sung.

Tuy có thể tuổi tác không bằng cả số lẻ của một tiên một ma trước mặt, nhưng chỗ văn vật này chắc chắn là di sản văn hoá quý báu của nhân loại đó okay?!

Còn trong danh sách đăng ký, được luật pháp quốc gia bảo vệ đó okay?!

Đám khách ngoại các ngươi đừng khoa trương quá á!!

Đội điều tra hình sự đặc biệt của cục công an trong truyền thuyết (nếu có) is watching you...

So với sự thờ ơ của Đoàn Phi Trần đối diện, Long Uyên thể hiện đầy đủ thuộc tính điển hình của nhân vật ma đạo nhưng vẫn là bạn nhỏ chính nghĩa. Được nhắc nhở, hắn bèn giơ tay chỉ trời: "Không biết Vân Hương Chân Quân có dám khiêu chiến bản tôn trên trời không?"

Thế là cặp phi nhân loại này chuyển chiến trường lên trời.

Còn về cuộc chiến, là một tên trạch nam có lực chiến thấp hơn trình độ bình quân của nhân loại bình thường, Trương Khải bày tỏ cao thế cậu nhìn kiểu qué gì?!

Không, cậu nhìn thấy cái qué gì đó thật.

Sau khi Long Uyên và Đoàn Phi Trần đánh nhau trên mây được khoảng mười lăm phút, có một quả cầu toát ra ánh lửa màu xanh từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới ba người còn lại trên mặt đất.

... Còn rõ là đẹp nữa chứ!

Cậu trạch nam ban A chẳng có tý tế bào nghệ thuật nào ngắm nhìn quả cầu đang tới gần mà thầm cảm thán, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt thoắt thay đổi của Long Thất đứng bên cạnh.

Sau đó, cậu cảm thấy Tô Thuỵ Minh hình như định kéo cậu vào lòng.

Sau đó, chẳng có sau đó nữa.

Hình mẫu trong đám trạch nam, đồng chí Trương Khải, bị mảnh vỡ của linh đan mà Vân Hương Chân Quân Đoàn Phi Trần tự nổ đập trúng, không kịp cứu chữa, tạ thế sáng ngày XX tháng 9 năm 20XX, hưởng dương 18 tuổi.

Ngoài ra, mục tiêu chân chính thực sự của mảnh vỡ đó là Long Thất.

Đương nhiên, dù cho đập trúng Long Thất thật cũng vô dụng, sư tôn của y đã sắp đặt không dưới mười trận phù bảo vệ trên người y từ lâu, Đại La Kim Tiên bình thường đến cũng chẳng sứt mẻ.

May mắn duy nhất là, trong lúc nguy cấp Tô Thuỵ Minh đã che cho cậu trạch nam. Trên người Tô Thuỵ Minh cũng có một trận phù mà bạn tốt của y từng đặt cho.

Thế là, mặc dù đồng chí Trương Khải chết, nhưng tốt xấu gì cũng được toàn thây, ba hồn bảy phách cũng không tan biến mất.

Sau đó ma long vạn năm dễ dàng tiễn vong đối thủ bèn nể mặt trò (người) yêu và bạn tốt của mình, cướp người với Hắc Bạch Vô Thường, hồi sinh cậu.

Chỉ là dẫu sao cũng từng chết một lần, cuối cùng để lại chút di chứng...

Lúc hoàn toàn tỉnh táo lại từ cái chết đã là xế chiều, nằm trên giường trong phòng nhỏ ở chùa núi P nghe Tô Thuỵ Minh kể lại chuyện xảy ra sau đó, cậu trạch nam đần cả người.

Bị mảnh linh đan của thần tiên ngộ thương đập chết gì đó...

Chết rồi sống lại gì đó...

Âm hồn quá thịnh dương khí thiếu hụt gì đó...

Phải mất khoảng mười năm mới chăm sóc lại được gì đó...

Cách chăm sóc chính là – mỗi ngày cần nguyên dương của ít nhất hai người đàn ông để bồi bổ dương khí gì đó...

Long Uyên rất chu đáo sửa lại trận pháp của Long Thất, ban ngày trong thế giới hiện thực không thu thập đủ nguyên khí, ban đêm trong mơ tiếp tục gì đó...

Không phải lo lắng, có ít nhất hai người chia sẻ, sẽ không làm tổn thương đến đối tượng bị lấy nguyên khí gì đó...

WTF! Cái lúc này rồi ai buồn để ý đối tượng bị lấy nguyên khí có bị thương hay không hả!!

Ông đây chỉ lo hoa cúc của mình có thể giữ nổi mười năm không!!

Mối thù giết cha cũng không đến mức này!!

Long Uyên Long Thất, cặp sư đồ khốn nạn các người mau cút ra đây cho tôi, tôi phải sống chết với các người!!

Mới thêm thuộc tính hồ ly tinh (lại còn là đực) trên cơ sở trạch nam, Trương Khải vừa nước mắt đầm đìa, bị Tô Thuỵ Minh ôm vào lòng, vừa tràn ngập nỗi lòng đê ma ma đối với ân (hung) nhân (thủ) cứu (lừa) mạng (đảo) của mình.

Chương 123:

"Thầy Tô, thầy không, không nói đùa thật chứ?" Cậu trạch nam thoắt cái bị lừa thành hồ ly tinh (đực) hỏi lần nữa, vẫn không bỏ cuộc.

"Ngược lại tôi cũng mong là nói đùa. Đáng tiếc lúc đó nhịp tim và hơi thở của em đúng là đã ngừng lại..." Tô Thuỵ Minh dừng lại một lát, ôm cậu chặt hơn nữa, hận không thể hoà vào lòng mình, rồi mới nói tiếp: "Long Uyên cũng sẽ không lấy chuyện quan trọng như thế ra làm trò đùa."

"Nhưng nhìn thầy bình tĩnh thế, em chẳng có cảm giác chân thực tý nào."

Thế này là cậu chết đi sống lại còn tu luyện thành tinh, khúc khuỷu biết bao oanh liệt biết bao viễn tưởng biết bao... Kết quả bị Tô Thuỵ Minh kể lại bình thường như thể "em trượt thi giữa kỳ" vậy, cậu có cảm giác chân thực mới lạ đó!

"Đồ ngốc..." Tô Thuỵ Minh cười bất lực, "Nếu ngay cả tôi cũng không đủ bình tĩnh, em phải làm thế nào?"

Đúng là...

Nếu không phải người bên cạnh luôn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên như thế, cậu trạch nam đã bị Long Thất lừa quen rồi, EQ mãi không tăng, lần này đã hoảng loạn bối rối từ lâu.

"Vậy sau này em phải làm sao?" Trương Khải ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn Tô "thầy giáo cuộc đời" Thuỵ Minh.

"Trước lúc đi Long Uyên bảo hồn phách em vừa quay về, còn cần phải ở lại chùa thêm vài ngày, trấn áp tử khí. Tôi đã gọi điện cho Đường Yến và Từ Kiếm Đông, bảo họ đến nói chuyện. Còn về sau này, cứ thuận theo tự nhiên đi..." Nghĩ đến chuyện sau này, thầy Tô vốn đã tính hết mọi kế muốn hưởng một mình, không nhịn được thở dài.

"Hả? Em..." Nghe được Tô Thuỵ Minh gọi cho Đường Yến và Từ Kiếm Đông, cậu trạch nam chột dạ đánh thót, rồi mới nhớ ra mỗi ngày mình cần ít nhất nguyên khí của hai người đàn ông tưới táp.

"Á! Thầy?" Kết quả chẳng chờ cậu thả lỏng, người đang ôm cậu đột nhiên cúi đầu, hung dữ cắn một phát lên cần cổ trắng nõn của cậu – như thể muốn cắn chết cậu luôn – hồi lâu mới nhả ra.

Tô Thuỵ Minh lại khẽ liếm chỗ dấu răng mình vừa để lại, tới tận khi Trương Khải hơi run rẩy, y mới áp sát tai cậu thì thầm: "Sau này phải nhốt em vào lồng mới được, để em đỡ ra ngoài quyến rũ khắp nơi."

Khéo vậy? Đại thần Đường cũng nghĩ thế... Hai người đừng có hợp tác đấy nhé!

Thầy ơi ánh mắt của thầy bây giờ nghiêm túc lắm đó!!

Nhắc lại lần nữa, play cầm tù là vi phạm pháp luật!!

Nhìn thấy ánh mắt ghim chặt vào mình của Tô Thuỵ Minh, cảm giác nguy hiểm của cậu trạch nam muốn nổ tung.

May mà lúc này có anh hùng gõ cửa cắt ngang bầu không khí đột ngột trở nên nguy hiểm quái dị trong phòng, Tô Thuỵ Minh lập tức khôi phục vẻ tinh anh thành công như thường, thả cậu trạch nam mà từ lúc tỉnh dậy chưa từng buông ra, đi mở cửa.

Người đứng bên ngoài lại là Đường Tiềm, cư sĩ mặc tăng y nằm ngoài dự đoán của y.

"Cơn mưa lớn mãi không ngừng, sắc trời bên ngoài đã tối, hôm nay e là Đường Yến không lên núi được." Đưa một trong hai chiếc ô giấy dầu trong tay cho Tô Thuỵ Minh, Đường Tiềm nói tiếp: "Đã đến giờ cơm tối, mời hai thí chủ theo tôi đến trai phòng."

Hắn vừa nói chuyện vừa vô thức liếc nhìn Trương Khải hẵng còn ngồi trên giường, ai dè Trương Khải cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau, Đường Tiềm lập tức dời ánh mắt, mà trên gương mặt thanh tú trắng nõn cũng nhuốm màu đỏ ửng.

Thế là, cậu trạch nam vài ngày trước vừa tự xử với người ta còn bắn cả lên áo người ta cũng đỏ mặt nốt.

"Em ấy sức khoẻ yếu chưa xuống giường được, tôi đi lấy đồ ăn về là được rồi", Tô Thuỵ Minh nhìn vẻ mặt của hai người họ, nhích một chút chắn mất tầm mắt của hai người, sau đó nói một cách dịu dàng, lịch sự đến quái dị: "Làm phiền cư sĩ Đường dẫn đường."

"Thí chủ Tô, mời đi bên này." Đường Tiềm như được đại xá, nói dứt câu, chẳng chờ Tô Thuỵ Minh đóng cửa phòng lại đã rảo bước đi.

Nhìn Tô Thuỵ Minh và Đường Tiềm đi mất, Trương Khải cũng thở phào.

Sau đó cậu còn suýt thì bị bóc tem (trong thế giới hiện thực) trên giường người ta, tấm ga giường dính tinh dịch của cậu cũng không biết đã bị xử lý ra sao rồi, cùng ở một phòng với đệ tử Phật môn tại gia này nữa thật, cậu hận không thể tìm một cái lỗ tự chôn mình cho rồi.

Chờ trong phòng chưa được bao lâu, Tô Thuỵ Minh đã mang cơm về.

Chùa núi P không hổ là chùa nổi tiếng ngàn năm, hương khói hưng thịnh đến nay, cơm chay làm rất ngon mắt, đủ vị.

Hai người ăn cơm xong, Trương Khải lại bị Tô Thuỵ Minh bế vào phòng tắm rửa ráy, trong đó không thể thiếu bị sờ mó trên dưới một lượt, nhưng không bị cắm vào thật.

Chờ bị bế lại về giường, nhưng chỉ bị ôm vào lòng tra hỏi cặn kẽ chuyện xảy ra sau khi hai người tách ra.

Hút âm bổ dương đã hẹn trước đâu?!

Đã bị lừa (thông) quen, cậu trạch nam tâm lý gì cũng chuẩn bị xong rồi, kết quả tới tận khi gần ngủ mất chuyện trong tưởng tượng vẫn chưa xảy ra, trạch (hồ ly tinh) nam (đực) nghi ngờ đến mức uất nghẹn.

"Nếu giờ tôi quất em, chắc chắn sẽ nắc em đến bị thương mất." Tô Thuỵ Minh dém chăn cho cậu, rồi mỉm cười với ánh mắt "vi diệu", "Trong mơ thì hơn."

Giờ Trương Khải mới chú ý đến cậu vừa bất cẩn buột miệng nói ra cả lời trong lòng.

Hơn nữa... bị thương cái gì... Trong nháy mắt linh cảm nguy hiểm của cậu mạnh đến mức không muốn ngủ nữa okay?!

Có điều, có kết giới mộng xuân, cậu vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đợi cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ngay phòng thẩm vấn đủ loại đạo cụ, còn cả Tô Thuỵ Minh đối diện đang mỉm cười lạnh lùng với mình.

Và cách đó không xa, trong cảnh dâm tà này, bỗng dưng tồn tại trong một góc, là Đường Tiềm mặc cà sa ngồi trên bồ đoàn, đang nhắm mắt tụng kinh...

Đậu mớ đây là kiểu cross over gì vậy?!

Người xuất hiện ở đây đáng ra là Từ Kiếm Đông mới sáng sớm đã chịch cậu tỉnh lại chứ?!

Lẽ nào cái chuyện độ ấn tượng sâu sắc cũng bị xoá sạch theo cái chết của cậu?!

Chương 124:

Nếu là trước đây, Trương Khải nhất định sẽ khen ngợi Đường Tiềm không hổ là người thanh tu nhiều năm, bỗng dưng rơi vào giấc mộng xuân này mà vẫn hết sức điềm tĩnh; thế nhưng giờ đây...

Người đến mộng xuân rồi, nhưng không làm chuyện nên làm, có ích qué gì!

Kinh văn gì nữa, có thể bổ dương được không?!

Nhưng dụ thụ gì đó, cầu xin người khác chịch mình gì đó, đối tượng còn là đệ tử Phật môn gì đó...

Thần thiếp không làm được!

Trạch nam (hồ ly tinh) gánh vác sứ mệnh hút dương khí sắp nhỏ nước mắt rồi đó được không?!

May mà bên cạnh hắn còn có tinh anh xã hội lăn lộn nhiều năm trong giới tài chính, da mặt cực kỳ dày.

"Cư sĩ..." Tô Thuỵ Minh bước tới ranh giới giữa phòng thẩm vấn và nơi tụng kinh, đứng trước mặt Đường Tiềm, lặp lại chuyện Trương Khải một cách ngắn gọn súc tích, rồi chắp tay nói: "Phải dụ dỗ cư sĩ phá giới, Tô mỗ cũng không nhẫn tâm. Nhưng cứu một mạng người bằng xây bảy toà tháp, việc cấp thiết, mong cư sĩ không tiếc tinh nguyên giúp em ấy giữ mạng."

Thầy Tô nói như vậy, biết thì đây là tìm người chịch cậu, không biết còn tưởng đây là mượn tiền chữa bệnh đó.

Cậu trạch nam vẫn luôn kém về nghệ thuật giao tiếp OTZ, nhưng Đường Tiềm nhắm mắt tụng kinh chẳng dừng lại chút nào.

Phật châu trong tay hắn xoay càng lúc càng mau, Phật kinh trong miệng càng vang dội, ngay cả khung cảnh phòng thiền xung quanh cũng càng lớn hơn, không ngừng xâm lấn căn phòng vốn đặt đầy đồ dâm tà, ép cả Tô Thuỵ Minh lùi lại vài bước.

Hồi lâu sau Đường Tiềm mới thở dài dừng lại, mở mắt ra vẫn thấy Tô Thuỵ Minh và Trương Khải ở đó.

"A nan! Là người tu hành, nếu không cắt đứt dục vọng và sát sinh, rời tam giới, không thuộc đâu. Nhìn dâm dục, như rắn độc." Hắn nhắm mắt niệm vài câu kinh văn, mở mắt ra vẫn thấy hai người đáng ra phải biến mất không còn tăm tích, trên khuôn mặt trắng trẻo nho nhã của hắn vô thức để lộ vẻ ngạc nhiên.

"Đệ tử một lòng hướng Phật, đã không còn tư dục, bao ngày nay tà vật đêm đêm nhập mộng, dụ dỗ đệ tử phá giới?" Đường Tiềm nghi hoặc cảm thán, lại định tiếp tục niệm kinh.

Lúc này Tô Thuỵ Minh vốn mặt không biểu cảm bèn cười thành tiếng: "Cư sĩ Đường nếu đúng là không còn tư dục, sao lại nói là 'đêm đêm'." Nói xong chẳng để ý đến biểu cảm nghi ngờ của Đường Tiềm, y bèn quay người bước về bên cạnh Trương Khải.

"Xem ra thầy phải vất vả rồi, không biết nên chịch em thành thế nào, người ta mới bằng lòng đụ em đây." Y vỗ một phát lên mông Trương Khải: "Mặc dù thầy cũng không vui, có điều yên tâm, đêm nay nhất định cho mông em đầy tinh dịch của cư sĩ Đường."

... Thầy à thầy có thể đổi giữa người có văn hoá và lưu manh nhanh hơn nữa được không?

Mặt đỏ bừng, cậu trạch nam vừa thầm xỉa xói, vừa yếu ớt đáp: "Thầy vất vả rồi..."

Tô Thuỵ Minh gật đầu, quay người lấy một cây thước dạy học màu đen từ trên giá bên cạnh xuống.

Lần này là thước thật, to bằng ngón cái, dài một mét, làm bằng da thật, nom còn khá đàn hồi. Tiếc rằng thầy Tô comple giày da cầm thứ này trên tay, so với nhà giáo nhân dân thế nào cũng hơi... xa cách mười tám nghìn dặm.

Trương Khải nhìn thấy dáng vẻ người trước mặt là biết không ổn, chẳng đợi cậu kinh hãi xong, đối phương đã dùng thước nâng cằm cậu.

"Cởi." Mệnh lệnh này cực kì ngắn gọn.

Đã bị ba tên quỷ súc dạy dỗ đến thuần phục từ lâu, cậu trạch nam lập tức vô thức vừa run rẩy vừa cởi hết cúc áo sơ mi trên người.

Mới cởi được một nửa, động tác cậu ngừng lại.

Bởi cậu nhớ ra, tối hôm qua Đường Yến và Từ Kiếm Đông đã để lại gì trên người cậu.

Thầy Tô đang muốn chơi chết cậu, kích thích thêm tí... cậu còn mạng mà nhìn thấy mặt trời ngày mai ư?!

Có điều do dự giờ rõ là quá muộn rồi, Tô Thuỵ Minh "hửm" một tiếng bước đến sau cậu, dùng thước móc áo cậu kéo ra sau, áo sơ mi bèn thoát khỏi người cậu.

Trên tấm lưng vốn trơn nhẵn trắng nõn của Trương Khải là hình hoa mẫu đơn và chữ "Đường" trên đó.

Phần đầu thước còn coi là mềm mại không ngừng di chuyển trên lưng, cuối cùng vòng quanh chữ Hán như bị ủi lên đó.

Cậu trạch nam cứng đờ không dám cử động, tới tận khi bên tai vang tiếng thúc giục không vui "Tiếp tục", cậu mới lập cập cởi tiếp quần.

Cậu tốn gần một phút mới run lẩy bẩy cởi khoá quần bò, người đằng sau không giục, chỉ tiếp tục dùng thước vòng quanh chữ "Đường" đó.

Trên người được tặng đủ "đồ lưu niệm", cậu trạch nam cuối cùng cũng lần lượt cởi hết quần bò, tất, giày, vứt xuống đất, nhưng làm sao cũng không hạ được quyết tâm cởi nốt quần lót còn sót trên người.

Một nguyên nhân là do chiếc khuyên tai vừa đắt đỏ vừa chết người mà Từ Kiếm Đông đính trên đỉnh dưa chuột của cậu, một nguyên nhân khác là Đường Tiềm ngồi trong phòng tụng kinh trước mặt cậu không xa.

Kể từ khi cậu cởi sơ mi để lộ lồng ngực trắng nõn, hai vú bị xỏ khuyên, và cả dây xích xỏ mặt dây chuyền giữa hai ngực... vị cư sĩ vốn phải nhắm mắt niệm kinh loại trừ tạp niệm này bèn sửng sốt nhìn chằm chằm cậu mãi.

Nếu để lộ cả dưa chuột cũng bị đính khuyên như thế... Chỉ nghĩ thế này thôi, hồ ly tinh còn chưa thích nghi với thuộc tính mới của mình đã xấu hổ, hận không thể tìm một cái hố chui vào.

Hồ ly tinh không còn mặt mũi nào tiếp tục thoát y, thầy Tô đằng sau cậu lại chẳng cố kỵ gì.

Phần đầu thước da màu đen dán lên lưng Trương Khải, men theo cành lá của đoá mẫu đơn, trượt vào quần lót của cậu, rồi giật xuống dưới, mảnh vải màu trắng liền bị kéo xuống, trôi tuột đến mắt cá của cậu.

Thế là dưa chuột bị để lại ký hiệu của cậu bèn lộ ra trước mắt hai người bên cạnh mà không bị che giấu gì.

Chết hơn là trong tác dụng chung của cảm giác run sợ khi da thịt sau lưng bị thước da lướt qua và cảm giác xấu hổ khi vết tích dâm loạn đằng trước bị người khác nhìn chằm chằm.

Thằng em đang ngủ ngoan đó đã hưng phấn ngóc đầu dậy.

Còn khiến khuyên đính ở chỗ quy đầu lộ ra hẳn.

Mắt Đường Tiềm lập tức trợn trừng, ngay cả kinh văn cũng dừng lại mấy giây, mới lắp bắp tiếp tục.

Mà Tô Thuỵ Minh vừa bước tới chéo trước mặt cậu thì lạnh lùng hừ một tiếng, dùng đỉnh thước da nâng thằng em của cậu lên, cười mà không cười: "Tối qua thu hoạch không tệ nhỉ."

Chương 125:

"Thầy, thầy Tô..." Dưa chuột đính khuyên bị thước da màu đen nâng lên, mặt Trương Khải đỏ như gấc. Lại nhìn biểu cảm kinh ngạc của cư sĩ Đường trước mặt, cậu xấu hổ lùi lại một bước, để lại quần lót bị lột ra và thước đang nâng dưa chuột.

Cậu dùng hai tay bụm chỗ kín, không cho nhìn, không cho đụng.

"Che gì mà che? Che kín rồi thì dương vật của em không còn khuyên nữa à?!" Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng, giơ tay dùng thước đánh một phát không nhẹ không mạnh lên mu bàn tay cậu.

"Ư!" Một vết đỏ nhạt từ từ nổi lên, cậu trạch nam vốn không có sức chịu đựng rên một tiếng đau đớn, tức khắc ngoan ngoãn thả tay ra, rồi hơi tủi thân nhìn người đánh mình: "Thầy... đau..."

"Đau? Đau là đúng rồi." Tô Thuỵ Minh lại dùng thước vỗ nhẹ lên dưa chuột của cậu mấy phát, "Sinh viên mà lại xăm và đeo khuyên, thầy không cho em chịu khổ thì làm sao em nhớ được bài học, sau này em sẽ suy đồi thành thế nào?"

... Sao không nhắc đến khuyên vú hả thầy?

Thầy giáo nhân dân đeo khuyên vú cho sinh viên là đúng à?!

Nhìn người để lại "kiệt tác" trước lồng ngực mình đang dạy dỗ mình bằng lời lẽ đứng đắn, cậu trạch nam bị chà đạp hung tợn gấp đôi hai đêm liền, không còn sức phản kháng, mặt mày khóc lóc thầm xỉa xói.

Có điều chỉ với lực chiến chỉ có 5 của cậu, ngoài trừ gào vài câu trong lòng ra thì thực sự chẳng còn phản kích được gì khác, còn bị dây thừng trói lại.

Đúng vậy, ngay trong lúc cậu lặng lẽ mỉa mai, hai sợi dây nhung mềm mại nhưng chắc chắn đã im lặng mò từ trên trần xuống, linh hoạt quấn quanh cổ tay cậu như có sức sống riêng.

Chờ hồ ly tinh cảnh giác không bằng 0.5 phát hiện ra không đúng thì đã muộn rồi, hai sợi dây thừng đồng thời siết chặt, trói hai cánh tay cậu lại.

"A!" Không được chuẩn bị tâm lý, cậu trạch nam giật mình kêu.

Cậu còn chưa hét xong, lại có hai sợi dây đen cùng chất liệu chui từ dưới đất lên, mỗi sợi một bên trói chặt mắt cá chân cậu, hung tợn giật một cái, tách hai chân cậu ra cột dưới đất.

Thế là thiếu niên gầy gò bị treo hai tay lên, hai chân tách rộng, như một chú dê chờ bị cắt tiết, không thể không phơi bày cơ thể trần truồng trước hai người đàn ông trong phòng.

"Thầy, thầy?" Trương Khải bất an nhìn Tô Thuỵ Minh.

Còn đối phương chỉ tuỳ ý dùng thước trong tay lướt quanh người cậu, thi thoảng còn ác ý dùng đỉnh thước kéo giật dây xích trước ngực cậu.

"A~ Ư~" Hai vú không ngừng bị kéo theo chuyển động của sợi xích, không còn nghi ngờ gì, cậu trạch nam sắp nhận trừng phạt liên tục vặn vẹo thân thể hòng trốn tránh. Nhưng đã bị treo lên lại bị giữ chân, cậu trốn đi đâu được, đành thở dốc chịu đựng giày vò vừa đau đớn vừa ngọt ngào hết lần này đến lần khác trước ngực.

Tô Thuỵ Minh dùng thứ trong tay tỉ mỉ dạo quanh cơ thể trẻ tuổi trắng nõn này một vòng rồi mới dừng tay. Y dùng thước đỡ thằng em càng cứng hơn của Trương Khải, rồi bỗng dưng quay lại nhìn Đường Tiềm.

"Cư sĩ, anh nói xem dâm vật cỡ này phải trừng trị thế nào mới được?" Câu này y hỏi đến là đường hoàng chính nghĩa.

"Thước..." Cư sĩ Đường nhìn đến đần người từ lâu, vô thức nhả ra một chữ, phát hiện không thoả đáng bèn nuốt nước bọt không nói gì nữa.

Hắn lại bắt đầu niệm kinh văn, có điều lần này thế nào cũng không nhắm mắt lại được, nhìn chằm chằm cơ thể đầy dâm tà và phá giới trước mặt không chớp mắt.

Tô Thuỵ Minh lại làm như chợt bừng tỉnh, lại quay đầu nhìn người đang bị treo lên.

"Xem ra cư sĩ và thầy nghĩ giống nhau..." Y chọc nhẹ thước vào dưa chuột người trước mặt, "Sinh viên không nghe lời phải dùng thước đánh đến khi nghe lời!"

Cư sĩ Đường anh họ Đường chỉ nói một chữ, xin đừng tuỳ tiện suy diễn được không?!

Pháp luật cấm thầy đánh học trò đó!

...

Những lời xỉa xói bên trên, cậu trạch nam không kịp nói.

Một là bởi thằng em bỗng dưng bị thước đánh kích thích khiến cậu suýt thì đứng không vững; hai là vì, Tô Thuỵ Minh lại lấy một cái dương cụ chạy bằng điện từ trên giá bên tường xuống, bước tới sau lưng cậu.

"Thầy nhớ em thích thước này." Đặt dương vật giả thô to bằng ba ngón tay ở cửa sau của cậu, thầy Tô mỉm cười: "Vậy cho em dùng cả đi, cho em sướng chết."

Vãi! Sẽ chết người đó được không?!

Cậu sinh viên năm nhất sợ hãi liều mạng vặn vẹo, hòng thoát khỏi thứ làm bằng nhựa dẻo sau lưng.

Tô Thuỵ Minh thử mấy lần đều không thể thuận lợi cắm nó vào cửa sau của cậu, thế là cười khẩy một tiếng, giơ tay cầm thước tét mông cậu hai phát, trên cặp mông trắng trẻo trơn nhẵn trần trụi bèn in hai vệt đỏ.

"Á!" Kiên nhẫn và tiết tháo đều gần như bằng không, cậu trạch nam bị đau thét lên, không dám cử động nữa, mặc cho người đằng sau đẩy dương cụ chạy bằng điện vào cơ thể mình.

"Ưm~ Thầy ơi~ Em sai rồi~ Ư~ Đừng~" Cửa sau vẫn còn hơi khép và khô khốc bị vật nhân tạo từ từ cắm vào xâm lược, bị khoái cảm và sự khó chịu tấn công khiến chân mềm nhũn, Trương Khải đáng thương nhìn Tô Thuỵ Minh xin tha, mơ mộng hão huyền thoát được trừng phạt sau đó.

"Lần nào nhận lỗi cũng rõ là nhanh, tiếc là chưa bao giờ sửa đổi." Đối phương hoàn toàn không tin cậu, chẳng dừng tay, cắm cả cây gậy mát xa vào cửa sau của cậu, rồi gạt điều khiển từ xa lên nấc giữa, "Đến lúc em phải bị dạy dỗ chút rồi."

"A a a~" Dương vật chạy bằng điện không được tính là mảnh trong hang động bắt đầu chuyển động thật nhanh, không ngừng khuấy đảo vách ruột non mềm nhạy cảm, người bị dạy dỗ lập tức mềm nhũn chân, dựa vào dây thừng đang trói hai tay mới miễn cưỡng đứng được.

Eo cậu hơi vặn vẹo trong vô thức, dưa chuột cũng phồng hơn, còn tiếng rên ngọt ngào trào ra từ miệng thì thể hiện rõ - Lúc này cậu đang hưởng thụ, chứ không phải trừng phạt.

Có điều, đúng lúc ấy, Tô Thuỵ Minh lấy thước ra.