Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 4: Ở cùng một người chỉ đơn giản vậy thôi




Mỗi khi mùa đông đến, tôi đều nhớ lại đêm giao thừa tôi và Thiệu Khải đặt chân đến Ly Thành. Đó là mùa đông lạnh nhất trong đời tôi.

Ly Thành vừa trải qua một trận mưa tuyết, đường phố khắp nơi đều là tuyết, ở nhiều con ngõ nhỏ vẫn còn những tảng băng cứng đanh. Đâu đó vừa đốt pháo, mùi thuốc pháo trong không khí nồng nặc, xác pháo trộn lẫn nước tuyết tan càng khiến mặt đất trở nên bẩn thỉu. Trong khung cảnh ảm đạm đó, chỉ có bóng đèn lồng thấp thoáng ở cửa sổ vài ngôi nhà mới khiến người ta nhớ ra hôm nay là ngày lễ. Lúc này điều mọi người nên làm là quây quần bên gia đình ăn cơm đoàn viên, vì vậy, những chiếc taxi ít ỏi đang lượn lờ trên phố càng trở nên cô độc.

Từ thời khắc bước xuống tàu hỏa, tôi đã cảm thấy bất an tới mức phát run, không khí lạ, con đường lạ, con người lạ… Thiệu Khải đeo guitar sau lưng, tay phải xách túi của tôi, tay trái nắm tay tôi, tôi cùng anh liều lĩnh tiến về phía trước, mặt đường dưới chân trơn đến mức vài lần suýt ngã. Sự trống rỗng và vô định khiến tôi không còn nghĩ được mình đã làm gì.

“Nào, vào đây!” Khi đi đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh vẫn còn làm việc, Thiệu Khải kéo tay tôi vào trong. Cửa hàng không có lấy một vị khách, chỉ có một cô gái bán hàng đang ngồi ngẩn ngơ bên quầy thu ngân. Thấy chúng tôi, cô ta đứng lên một cách miễn cưỡng.

“Em không đói…” Thiệu Khải chẳng nói chẳng rằng cầm chiếc hamburger dúi vào tay tôi rồi quay sang ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. “Này, còn anh thì sao? Anh cũng chưa ăn gì.”

“Em ăn nhanh đi, lo cho anh làm gì.”

“Không được, nếu không em cũng không ăn.” Tôi đứng lên định đi mua thêm bánh mì Thiệu Khải đứng dậy lạnh lùng kéo tôi lại và ấn ngồi xuống ghế. “Cho em mười phút để ăn hết.” Lúc này giọng của anh không có chút xíu dịu dàng, mà lạnh nhạt và độc đoán. Nhưng tôi lại thấy cay cay sống mũi, chỉ biết quay mặt đi và cố gắng nhét chiếc hamburger vào miệng.

Trên thực tế, chúng tôi đã ngồi hai mươi phút ở cửa hành ăn nhanh, không phải tại tôi ăn chậm mà bởi Thiệu Khải cứ ngồi im một chỗ. Cho đến tận lúc tôi hết kiên nhẫn đẩy đẩy anh, anh mới chậm rãi bảo tôi: “Em hối hận không? Anh có thể đưa em về.”

“Không - cần – phiền – anh – nữa!” Tôi nói rõ ràng từng từ rồi đứng lên chạy ra ngoài.

“Này, em đừng chạy!” Thiệu Khải đuổi theo như bay, nhưng kho tay anh kịp kéo tôi lại thì tôi đã ngã soài ra mặt đường vì trơn, đầu gối đập xuống băng tuyết đau đến tê đi. “Em… Nào, đứng!”

Anh định kéo hai cánh tay đỡ tôi đứng dậy, tôi lạnh lùng hất tay anh ra. “Cút đi, anh đi đường anh, em thế nào cũng không cần anh phải lo.”

Thiệu Khải đứng yên tại chỗ nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chầm chậm quỳ xuống, cởi áo khoác ngoài phủ lên vai tôi.

“Em không cần!”

Đại loại là thái độ của tôi thật sự rất phiền phức nên anh lại mặc lại áo. Tôi nghĩ là anh thật sự sẽ vứt bỏ tôi, không ngờ anh kéo tôi đứng lên rồi ôm tôi thật chặt vào lòng. “Thế thì chỉ còn cách này thôi.”

“Anh…” Vì không đề phòng nên ngay cả tư thế phản kháng tôi cũng không kịp chuẩn bị. Lúc đó tôi và anh chỉ quen biết nhau hơn hai người lạ một chút, nhưng tôi không cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh, tôi thấy mình đã bị đông cứng lại. Thiệu Khải không ngại ngùng cuộn tôi thật chặt vào lòng, dùng thân nhiệt anh sưởi ấm cho tôi, khiến tôi bất giác cảm thấy an toàn.

Sau này khi trải qua một thời gian dài bên Thiệu Khải, tôi mới dần nhận thấy đây chính là đặc điểm của anh. Anh giống như một chiếc lò tản nhiệt, chỉ cần bạn muốn thì sẽ không ngừng cung cấp nhiệt lượng cho bạn, cho dù bản thân anh cũng đang lạnh tới cùng cực. Có lẽ cảm thấy tôi cũng đang ôm chặt anh, anh đưa tay xoa xoa đầy tôi. “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Bên ngoài cửa hàng ăn nhanh có một bốt điện thoại công cộng, Thiệu Khải nhìn chân tôi, bảo tôi vào bên trong ngồi, tôi nhất quyết không chịu.

“Sao em cứng đầu thế?!” Anh vừa nói bằng giọng bất lực vừa móc từ trong túi ra một tờ giấy và gọi điện theo số ghi trên đó. Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc ôtô đỗ trước mặt chúng tôi, một thanh niên lao ra ôm lấy Thiệu Khải rồi hai người cùng đấm người kia một cái. 

Tôi thật sự bị phương thức biểu lộ tình cảm của họ dọa cho một trận, nhưng quả thật tôi đã quá mệt, không muốn trong đầu gợn lên bất cứ con sóng tinh thần nào, hai mắt không thể dừng được từ từ khép lại. “Này, em không sao chứ?” Tiếng Thiệu Khải khiến tôi tỉnh lại, người thanh niên kia cũng đứng ở trước mặt tôi.

“Không sao, em hơi mệt.”

“Đây là người anh em từ thuở nhỏ của anh, Tôn Diệc.” Thiệu Khải giới thiệu với tôi xong, lại quay sang giới thiệu tôi với người kia, nhưng nhất thời không tìm được một danh xưng phù hợp. “Đây…”

“Tôi biết, không cần nói.” Tôn Diệc đẩy Thiệu Khải sang bên với biểu cảm “tôi biết tỏng rồi”. “Chào em!”

Đương nhiên tôi biết điều anh ta nghĩ đến là gì, nhưng tôi cũng không tìm được sự giải thích nào hợp lý hơn, chỉ còn cách gật đầu chào lại: “Chào anh!”

Tối hôm đó, Tôn Diệc sắp xếp cho tôi và Thiệu Khải ở tại một nhà nghỉ. “Hai người nghỉ đi, ngày mai tôi lại đến tìm hai người.” Tôn Diệc nói xong vẫy tay chào tôi, nói vài câu gì đó với Thiệu Khải rồi rời đi nhanh chóng như lúc anh ta đến. Tôi nghĩ chắc anh ta vội về nhà.

Tôi biết Tôn Diệc chỉ thuê một phòng, may mắn thay là phòng đôi. Tôi ngồi lên một chiếc giường, không biết phải làm gì, ai ngờ Thiệu Khải nằm luôn lên chiếc còn lại, nhắm mắt ngủ, đến quần áo cũng không buồn thay.

Tôi ngồi một lúc, cuối cùng cũng bị sự mệt mỏi đang cuồn cuộn trong huyết quản đánh gục, gối đầu lên ba lô của mình, ôm chăn ngủ. Đến lúc ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ tôi mới mở mắt. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi chính là khuôn mặt đang ngủ của Thiệu Khải ở phía đối diện. Thời khắc đó, cảm giác lạ lẫm lại một lần nữa trào tới, nhưng trong lòng tôi vẫn êm ả như mặt hồ tĩnh lặng.

Tôi cẩn thận xuống giường đi vào nhà vệ sinh, nghĩ chắc chắn không có nước nóng, nhưng tôi vẫn kéo rèm tắm ra. Tôi cần một không gian để yên tĩnh.

Đang tắm, tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cánh cửa bị đẩy ra, may sao tôi có cài chốt.

“Em ở bên trong, anh đợi chút được không?”

“Ừ!” Thiệu Khải ậm ừ, sau đó tôi nghe thấy tiếng mở cửa đi ra ngoài.

Tôi nhanh chóng dọn dẹp nhà vệ sinh rồi đi ra, vừa lúc Thiệu Khải quay lại.

Thiệu Khải vừa muốn nói gì đó thì có tiếng gõ cửa ngăn anh. Tôn Diệc bước vào phòng, nhìn thấy tôi, lập tức vẫy tay. “Người đẹp, chào!”

“Cái thằng này sao vẫn cứ như thế. Từ nhỏ hễ gặp con gái đều gọi người ta là người đẹp, đến bây giờ vẫn chưa sửa.” Thiệu Khải cầm bao thuốc không trên bàn ném về phía Tôn Diệc.

“Cậu không cần phải phản ứng mạnh thế, tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Tôi nhìn ra cửa sổ, không có ý định chen ngang câu chuyện của bọn họ, nhưng im lặng như vậy giống như tôi ngầm đồng ý về quan hệ của tôi với Thiệu Khải. Được thôi, có lẽ ngay từ giây phút bước lên tàu hỏa cùng Thiệu Khải, tôi đã có sự chuẩn bị này rồi. Dù gì sống ở trên đời nhất định phải kết nối mạng lưới quan hệ với nhiều người, vậy thì kiểu quan hệ này sẽ khiến hai bên cảm thấy thân thiết hơn.

Đương nhiên, đồng thời, nó cũng khiến người ta mềm yếu hơn.

Mùng một Tết, Tôn Diệc đưa bọn tôi đi cả một ngày. Vốn định thuê nhà nhưng sau khi đến vài nơi môi giới thì phát hiện việc đó quá sức của chúng tôi. 

“À đúng rồi!” Vào thời khắc quan trọng, Tôn Diệc đột nhiên nghĩ ra. “Tôi có một nơi để hai người ở tạm, đó là…” Anh ta nhìn tôi, rõ ràng có ý thăm dò. “Trước kia bà ngoại tôi ở căn nhà đó, sau này bà cũng mất tại đó. Nhưng mà là mất tự nhiên, hình như do bệnh tim bộc phát. Tôi lo mấy cô gái sợ cái đó”

Anh ta chưa nói hết nhưng tôi đã nghe thấy tiếng “lộp cộp” vang lên trong tim, như có vật gì đó rơi vào cái hang ngay cạnh mình, phát ra âm thanh khiến người ta không lạnh mà run lên cầm cập. Tại sao mùa đông ở Ly Thành lại lạnh như thế, hít thở quá mạnh cũng khiến lục phủ ngũ tạng như muốn đóng băng.

“Em lạnh sao? Ai bảo em mới sáng sớm đã tắm nước lạnh.” Thiệu Khải phát hiện ra sự bất thường ở tôi, đặt tay lên trán tôi. “Không sốt đấy chứ?”

“Em không sao, chỉ thấy hơi lạnh thôi. Tôn Diệc, làm phiền anh rồi, bọn em sẽ ở chỗ anh.”

Thiệu Khải ngạc nhiên nhìn tôi rồi cười.

Tôi biết, anh cho rằng tôi đang cố tỏ ra rắn rỏi. nhưng điều tôi đang nghĩ lại là, nếu một người đến cái chết cũng không sợ thì còn sợ gì ma quỷ.

Cái tôi sợ chỉ là sự thật quá đỗi giống nhau ở khắp mọi nơi, sợ chúng sẽ lôi vào bẫy ký ức.

“Đây, chính là nơi này.” Ngồi xe một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được một nơi xa thànhphố, khắp nơi đều là nhà kiểu tứ hợp viện. Tôn Diệc dẫn chúng tôi đến trước cánh cổng lớn bằng sắt, dùng chìa khóa mở cửa rồi đưa chúng tôi vào. Tất cả có ba phòng, đồ đạc bên trong vô cùng đơn giản. Có thể nhìn ra đã rất lâu rồi không có người ở, khắp nơi bụi bám dày đặc. Tôi kiễng chân mở chiếc cửa sổ bé tẹo trên tường, bụi bẩn lập tức bay đầy. Tuy cũ kỹ nhưng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

“Hai anh đi mua chút gì ăn đi, em dọn dẹp ở đây.” Tôi hạ chiếc ba lô không to lắm trên lưng xuống, bên trong là toàn bộ hành lý của tôi, lấy ra quyển sổ, viết những thứ cần thiết lên một tờ giấy rồi đưa cho Thiệu Khải.

“Một mình em dọn dẹp?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Không dọn hết em sẽ hai người giúp, nếu không muốn ở nhà nghỉ thêm vài tối nữa thì mau đi đi.” Đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, tôi lấy tiền trong ba lô đưa cho họ. “Em mang nhiều tiền, dùng tiền của em trước đi.”

“Em cứ giữ lại mà dùng.” Thiệu Khải không cầm, kéo tay Tôn Diệc đi. “Vậy lát nữa bọn anh về đưa em đi ăn.”

Căn hợp viện xám xịt và tĩnh lặng như bức tranh bút chì, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi. Sự trống rỗng bỗng nhiên ùa tới khiến tôi có thời gian nhớ lại mọi việc đã xảy ra trong hai ngày ngắn ngủi vừa rồi. Nhưng tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là An Thành mà tôi nhìn thấy lần cuối cùng trước kia bước lên tàu hỏa, tĩnh lặng tuyệt đối, bầu trời không trăng không sao ôm gọn cõi nhân gian vào trong bức bình phong vô hình, thế mà tôi lại lựa chọn Ly Thành. Sau một ngày một đêm nửa tỉnh nửa thức trên tàu, cuối cùng tôi cũng tự quăng mình vào một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nó không đẹp, không an toàn, thậm chí còn không cho mình cảm giác thân thuộc, nhưng nó lại là lựa chọn của tôi trong lúc mê muội. Tôi vốn nghĩ giả sử ngay từ đầu không đi ký thác hy vọng thì hiện thực sẽ trả lại càng nhiều sự tuyệt vọng. Chỉ có điều tôi đã đành giá thấp bản thân, đánh giá thấp vận mệnh. Nó ném cho tôi một sợi dây vào lúc tôi chuẩn bị ngã tan xương nát thịt trong một cái động sâu hun hút, và tôi, trái với tính cách thường ngày của mình, đã nắm chặt lấy nó. Nhiều lúc tôi đã nghĩ đó không phải là tôi, bởi vì tôi phải lờ đi sự tồn tại của sợi dây đó mới đúng.

Tôi dọn dẹp không ngừng nghỉ từ ba giờ chiều đến bảy giờ tối, cuối cùng cũng lau dọn sạch sẽ căn phòng, sân cũng được quét dọn và cọ rửa sạch sẽ. Tôi ngồi dựa lưng vào tường, ngủ thiếp đi. Chỉ tiếc rằng vừa ngủ được một lát thì đã bị tiếng mở cửa đánh thức. Tôi mơ hồ mở mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Thiệu Khải đứng trước mặt.

“Bọn anh về rồi, em ở đây…”

“Em rốt cuộc có sợ lạnh không mà lại ngủ ở ngoài sân?” Thiệu Khải cúi người, một cánh tay vững chãi vòng qua ôm lấy người tôi. “Vào trong đã rồi nói.”

“Không cần, em…” Muốn đứng dậy nhưng phát hiện ra mình không còn chút hơi sức nào, tôi chỉ còn cách để mặc anh dìu vào trong căn phòng chỉ có chiếc giường sắt và sàn gỗ.

“Sớm biết em thế này anh đã mang chút gì về cho em ăn rồi, để khỏi phải lo lắng.” Thiệu Khải quay lại nói với Tôn Diệc đang đứng ngoài cửa: “Nếu không thì ngày khác đi, hôm nay thật sự…”

“Có chuyện gì sao? Không phải lo cho em, em không sao.”

“Ra ngoài ăn cơm, tiện thể gặp gỡ vài người bạn. Thôi vậy, hôm nay em mệt rồi.”

“Em đi cùng anh.”

“Em… thật là…” Thiệu Khải bất lực than nhẹ, giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu tôi. “Vậy thì em ngủ một chút đi đã.”

Sự ấm áp bất ngờ này khiến tôi đứng như trờ trồng, không biết nên làm thế nào. Thiệu Khải là người tốt, có lẽ bởi lúc trước có cảm giác như vậy nên tôi mới có hành động bột phát đi đến Ly Thành cùng anh, hơn thế nữa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau tôi còn phát hiện thêm rằng anh không phải là người đáng ghét, trái lại là người dịu dàng và biết cách bày tỏ tình cảm, tôi cố gắng mỉm cười với anh. “Em đói rồi, muốn ăn cái gì đó.”

Anh không ngờ được tôi nói như vậy, lại một lần nữa bị tôi chọc cười.

“Haizz, sao anh lại dễ cười đến thế?”

Bàn tay ấm áp tràn đầy yêu thương kéo đầu tôi lại gần phía anh, liền sau đó là một nụ hôn của anh đặt lên môi tôi. Loạt hành động xảy ra quá nhanh, tôi mở to mắt không nói nên lời, điều duy nhất mà tôi ý thức được lúc đó là khi đầu lưỡi anh khẽ tách môi tôi ra thì bàn tay còn lại của anh ôm chặt lấy tôi.

Nụ hôn này khác hoàn toàn với nụ hôn bỡ ngỡ ngại ngùng khi còn nhỏ, giờ đây đã là người trưởng thành, nụ hôn cũng vì thế mà tràn đầy sự chiếm đoạt. Anh cứ hôn như vậy đến khi tôi gần như ngạt thở mới đột ngột buông tôi ra rồi chạy ra ngoài nhún nhún vai với Tôn Diệc đang vờ nhìn trời mây. “Đi thôi!”

Quay lưng lại phía Thiệu Khải, tôi cắn môi nhắm chặt mắt, sau đó đứng dậy làm ra vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì và đi ăn cùng họ.

Chúng tôi gặp A Mao và Tiểu Triết trong quán lẩu, đều là những người trạc tuổi nhau nên chỉ một lúc sau đã nói chuyện rất thoải mái. Hóa ra Tôn Diệc biết Thiệu Khải đang muốn thành lập ban nhạc nên đã đặc biệt giới thiệu hai người này cho anh, một người chơi trống, một người chơi keyboard.

“Thế bây giờ hai người đó đang sống ở đâu?” Thiệu Khải hỏi.

“Bọn họ giống các cậu.” Tôn Diệc tiếp lời. “Vì thế tôi mới nghĩ chỗ đó còn phòng, mọi người hãy dọn đến ở cùng nhau.”

“Được thôi, cứ quyết định vậy đi.” Thiệu Khải dường như rất vui mừng, một tay ôm chặt lấy tôi. “Cả nhà sống chung không có vấn đề gì đúng không?”

Tôi cười gật đầu.

Tất cả mọi việc đều xảy ra và được sắp xếp với một tốc độ chóng mắt, nhanh hơn dự đoán của tôi tới vài năm ánh sáng. Tôi cũng không muốn nghĩ ngợi, chấp nhận dường như là điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ. Có điều vốn muốn sống yên tĩnh, nhưng bỗng dưng lại phải sống cùng rất nhiều người, cuối cùng tôi cũng tin rằng cuộc sống của mỗi người thực chất đều được tạo thành bởi sợi dây liên hệ với rất nhiều người khác.

Kỳ thực sau khi được câu chuyện của mỗi người trong họ, tôi lại càng chắc chắn tất cả những điều này đều là số phận.

Tối hôm đó có những biến cố trời điên đất đảo, bao gồm cả việc một cô gái trở thànhphụ nữ. Tôi nhắm chặt mắt suốt toàn bộ quá trình, cố gắng trấn áp sự đau đớn và hơi thở của mình nhưng cuối cùng tôi vẫn kêu lên. Lúc mọi việc kết thúc, Thiệu Khải trầm ngâm lau vết máu trên ga giường rồi lại gần hôn tôi. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả đều xuất phát từ trái tim anh.

Chỉ có điều… Nếu như có thể, tôi thích cùng anh diễn kịch hơn. Diễn xong, hai người có thể đi về hai hướng ngược nhau mà không cần nhìn lại.

Tôi chỉ cần khoảng ba tháng là đã thích nghi hoàn toàn với cuộc sống ở thành phố này. Tôi bắt đầu cười nói giống như xưa. Tôi căm ghét mạng sống dai dẳng của chính mình. Bọn Thiệu Khải đã nhận lời biểu diễn cho hoạt động của một công ty, mỗi khi gần đến dịp lễ tết công việc đặc biệt nhiều, nhưng cũng có khi vào tháng liền không có thu nhập. Cuộc sống của chúng tôi luôn ở trong tình trạng cố gắng duy trì qua ngày, thậm chí lúc bắt đầu, ngay cả nguyện vọng nhỏ ngoi đó còn khó bảo đảm.

Thế giới này vĩnh viễn không phải là một nơi tươi đẹp và công bằng, điều nó giỏi nhất là khiến mọi người phục tùng nó. Con người ngây thơ dần trở nên phức tạp, con người nhiệt tình trở nên lạnh nhạt, con người thuần khiết trở nên nhơ nhuốc. Nó cũng quen với việc tạo nên các mối quan hệ thôn tính, người giàu bóc lột người nghèo, thương gia lừa bịp khách hàng, thậm chí ngay trong cùng một ngành nghề cũng phân sang hèn.

Có lẽ nhóm Thiệu Khải không hợp với xã hội này. Họ ngây ngơ, họ liều lãnh, họ kiên cường, quan trọng nhất, họ còn lương thiện. Ví dụ họ đi làm công, mỗi ngày đều lĩnh lương cố định là một chuyện, nhưng họ lại khăng khăng gia nhập lĩnh vực hỗn tạp nhất và còn không hề được bảo vệ.

Lần đầu tiên thấy anh trở về cùng vết thương trên người, tôi không chú ý lắm. Nhưng về sau càng ngày càng nhiều, tôi mới ý thức được có điều gì đó không bình thường, nhưng bất luận hỏi họ là ai, họ đều nhất nhất nói dối tôi. Vì điều đó tôi còn cãi nhau với anh, yêu cầu anh phải biết tự lo cho bản thân. Lần nào anh cũng đều cười cho qua chuyện.

Giấy không gói được lửa, cho dù ngọn lửa có bị chôn vùi như thế nào chăng nữa thì cũng có ngày nó bùng phát. Có điều tôi không nghĩ được rằng, lâu như vậy tôi mới biết được sự thật, biết được Thiệu Khải phải đối mặt với điều gì ở những chỗ không có tôi. Sau khi Thiệu Khải làm lễ tang cho bố và giải quyết việc gia đình trở về, một thời gian rất lâu sau đó tinh thần anh vẫn không khá lên được, tôi thường thấy anh ngồi đỡ đẫn một mình. Thấy rằng không thể cứ tiếp tục như vậy, tôi liền chạy tới quỳ xuống trước mặt anh.

“Này, anh không nói chuyện, em cảm thấy rất lạnh lẽo.”

“Anh có không nói chuyện đâu.”

“Đúng đúng đúng. Anh có nói chuyện, “được”, “ừ”, “đúng”, “không sao”. Có thể nói nhiều hơn được không?”

“Anh không sao.” Thiệu Khải xoa đầu tôi. “Thật sự không sao.”

“Anh xem anh xem, lại là câu đó.” Tôi dịch người ngồi xuống cạnh anh, cố ý mở to mắt chống cằm nhìn anh. “Làm theo em.”

“Xấu lắm.”

“Này, chưa có ai nói em xấu đâu đấy. Anh cười đi, khi em làm thế này, tất cả mọi người đều cười đấy.”

“Còn có ai?” Thiệu Khải đã bị tôi chọc cười. “Ngoài anh ra còn có ai?”

Không có cách che giấu sự bối rối trong mắt, tôi lập tức giả bộ giận dỗi quay lưng lại phía anh. “Xem ra không cần lo lắng rồi, còn biết ghen nữa.”

“Chắc chắn bạn trai cũ của em là người rất tốt.” Anh ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi. “Chắc chắn rất thương em, đúng không?”

“Thiệu Khải…” Tôi đặt tay mình lên mu bàn tay anh rồi quay người vùi mặt vào ngực anh. “Anh tốt với em nhất, thật đấy.”

Anh cúi đầu áp mặt vào trán tôi thì thầm: “Đồ ngốc!”

Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, bên cạnh tôi không có người, trên gối để một tờ giấy viết: “Bọn anh ra ngoài rồi, nhìn em ngủ ngon như lợn con say sữa nên anh không nỡ gọi. Em nhớ ăn cơm đấy nhé.”

Anh mới giống lợn, chữ viết như học sinh tiểu học. Tôi công kích lại tờ giấy, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Tôi quấn chăn ngồi dậy. Thời tiết bên ngoài rất đẹp, lát nữa sẽ đi siêu thị mua đồ ăn. Vừa nghĩ vậy tôi vừa lật mặt sau tờ giấy lại, viết vài dòng lên mặt giấy trắng tinh.

Khúc Thành!

Anh đã nhìn rõ cuộc sống hiện tại của em rồi đúng không? Em thật sự thấy rất mãn nguyện. Rất nhiều lúc em nghĩ, nhất định là anh sợ em cô đơn nên mới để anh ấy bước vào thế giới của em. Sau khi anh đi, con người vốn không có lòng tin vào bất cứ điều gì là em đây bắt đầu tin vào số mệnh, duyên phận, linh hồn, tin rằng anh đang ở nơi nào đó thật hạnh phúc, có lẽ phải tin tưởng trước mới có thể trở thành sự thật. Điều này cũng là anh dạy em.

Khúc Thành, thật sự là số lần nhớ đến anh của em đã giảm, có điều vẫn còn vài thói quen chưa sửa được, đôi khi còn hốt hoảng cho rằng anh vẫn ở đó, nhưng rõ ràng đã bao nhiêu năm trôi qua. Gần đây hình như ngày càng nhiều người biết tới sự tồn tại của anh trong trái tim em, có lẽ bao gồm của Thiệu Khải, thậm chí trong vài khoảng khắc em còn nghĩ anh ấy đã biết hết mọi chuyện. Em nhớ anh từng nói, người chúng ta muốn giấu giếm, muốn lừa gạt luôn là người hiểu rõ mọi chuyện nhất.

Anh chưa từng đến Ly Thành đúng không? Lúc đầu em nghĩ nó là thành phố u ám chết chóc, nhưng càng ngày em càng thấy trong nó có một sức sống mãnh liệt, lạnh lẽo chỉ là cái vỏ bề ngoài. Có lẽ em cũng có thể yêu nó, quen với nó.

Em hy vọng không lâu nữa em có thể dũng cảm trở về để nhìn ngắm anh. Nhất định sẽ có ngày đó. Em chỉ muốn cười và bước đến trước mặt anh, không biết chừng anh ấy sẽ đi cùng em. Khúc Thành, chúc anh hạnh phúc!

Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!

Trần Mộng

Sau khi đến Ly Thành tôi mới biết có siêu thị cung cấp xe buýt riêng miễn phí, cũng bởi thế nên tôi mới phát hiện ra mình không hiểu chút gì về thế giới cả. Vốn có rất nhiều rất nhiều người đã sống như vậy, họ vì muốn tiết kiệm chút tiền đi xe buýt công cộng mà tình nguyện đứng ngoài trời lạnh căm căm để chờ xe buýt miễn phí vốn chỉ xuất hiện vào vài khung giờ trong ngày và thường xuyên thay đổi lịch; họ không để ý tới kiểu nói năng khô khốc cứng nhắc và ánh mắt thiếu thiện cảm của nhân viên siêu thị, chỉ chờ có dịp là trộm vài túi đường viên và mấy quả hạch bỏ vào túi áo, trước đó còn không quên nếm thử; lấy đồ xong đi được vài bước họ lại thấy không đáng làm thế, liền tiện tay vứt lại trên một giá đồ bất kỳ nào đó, chỉ khổ các nhân viên dọn dẹp. Nếu đưa họ lên tivi để tất cả khán giả cùng xem thì mỗi người bọn họ đều là điển hình đáng ghét: keo kiệt cực độ, dung tục, chua ngoa, hiếu thắng, lại còn thói ghen ăn tức ở. Tuyệt kỹ duy nhất mà họ thành thạo chính là sinh tồn. Vì thế hị mới chính là người phát ngôn tốt nhất cho cuộc sống. Họ chính là đa số những người sống quanh chúng ta, thậm chí chính là một phần con người bta hiện tại hoặc chính là tương lai của chúng ta.

Nơi tôi ở hiện tại có tuyến xe buýt miễn phí đi siêu thị, mỗi lần đến đó tôi đều ngồi cùng xe với một nhóm các bà nội trợ lớn tuổi hoặc phụ nữ trung niên. Lúc đầu cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể thích ứng được, nhưng theo thời gian, tôi cũng quen dần. Một lần, trên xe có hai mẹ con nhà nọ cãi nhau. Đứa con gái hơn mười tuổi vẻ mặt tràn đầy bất mãn, trách mẹ sao cứ phải lên chiếc xe này. “Chỉ có một đồng thôi, nếu ngồi xe kia chúng ta đã đến nơi từ lâu rồi, đợi cả nửa ngày, có đáng không?”

“Con chưa lấy chồng chưa biết gạo củi đắt!” Người mẹ lớn tiếng mắng lại con rồi đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang tôi ở chếch phía đối diện, chỉ vào tôi và nói với đứa con gái: “Con nhìn cô gái kia đi!”

Tôi cười ngượng nghịu. “Cô đừng nói như vậy, trước kia cháu cũng thế.”

“Cô nhìn thấy cháu mấy lần rồi, lần nào cũng đi một mình. Cháu sống một mình sao?”

“…Vâng!” Tôi chỉ còn cách tùy cơ ứng phó. “Cháu đi làm công, thuê nhà ở đây.”

Người phụ nữ vừa rồi còn mắng con rất hùng hổ, giờ lại bắt đầu quay sang tôi: “Tuổi còn trẻ thế này, thật không dễ dàng gì.”

Tôi thật không biết phải phản ứng thế nào, chỉ còn cách im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồ ăn trong siêu thị đắt hơn bên ngoài một chút nhưng vừa nhìn qua đã thấy tươi và sạch hơn, nên tôi thi thoảng cũng đến đó mua. Tôi lấy túi đựng cà chua và dưa chuột, trứng chắc sẽ mua ở bên ngoài. Khi đi qua quầy bánh mì, tôi dừng lại nhặt mấy cái bỏ vào làn, nhất định phải làm cho ba người bọn người có thói quen ăn sáng, hoặc ít nhất trước khi ra ngoài cũng phải mang thứ gì theo để ăn.

Tôi thích đi lung tung trong siêu thị bởi có về sớm thì bọn Thiệu Khải cũng chưa về, chỉ một mình tôi ở nhà. Bên trái cổng siêu thị là khu bán sách và băng đĩa. Tôi đặt làn xuống đất rồi lật qua sách trên giá. Thực tình tôi cũng không xem kỹ tên sách và tác giả, chỉ là tiện tay cầm một cuốn gần nhất lên xem. Khi mở ra, bốn chữ màu đỏ nổi bật trên nền giấy trắng ở trang bìa giả đập vào mắt. tôi bị bốn chữ đó cuốn vào, đứng bất động tại chỗ.

Tặng bố của con!

Tôi nhớ đến niềm yêu thích sách của bố, nhưng ý nghĩ này lại giống như một vật cứng đập mạnh vào đầu tôi. Tôi cuống quýt đặt lại quyển sách lên giá rồi đi tính tiền. Tôi muốn về nhà thật nhanh, muốn nhìn thấy nụ cười của Thiệu Khải, chỉ như vậy mới khiến tôi không nghĩ linh tinh nữa.

Về đến nhà tôi phát hiện cổng đang mở, bên trong có tiếng nói chuyện. Thiệu Khải về sớm thế cơ à? Tôi vui mừng xách đồ vào trong. “Các anh về…”

“Cậu muốn đánh chết tôi à? Đau!”

Câu nói vang lên cùng lúc với câu chào của tôi khiến tôi lập tức đứng khựng lại. “Các anh… làm sao thế?”

Bọn Thiệu Khải đang đứng trong phòng tập, lưng quay về phía tôi. Nói một cách chính xác thì Thiệu Khải ngồi còn A Mao và Tiểu Triết hai người đứng hai bên. “Mộng Nhi, em đừng lại gần, đi về phòng đi, ngoan!”

Anh không nói câu này thì thôi, lần nào anh nói từ “ngoan” là lần đó có việc anh không muốn cho tôi biết. Trực giác mách bảo tôi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Anh lại…” Tôi vứt đồ xuống sàn rồi chạy lại chỗ anh, lập tức thất kinh bởi khung cảnh trước mắt. “Sao vậy? A…”

Nửa mặt trái của Thiệu Khải đầy máu, không thể nhìn ra vết thương có sâu hay không, máu vẫn còn chảy ròng ròng xuống ướt cả quần áo. Tôi ngẩng lên nhìn A Mao và Tiểu Triết, phát hiện ra trên mặt họ cũng có vết thương, nhưng không nghiêm trọng. “Rốt cuộc có chuyện gì? Hai người! Mau nói!”

“Em đừng hỏi chúng, không sao, chảy chút máu thôi mà. Anh không muốn làm em sợ” Thiệu Khải lấy tay chạm vào vết thương ra vẻ không sao, nhưng không chịu được nên lông mày khẽ nhíu lại.

“Anh đừng chạm tay vào… Đi, đi bệnh viện.”

“Vừa rồi bọn em bảo đi bệnh viện nhưng anh ấy nhất quyết không đi.” A Mao nói một cách thận trọng, tôi đột nhiên tức giận đánh cậu ta.

“Các người chết cả rồi à, anh ấy không đi các người còn không lôi anh ấy đi!”

“Mộng Nhi!”

“Anh… Thôi được rồi. Chúng ta về phòng, em giúp anh xử lý vết thương, được không?” Tôi thấy lúc này tốt nhất không nên chọc vào tính khí nóng nảy của Thiệu Khải, liền dìu anh dậy rồi quay lại nói với hai người có vẻ mặt vô cùng kỳ lạ ở phía sau: “Mau mang cho tôi băng, gạc, cồn, thuốc tím, thuốc đỏ. Không cần biết là đi mua hay đi mượn, ngay lập tức!”

May mắn là tốc độ làm việc lần này của hai người họ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Tôi vừa đặt Thiệu Khải ngồi xuống giường, họ đã mang hộp thuốc vào rồi lập tức chạy về phòng mình. Tôi cũng không hỏi đã mượn ở nhà ai, có dọa người ta chết khiếp hay không. “Xem ra sau này cũng phải chuẩn bị một hộp, to xác thế này còn đi đánh nhau.” Tôi vốn không biết phải xử lý vết thương như thế nào, nên lúng túng đổ cồn ra gạc để lau vết máu rồi xem qua miệng vết thương. “Đau quá thì anh bảo em, em sẽ nhẹ tay.”

“Em lúc nào cũng giỏi hơn hai đứa nhóc kia.”

Vết thương của Thiệu Khải kéo dài từ trán tới thái dương, thậm chí bên trong còn có mảnh thủy tinh vỡ. Từ đầu tới cuối Thiệu Khải luôn cau chặt mày, nhưng nhiều nhất chỉ thở mạnh một tiếng chứ không kêu đau. Anh càng thế tôi lại càng không dám mạnh tay, ngay cả bàn tay cầm gạc của tôi cũng bắt đầu run lên bần bật.

“Em kệ anh đấy!” Thật sự không thể tiếp tục nữa, tôi vứt đồ sang một bên rồi quay mặt đi không thèm nhìn anh.

“Sao vậy? Lại đây, cho anh ôm một cái nào.” Thiệu Khải giơ tay kéo đầu tôi vào lòng, chắc nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe nên anh trở nên luống cuống. “Không sao không sao, em nhìn xem đã không còn chảy máu nữa. Anh biết là em thương anh mà.”

“Ai thèm quan tâm anh sống hay chết…”

“Không thèm quan tâm đến anh thì sao em lại chực khóc? Nào, cười một cái nào.”

Tôi sắp sửa bật khóc. Thiệu Khải chạm đầu ngón tay vào mắt tôi rồi lại dùng sức ôm chặt lấy tôi. “Không khóc không khóc. Ngoan! Bôi thuốc là sẽ khỏi. Nhanh nào, nếu không anh thật sẽ chảy máu đến chết đấy.”

Tôi hít một hơi sâu rồi cắn chặt răng tiếp tục bôi thuốc cho anh, cuối cùng dùng băng cố định lại.

“Em sợ bị lây!”

“Nếu vết thương này ở trên người em thì sẽ đưa em đến ngay bệnh viên. Như vậy anh không bị lây.”

“Anh…” Tôi giơ tay ôm chặt anh, áp mặt mình vào ngực anh. “Anh có thể đối xử tốt hơn với bản thân không? Hay là cứ làm thế vì em được không?”

“Nha đầu ngốc!”

“Nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là đánh nhau một trận thôi. Nhưng nếu bị sẹo thì thật sự sẽ thảm đấy. Khuôn mặt đẹp trai ai nhìn cũng yêu của anh bị hủy hoại mất.”

“Đẹp cái đầu anh ấy.” Tôi không nhịn được giơ tay đánh anh một cái thật nhẹ, nhưng anh lại tỏ ra đau đớn. “Trên người anh vẫn còn vết thương đúng không? Cởi quần áo ra em xem nào.”

Thiệu Khải nắm chặt bàn tay đang định cởi quần áo của anh một cách quyết đoán rồi dùng vẻ mặt vô cùng đểu giả hỏi lại tôi: “Này cô, thói quen tùy tiện cởi quần áo người khác này là ai dạy cô vậy?”

“Anh… Em…”

“Đồ ngốc, anh giả vờ đấy, thế mà cũng không nhận ra.” Thiệu Khải bị vẻ mặt vừa tức giận vừa bất lực của tôi làm cho cười ngất. “Anh buồn ngủ, em để anh ngủ chút đi.”

“Cũng được, lát nữa ăn cơm em sẽ gọi anh. Chậm thôi, đừng đụng vào vết thương.”

“Ừ!” Thiệu Khải gật đầu nghe lời, nằm xuống rồi còn đưa tay sờ lên mặt tôi. “Nghe lời anh, không được khóc.”

Tôi ngồi cạnh giường ngắm anh, đến tận khi chắc chắn anh đã ngủ mới nhẹ nhàng cởi quần áo anh ra. Đúng như tôi dự đoán, trên vai anh có một mảng thâm tím. “Anh mới là đồ ngốc. Chỗ đau nhất tại sao lại lừa em…” Tôi cúi xuống hôn lên vết thương của anh, nước mắt theo đó rơi xuống lã chã.

Thiệu Khải ơi Thiệu Khải, từ trước đến giờ anh đều không biết rằng em thực sự mong anh sẽ đối xử tốt với bản thân hơn một chút, em muốn anh đừng làm điều gì cho em cả. Đối với em, những điều anh đã làm thật sự quá nặng nề, anh cho em những thứ tốt nhất, vì em mà bị thương, khiến em càng ngày càng thấy mình giống như tội nhân. Nếu có thể, em muốn anh đừng có tình cảm sâu đậm như vậy với một người qua đường như em. Vậy em mới có thể nói với bản thân rằng nếu em rời xa anh, có lẽ anh sẽ sống tốt hơn.

Nhưng hiện tại, anh muốn em phải làm sao đây?

Đứng dậy bước ra ngoài, cố gắng đóng cửa thật khẽ, lúc quay lại tôi giật thót người vì Tiểu Triết đang dựa tường đứng bên ngoài. “Cậu đứng đây lâu chưa?”

“Anh Khải…”

“Ngủ rồi, hiện tại không có chuyện gì. Nhưng anh ấy bị thương quá nặng, chắc không nhanh khỏi được. Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy thế nào cũng không chịu nói.”

“Trần Mộng, xin lỗi, vết thương trên mặt anh ấy là em… là em làm. Xin lỗi!”

“Cậu nói cái gì?” Tôi cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, khi định thần lại tôi bất giác siết chặt nắm tay.

“Chị muốn đánh thì đánh đi, em thật sự không cố ý. Em không ngờ rằng anh ấy lại chạy đến chắn…”

“Cậu nói lại cho tôi rõ từng từ xen.”

“Đám người đó không phải là người. Họ dựa vào hợp đồng muốn thao túng bọn em. Thực tế đã có một lần họ nợ tiền bọn em, nói rằng lần sau sẽ trả tất, bọn em không nói gì. Hôm nay vừa đến đó một lúc họ đã nói bọn em không có việc gì nữa, có thể đi. Bọn em đến lấy tiền, kết quả họ nói họ cũng không kiếm được tiền, còn lôi ra năm mươi đồng vứt trước mặt bọn em… Chị cũng biết tính anh Khải, bọn em vốn không muốn đánh nhau, chỉ muốn lấy thứ bọn em đáng được hưởng. Không ngờ vừa cự cãi được hai câu thì họ liền gọi ngay bảo vệ tới, nói rằng bọn em đến gây chuyện.”

“Sau đó thì sao?”

“Trong tay họ có vũ khí, ra tay lại tàn nhẫn, bọn em không đánh lại được. Sau đó thật sự là bị đánh đến uất ức, em liền nhặt chai thủy tinh bên cạnh ném về phía bọn họ. Em… em không ngờ anh Khải lại đỡ đòn đó.” Tiểu Triết cúi đầu, mái tóc lòa xòa che kín mắt cậu ta. “Lúc đo, vừa nhìn thấy máu bọn họ cũng hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy trốn hết. Khi bình tĩnh lại, em mới thấy sợ, nếu em thật sự đánh trúng một người trong bọn họ… thì bây giờ em đã ở đồn công an rồi, ngay cả người đến nộp tiền bảo lãnh cũng không có…”

Nghe xong câu chuyện, tôi cảm thấy có gì đó chẹn ngay ở cổ họng, tôi thử ấn ấn cổ, vẫn thấy thật khó thở. “Tiểu Triết, cậu nên biết…” Tôi do dự vỗ vai cậu ta. “… Nếu hôm nay cậu có mệnh hệ gì, dù thế nào đi nữa chúng tôi cũng sẽ mang tiền đến cứu cậu, vì vậy… cậu không cần thấy khó nghĩ, hiểu không?”

“Trần Mộng, việc ngày hôm đó, xin lỗi. Hôm nay ai cũng có thể nhìn ra chị thật sự hoảng sợ.”

“Tôi quên lâu rồi.” Tôi cười. “Tôi đi nấu ăn, cậu vào trông anh ấy giúp tôi, tôi sợ anh ấy ngủ say sẽ chạm vào vết thương, còn nữa, hai người cũng bôi thuốc đi.”

Đặt nồi lên bếp, cho dầu vào, nhưng tôi lại đứng ngây ra không biết nên làm gì tiếp theo. Ngón tay như sắp rơi vào trong nồi, một giọt nước mắt lăn xuống khiến bọt dầu nóng cuộn lên chạm vào ngón tay. Tôi vội vàng cho tay vào miệng, khóc không ra tiếng.

Nấu xong cơm trở về phòng, tôi không nỡ gọi anh dậy. Thiệu Khải, rốt cuộc là anh ngốc nghếch hay thông minh đây? Nếu như anh ngốc nghếch, tại sao lại có thể phản ứng nhanh như vậy? Nhưng một người không biết cách tự bảo vệ bản thân có được coi là thông minh không? Tôi đưa tay khẽ vén tóc trên trán anh, chợt phát hiện thấy điều bất thường. “Thiệu Khải, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, anh đang sốt!”

“Sao vậy…”

“Anh đang sốt! Dậy mau, em đưa anh đi bệnh viện, mau lên!”

“Không cần… Em để anh ngủ một giấc là được rồi, sốt một chút rồi lại khỏi.”

“Là anh cố ý có đúng không?” Sự nhẫn nại cả một buổi tối cuối cùng cũng bùng phát, tôi nhảy xuống khỏi giường đạp cửa bước ra ngoài, sau đó ngồi ở ngoài cửa áp mặt vào hai đầu gối.

“Em sao thế? Sao em lại phản ứng dữ dội thế…” Thiệu Khải đuổi theo, quỳ xuống trước mặt rồi nâng cằm tôi lên. “Sao lại khóc thế này? Anh đầu hàng, anh đầu hàng được chưa?”

“Em cầu xin anh, anh đừng dọa em…”

“Mộng Nhi…”

“Em xin anh, anh đừng dọa em, anh không thể xảy ra chuyện được…”

“Anh xin em.”

Cảm giác quen thuộc dội lên trong ký ức, dễ dàng đánh gục tinh thần tôi. Cảm giác xé tim rách phổi đó khiến tất cả sự việc trước mắt không còn ý nghĩ, bao gồm cả Thiệu Khải đang ôm chặt lấy tôi. Sự lặp lại này khiến tôi sợ hãi, thậm chí tôi bắt đầu không thể phân biệt được đâu là quá khứ đâu là hiện tại, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.

“Thiệu Khải!” Tôi mở bừng mắt, ngồi dậy nhưng một đôi tay mềm mại lại ấn tôi xuống gối. Giọng điệu trách móc của Thiệu Khải vang lên bên tai: “Nha đầu ngốc, em cũng bị sốt cao đấy biết không?”

“Em?” Bây giờ tôi mới ý thức được hình như mình đang ở bệnh viện. “Em không nhớ…”

“Em dọa anh chết khiếp, khóc đến mức ngất đi. Bây giờ thành ai chăm sóc ai?” Bàn tay Thiệu Khải dừng lại trên trán tôi. “Sốt suốt một đem, cuối cùng cũng hết rồi.”

“Anh thì sao? Anh cũng sốt, còn nữa, anh…” Tôi lúng túng ngồi dậy, Thiệu Khải lập tức ngồi xuống cạnh giường rồi ôm lấy tôi, cuối cùng tôi cũng thấy an tâm được một chút. “Nhờ ơn trời Phật, em bị nhẹ hơn anh nhiều. Mộng Nhi…”

“Vâng?”

“Hôm qua thực sự em đã dọa được anh đấy.” Tay anh luồn vào tóc tôi, tôi nghe thấy nhịp đập của trái tim anh. “Sau này không được như thế nữa.”

“Vậy anh cũng phải đồng ý với em không bao giờ được đùa với cơ thể mình nữa, được không? Anh đồng ý với em, nhất định anh phải chết sau em, được không?”

“Em đang nói linh tinh cái gì thế? Em bị làm sao vậy?” Thiệu Khải tách người tôi ra một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi chỉ lắc đầu rồi lại vùi mặt vào ngực anh.

Em chỉ sợ mà thôi. Nếu như anh chết sau em có lẽ anh mới hiểu được cảm giác trong lòng em. Nhưng, em làm sao nỡ để anh phải một mình gánh chịu những ngày tháng đen tối như ngày tận thế đó?