Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 15-5: Đau khổ là kỉ niệm sâu sắc nhất (5)




Typer: Nhược Ca

Bởi ngủ quá nhiều, lúc tỉnh dậy tinh thần lại hưng phấn quá mức nên đến tối tôi không thể nào ngủ được. Nhưng Thiệu Khải lại ngủ như chết, tôi trêu đùa thế nào anh cũng không dậy. “Này, lúc em ngủ anh không thể ngủ, em để anh ngủ chút đi. Em đi chơi với mèo con đi nhé, ngoan!”

“Nó cũng ngủ rồi... Được rồi được rồi, anh ngủ đi!” Tôi ngồi dậy rồi lại nằm xuống ấn ấn mũi anh, anh nhíu mày khó chịu. “Có pin không?”

“Pin... Trong ngăn bàn hình như có, em đi tìm đi.”

Tôi trèo qua người anh xuống giường, nhẹ nhàng lấy hai cục pin trong ngăn kéo ra, lại lấy chiếc máy nghe CD được giấu ở góc khuất nhất, bỏ pin vào, cắm tai nghe. Đã nhiều năm trôi qua mà vẫn nghe được, tôi khẽ cười nhưng khóe môi lại cong lên đầy đau khổ. Đây là thứ cuối cùng Khúc Thành cho tôi, tôi nhớ rõ từng âm điệu trong đó, lần này nghe lại lại khiến từng cơn sóng ngầm trong lòng tôi âm thầm trỗi dậy. Tôi lại leo lên giường, nằm cạnh Thiệu Khải lúc này đã ngủ say, tiếng dương cầm nhẹ nhàng trầm bổng bên tai nghe khiến trái tim tôi như được trầm trong nước, bồng bềnh bồng bềnh, tôi bỏ một tai nghe ra định đeo cho Thiệu Khải nhưng bàn tay chợt khựng giữa không trung.

Tôi có thể cầu xin anh nghe hiểu sao, tôi thật sự hy vọng anh sẽ nghe thấy sao?

Tuy nói là không buồn ngủ nhưng mới nằm một lúc tôi đã mơ màng, âm thanh bên tai nghe như được vọng đến từ một nơi rất xa. Tôi muốn bỏ tai nghe ra nhưng lại không biết có thật là mình đã đưa tay lên không. Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, bên cạnh không có ai, chiếc chăn được đắp ngay ngắn trên người tôi, máy nghe CD được xếp gọn gàng cạnh gối.

Là anh tháo ra giúp tôi sao?... Tôi với tay định cầm lại máy thì cửa đột nhiên bật mở. Một giây trước khi Thiệu Khải đi vào, tôi mới ý thức được, định giấu máy CD vào trong chăn. “Đừng giấu, anh không phải chưa từng nhìn thấy nó.” Anh ngồi xuống giường, gõ gõ đầu tôi. “Là của em à? Sao cứ để đấy, anh sẽ mua CD cho em nghe.”

“Thiệu Khải, cảm ơn anh...”

“Nha đầu ngốc, em nói gì thế? Em đừng đi đâu cả, anh sẽ về sớm, biết chưa?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khi tất cả mọi người đi làm, tôi mang áo khoác của Trình Dặc Triết ra giặt và phơi khô. Là Thiệu Khải giúp tôi thay đồ, nhưng anh không hỏi lai lịch của chiếc áo. Tôi nghĩ không hỏi chắc anh cũng biết là của ai. Cho mèo con ăn xong, tôi lại không biết mình nên ăn gì. Cảm giác dạ dày trống rỗng sau khi uống rượu rất khó chịu, nhưng tôi không có cảm giác muốn ăn, cuối cùng tôi đã hiểu lần trước Thiệu Khải khốn khổ thế nào.

Nếu nghĩ kỹ thì lý do khiến Thiệu Khải trốn tôi đi làm ở quán bar có lẽ bởi anh không muốn đi làm lại ở đó, sợ tôi sẽ bị quấy rối vô cơ một lần nữa. Nhưng người con gái đó lại khiến tôi cảm thấy lo lắng, nếu một người con gái cứ kiên quyết theo đuổi thì có người con trai nào lại không động lòng. Đây là việc không thể trách ai cả.

Tuy không thể trách nhưng lại có cảm giác thất bại vô cùng lớn. Trong lúc buồn chán, tôi nghĩ tới việc đã rất lâu rồi không viết thư cho Trần Niên, bởi tôi đã yên tâm về ông, cũng bởi tôi không biết nói gì với ông. Tôi tìm giấy, do dự một lúc lâu, viết ra vẫn là những lời khách sáo không liên quan, mãi tôi mới nghĩ được một câu quan trọng: “Bố, con định kết hôn, có lẽ không lâu nữa con sẽ dẫn anh ấy về.”

Tôi hiểu Thiệu Khải, anh kiên trì muốn đập tung trở ngại trong tim tôi nhưng lại không muốn làm tôi bị tổn thương. Anh thật sự hy vọng chúng tôi có thể về An Thành, sống vui vẻ lại từ đầu. Thực ra mong muốn của tôi cũng chỉ có vậy, nhưng tất cả mọi thứ thuộc về An Thành đối với tôi lại giống như ác mộng, càng muốn quên đi lại càng hiện rõ. Tôi thật sự muốn về nhưng không có dũng khí.

Khúc Thành, anh cũng đang đợi em trở về đúng không? Anh có thể tha thứ việc em ở bên người khác không?

Đến khi tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ, tôi mới phát hiện mình đã ngồi thẫn thờ ở bậc cửa trong sân gần một tiếng đồng hồ. Tiếng gõ cửa không có ý định dừng lại, tôi chạy ra mở, lại là Trình Dặc Triết. “Không phải em phải đi học sao?”

“Môn học buổi sáng rất vô vị, em trốn tiết.” Cậu ta nói bình thản như không, giọng nói bình thản như không, giọng điệu ngỗ nghịch đó phối với khuôn mặt thánh thiện kia thật không hợp chút nào. “Quả nhiên là chị vẫn quay về.”

Cậu ta lo lắng cho tôi sao?... Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa chết khiếp, vội vàng lắc đầu như muốn hất văng mấy suy nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu. “Không được trốn tiết! Mai đi học đi! Áo của em chị giặt rồi, bao giờ khô sẽ mang trả em.”

“Trốn một, hai tiết học cũng có ảnh hưởng gì đâu. Chị có dám nói trước kia mình cũng chưa từng trốn học không?”

“Trước kia chị...” Suy nữa trúng kế của thằng nhóc, tôi nhanh chóng định thần. “Không phải lo cho chị. Chị ớn hơn em nhiều tuổi đấy. Vào nhà đi!”

Có thể một người khiến không khí trở nên dễ chịu hơn. Tôi thấy cậu ta cầm đàn guitar của Thiệu Khải, vội vàng hét lên: “Đừng động vào đó. Anh ấy mà biết là thảm đấy.”

Ai mà biết thằng nhóc Trình Dặc Triết này đúng kiểu người sinh ra là bò nhưng không sợ hổ, nó không thèm để ý lời cảnh cáo của tôi mà còn quay lại hỏi: “Chị biết đánh không?”

“Chị? Không!” Tôi đi tới, nhìn những ngón tay thon gầy của cậu ta. “Thực ra tay em thích hợp đánh đàn piano hơn.” 

“Lúc nhỏ gia đình cũng bắt em học, nhưng em không thích, cuối cùng bỏ giữa chừng. Đúng rồi, chiếc đĩa lần trước chị đưa em là đĩa nhạc dương cầm đúng không?”

Hóa ra vẫn còn tồn tại người có trí nhớ tốt thế này, ngay cả chi tiết siêu nhỏ cũng nhớ rất rõ. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, gật đầu. “Đúng!”

“Chị thích piano?”

“Không phải chị, là...” Tôi cúi đầu xem xét các ngón chân, những lời trong cổ họng bị chặn lại. “Một người bạn...”

Trình Dặc Triết nhìn tôi, tôi thấy khóe môi cậu ta khẽ động đậy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời. Biểu hiện này của cậu ta khiến tim tôi đau nhói như bị hàng ngàn chiếc kim đâm.

Buổi chiều, cậu ta đi học, buổi trưa, tôi nấu cơm cho cậu ta, cậu ta ăn một cách không khách sáo. Còn tôi, chỉ biết ngây ngẩn. Lúc đi ra cửa, cậu ta quay lại nói “tạm biệt” với tôi, tôi cố gắng cười. “Học cho tốt vào, nhất định phải đỗ đại học đấy.”

“Trường em ở gần đây, chị có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”

Thằng nhóc này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tôi có lý do để đến tìm cậu ta à? Đúng rồi, chiếc áo khoác có lẽ là lý do hợp lý nhất. Trình Dặc Triết luôn mang đến cho tôi cảm giác áp lực, mỗi lần ở cạnh cậu ta, thần kinh tôi lại căng lên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Không phải đã bảo em đừng đi lung tung sao?" Buổi tối, Thiệu Khải về nhìn thấy tôi vừa nhảy vừa đi trong sân liền nhăn mặt. “Còn không nghe lời thế này nữa.”

“Em không sao rồi.” Tôi có chút ngượng ngùng, quay sang nói với A Mao, Tiểu Triết: “Hôm qua... xin lỗi!”

“Em có lỗi gì với chúng? Vào đây!” Thiệu Khải kéo tôi vào nhà như muốn an ủi. Anh để tôi ngồi xuống giường rồi chẳng nói chẳng rằng quỳ một chân xuống. Tôi kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng kéo tay anh. “Anh... anh đứng dậy đi. Anh làm gì thế?”

“Em ngồi đi.” Anh dịu dàng ấn tôi ngồi trở lại. Thiệu Khải lấy một chiếc hộp màu đỏ trong túi ra, lúc này tôi mới hiểu anh đang làm gì, nhưng hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Đến khi đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của tôi xong, anh mới lắp bắp nói: “Anh... không biết nói những lời dễ nghe, không có tiền, nhưng anh muốn trói em lại, ngoài ở cạnh anh ra, em không được đi bất kỳ nơi nào khác. Được không?”

“Đồ ngốc...” Tôi muốn mình phải tỏ ra kiêu ngạo một chút nhưng lại bất giác bật khóc. “Có ai cầu hôn như anh không?...”

Thiệu Khải đứng dậy, nâng mặt tôi lên nhìn, giống như vừa phát hiện ra lúc địa mới. “Có đúng là cảm động muốn khóc không? Anh cứ nghĩ mấy trò trên tivi toàn là lừa người.”

“Anh...” Tôi giơ tay muốn đánh nhưng bị anh chặn lại. “Thế này mà cũng muốn trói em lại, anh nằm mơ đi!”

“Đợi sau này anh kiếm được nhiều tiền sẽ đổi cái khác cho em, được không?” 

“Anh nói không được nuốt lời đấy. Vậy bước tiếp theo sẽ là...” Tôi ngẩng đầu đặt môi mình lên môi anh. Thiệu Khải rõ ràng không ngờ tôi sẽ làm thế này, anh xúc động ghì chặt tôi vào lòng. Tôi ôm anh, cảm nhận được chiếc nhẫn ở trên tay, cho dù choáng váng vì bị thiếu dưỡng khí cũng không muốn dừng lại.

“Này, em cười ngô nghê cả buổi tối rồi. Không sao đấy chứ?” Tôi nằm nghiêng, ép sát vào người Thiệu Khải, không ngừng nghịch chiếc nhẫn trên tay. Anh nhìn tôi với vẻ bất lực, chốc chốc lại cúi đầu cắn môi tôi. “Đừng nhìn nữa, nhìn thêm là trời sáng đấy.”

“Thiệu Khải, nếu chúng ta muốn kết hôn, có lẽ phải trở về.”

“Anh biết em không muốn...”

“Không sao!” Tôi lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt sáng rực trong bóng tối của anh. “Chúng ta sẽ trở về, miễn là có anh đi cùng em.”

“Em biết là anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bất kể em có đi đến nơi nào mà, vì vậy nếu sợ thì đừng miễn cưỡng, hiểu không?”

Tôi gật đầu khẽ, không nói gì thêm. Một lúc sau, Thiệu Khải có lẽ nghĩ tôi đã ngủ say nên nhẹ nhàng giúp tôi đổi sang tư thế nằm dễ chịu hơn.

Thực ra rất lâu sau tôi mới ngủ được, không biết vì hưng phấn hay vì câu nói cuối cùng của Thiệu Khải mà tôi lập tức sa vào một giấc mơ. Tôi lại nhìn thấy gương mặt Khúc Thành vào lúc không nên nhất, anh vẫn trẻ như vậy. Trong mơ, anh đứng yên lặng nhìn tôi trong ánh mắt trời chói lọi, tôi trông thấy những giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ đôi mắt anh, tim tôi như bị bóp nghẹt. Nhưng bản thân tôi lại không hiện hữu trong giấc mơ, tôi không có cách nào đưa tay ôm lấy anh, chỉ có thể mở to mắt nhìn sự tuyệt vọng dâng đầy trong mắt anh, cuối cùng đôi mắt đó dần dần khép lại, anh đổ người xuống nền đất lạnh giá.

“A...” Tôi gắng hết sức, cuối cùng cũng hét lên một tiếng, thoát khỏi giấc mộng. Tôi ngồi bật dậy, thấy mình vẫn đang ở Ly Thành. Trong đêm đông lạnh giá mà quần áo tôi ướt sũng. Tôi ngồi ôm đầu gối, run rẩy khóc thành tiếng. Thiệu Khải bị tỉnh giấc bởi tiếng kêu của tôi, anh mơ hồ ngồi dậy, ôm tôi vào lòng. “Lại mơ thấy ác mộng à? Không sao không sao, chỉ là mơ thôi, đừng sợ...”

Một lúc lâu sau, anh phát hiện ra không cách nào có thể giúp tôi bình tĩnh lại như những lần trước, anh ép thôi ngẩng lên, khẽ chạm vào giọt nước mắt lạnh giá trên mặt tôi. “Sao vậy? Mơ thấy gì mà lại khóc như thế này?”

“Anh ấy không tha thứ cho em... Em hại chết anh ấy, là em hại chết anh ấy... Anh ấy không tha thứ cho em... Thiệu Khải, làm sao bây giờ?...”

Trong đêm tối, tiếng khóc lóc run rẩy của tôi trở nên thê lương đến rợn người, giống như âm hồn đang lượn lờ, ngay cả tôi cũng cảm thấy đáng sợ. Chỉ có Thiệu Khải không sợ. Anh chỉ khựng lại một lúc rồi kéo đầu tôi sát vào người, chạm đến động mạch đang nhảy múa không ngừng trên cổ anh, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Không sao! Không có ai trách em cả, sẽ không có ai trách em cả...”